Y Tiên Thiểu

Chương 1302: Dụng tâm lương khổ (2)



Tùy Qua giải thích:

- Nguyên bản mọi người đều tự có vận mệnh, có tạo hóa, tôi cũng không muốn xen vào cuộc sống của bọn họ. Nhưng hiện tại tình thế thiên địa cực kỳ bất ổn, vận mệnh mỗi người sẽ vì thiên địa biến cố mà thay đổi, làm bạn bè tôi cũng không thể trơ mắt nhìn họ bị mất đi tính mạng trong trận biến cố này.

- Anh có thể trực tiếp cứu họ đó thôi?

Cát Hiểu Mẫn khó hiểu nói.

- Cứu họ không bằng dạy họ tự cứu, thực lực nắm giữ trong tay mình mới ổn định nhất. Huống chi trận thiên địa đại biến sẽ là trường hợp ra sao, ngay cả tôi cũng không biết, hơn nữa chưa chắc tới lúc đó tôi có thể phân tâm bảo hộ được họ chu đáo.

- Anh muốn họ cùng tu hành?

Cát Hiểu Mẫn nói:

- Việc này không đơn giản sao, anh hiển lộ một ít thực lực khẳng định làm cho họ sùng bái.

- Không được.

Tùy Qua lắc đầu:

- Trước đó tôi có nói qua, có được dễ dàng sẽ rất khó đi xa trong con đường tu hành, họ là bạn của tôi, tôi muốn nhìn thấy họ tự mình đảm đương, mà không phải dựa vào tôi bảo hộ, cô hiểu không?

- Hình như có chút hiểu được.

Cát Hiểu Mẫn hỏi:

- Tựa hồ có liên quan tới tôi?

- Phải, có quan hệ với cô.

Tùy Qua nói:

- Tu hành không chỉ dựa vào thiên phú cùng nghị lực, còn cần cơ hội. Cô có cơ hội tu hành, cơ hội chính là chị của cô qua đời, sản sinh ảnh hưởng thật lớn đối với cô. Mà họ cũng cần cơ hội, mà cô chính là cơ hội của họ.

- Tôi?

Cát Hiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Tùy Qua.

- Đúng vậy, chính là cô.

Tùy Qua mỉm cười nói:

- Cô có nghĩ tới hay không, nếu cô lấy thân phận người tu hành xuất hiện trước mặt họ, hiển lộ ra lực lượng cường đại, chẳng lẽ không phải càng hiệu quả hơn tôi làm hay sao?

Cát Hiểu Mẫn ngẫm nghĩ, không thể không nói sự thật chính là như thế.

- Chuyện này tôi nguyện ý giúp anh.

Cát Hiểu Mẫn gật đầu.

- Không sao, trước khi giúp tôi, tôi giúp cô đột phá tiên thiên kỳ nói sau.

Tùy Qua nói.

- Tiên thiên kỳ?

Cát Hiểu Mẫn có chút vui sướng nhìn Tùy Qua. Tiên thiên kỳ có được tuổi thọ gấp đôi người thường, có thể giữ thanh xuân, có thể cách không phát ra kiếm khí, có thật nhiều chỗ tốt. Nàng đã nghe được rất nhiều lần, nhưng không cách nào đột phá, thậm chí còn không cảm giác được cơ hội đột phá.

- Để tôi giúp cô đi.

Tùy Qua đặt tay lên trán Cát Hiểu Mẫn, đem mảnh nhỏ pháp tắc tiên thiên kỳ truyền vào thân thể nàng, lại truyền một ít nguyên khí, trực tiếp đem tu vi của nàng đẩy lên tiên thiên trung kỳ.

Sau một lát hắn thu tay trở về.

Cát Hiểu Mẫn cảm nhận được sự biến hóa kỳ diệu trong thân thể, vô cùng kích động, liên tục cảm ơn Tùy Qua.

- Đây là cô nên được.

Tùy Qua nghiêm túc nói:

- Vốn tôi có thể giúp cô tiến vào tiên thiên kỳ sớm hơn, nhưng tôi hi vọng cô chân chính cảm nhận được tu hành khó khăn, điều này rất có trợ giúp cho cô ngày sau, sau này cô sẽ hiểu được. Mặt khác cô cũng nên cho ba người họ cảm nhận được sự khó khăn này.

- Anh tính toán làm như thế nào?

Cát Hiểu Mẫn hỏi:

- Bây giờ chúng ta đi gặp họ sao? Hơn nữa, Liễu Tiểu Đồng…hình như không có cảm giác gì với tôi đi.

- Chưa chắc đâu.

Tùy Qua cười nhẹ:

- Người kia chỉ là che giấu sâu hơn mà thôi. Huống chi cô đã tiến vào tiên thiên kỳ, còn dùng Mỹ Lệ Họa Thủy, khí chất đã vượt hơn rất nhiều, nếu Liễu Tiểu Đồng không động tâm, đó mới là chuyện kỳ quái. Được rồi, không phải chúng ta cùng đi gặp họ mà chỉ có cô thôi. Tôi sẽ âm thầm lưu ý quan sát.

- Vậy ý của anh là…là muốn tôi lừa họ?

Cát Hiểu Mẫn hỏi.

- Không phải lừa, cô nói cho họ biết mình là đệ tử Thần Thảo tông, nhưng không nói sự tồn tại của tôi, dẫn họ đi vào bổn tông.

- Thần Thảo tông, nơi này tùy tiện người nào đều biết tên của anh ah?

- Ai nói cho họ gặp mặt người khác.

Tùy Qua cười nói:

- Chỉ huấn luyện họ theo kiểu phong bế. Minh Kiếm sơn lớn như vậy, chẳng lẽ còn không tìm được một địa phương yên tĩnh cho họ tu hành?

- Nói cũng phải.

Cát Hiểu Mẫn nói:

- Nếu cho họ biết anh là thiếu tông chủ, chỉ sợ họ sẽ không cố gắng, nhất là hai người Giang Đào cùng Cao Phong.

- Đúng vậy, xem ra cô thật hiểu họ.

Tùy Qua cười ha ha:

- Được rồi, tôi đưa cô đi tìm họ đi.

- Hiện tại?

- Phải, chính là hiện tại.

Tùy Qua nắm tay Cát Hiểu Mẫn, khoảnh khắc đã đi tới trên ban công phòng 403 trong Đông đại.

- Đây là ký túc xá nam sinh đi?

Cát Hiểu Mẫn có chút đỏ mặt nói.

- Lần đầu tiên tới?

Tùy Qua thấp giọng hỏi.

Lúc này Cát Hiểu Mẫn phát hiện tuy rằng nàng nghe được thanh âm của Tùy Qua, nhưng không nhìn thấy thân ảnh, điều này thật sự có chút quỷ dị, nhưng nàng cũng biết tu vi cảnh giới của hắn cao hơn mình thật nhiều, cho nên có bổn sự như vậy thật không kỳ quái.

- Phải.

Cát Hiểu Mẫn gật đầu:

- Làm vậy không tốt lắm đâu, để cho tôi đến ký túc xá nam sinh trong đêm.

- Không sao, làm như vậy càng làm cho họ rung động.

Tùy Qua cười nói.

Cát Hiểu Mẫn có chút khẩn trương, nói:

- Như vậy không ổn đi, vạn nhất họ cho rằng tôi là nữ quỷ, hù sợ họ, vậy làm sao bây giờ đây?

- Cô yên tâm đi, tôi đã “báo mộng” cho họ biết, cho nên họ sẽ tỉnh lại rất nhanh, sau đó nhìn thấy cô.

- Cái gì?

Cát Hiểu Mẫn thoáng kinh ngạc.

Đúng lúc này quả nhiên ba người trong phòng đều tỉnh dậy, sau đó liền kêu lên “Hiểu Mẫn”.

Ba người đồng thời tỉnh giấc.

- Hiểu Mẫn?

Giang Đào nhìn Cao Phong hỏi:

- Vừa rồi cậu gọi Cát Hiểu Mẫn?

- Hừ, vậy còn cậu? Vừa rồi có phải cậu cũng gọi nàng hay không?

Cao Phong hừ một tiếng.

- Không đúng, còn có người cũng hô tên của nàng?

Giang Đào nhắm ngay Liễu Tiểu Đồng:

- Tiểu tử, cậu cũng hô có phải không?

- Tôi? Tôi không có.

Liễu Tiểu Đồng giả vờ hồ đồ.

- Thật là quái lạ, vừa rồi tôi mơ thấy Hiểu Mẫn xuất hiện trong phòng ngủ của chúng ta, sau đó muốn thổ lộ với nàng, kết quả nàng liền bay mất, nói tôi chỉ là một người phàm tục, không có tư cách theo đuổi nàng.

Cao Phong nói.

- Ta kháo! Cậu lại dám nháy theo giấc mơ của tôi, quá vô sỉ!

Giang Đào nói.

Liễu Tiểu Đồng cũng mơ thấy nội dung y hệt, nhưng hắn không dám nói.

- Chẳng lẽ Hiểu Mẫn thật sự đến đây?

Cao Phong có chút khẩn trương nói một câu.

Sau đó ba đôi mắt nhìn ra ban công.

Trên ban công, ánh trăng như nước, một bóng lưng xa lạ lại có chút quen thuộc xuất hiện dưới ánh trăng dịu dàng, như tiên nữ đang tắm ánh trăng, cảnh tượng thật sự làm người suốt đời khó quên.

Bởi vì có giấc mộng, ba người cũng không xem Cát Hiểu Mẫn là “nữ quỷ”.

Mà lúc này Cát Hiểu Mẫn cũng không quay đầu, chỉ ngẩng lên nhìn ánh trăng, có vẻ cao xa vô cùng.

Ba thanh niên trộm mặc quần áo, sau đó lẳng lặng đi ra ban công, tựa hồ lo lắng Cát Hiểu Mẫn sẽ tùy thời bay đi.

- Hiểu Mẫn?

Giang Đào mở miệng đầu tiên.

- Ân.

Cát Hiểu Mẫn gật đầu nhưng không xoay người.

- Hiểu Mẫn, thật là cô sao?

Cao Phong hỏi lại một câu, nhưng lời vừa thốt ra hắn chỉ hận không tát miệng mình, bởi vì câu hỏi thật dư thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.