Y Tiên Thiểu

Chương 1320: Uể oải không phấn chấn



Nhất là bản thân Thần Thảo Tông, vì ứng phó Không Động Môn cùng Thục Sơn Kiếm Tông dây dưa, biện pháp duy nhất chính là tăng thực lực của Thần Thảo Tông lên, nếu trước mắt có thể sinh ra tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, Hóa Thần Kỳ hiển nhiên là không thể nào, cho nên Tùy Qua đành phải dốc sức tăng số lượng Kết Đan kỳ. Loại phương pháp này là có thể thực hiện, tuy nhiên "Học cấp tốc" sẽ khiến kinh nghiệm thực chiến không đủ, nhưng dầu gì cũng là tu sĩ Kết Đan Kỳ, dùng để liên hợp bày trận thì không có vấn đề.

Mặt khác, đối với những người "Học cấp tốc ", Tùy Qua cũng có biện pháp tăng trưởng sức chiến đấu của bọn họ, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, đó chính là lịch lãm rèn luyện. Như Mộng Thủy Cốc nơi này chính là vị trí lịch lãm tốt nhất, thậm chí là nơi lịch lãm rèn luyện, rất nhiều người tham gia lịch lãm rèn luyện đều trải qua cửu tử nhất sinh, thậm chí là không muốn sống. Bởi vì phàm là người tham gia lịch lãm rèn luyện, đều bị ma vật đuổi giết chạy trốn tứ phía, đánh cho hoa rơi nước chảy, mình đầy thương tích, nhưng sẽ không chết, bởi vì khí linh Như Mộng Thủy Cốc âm thầm trông nom những người này.

Kể từ đó, trải qua lịch lãm rèn luyện ma quỷ này, những đệ tử Kết Đan Kỳ của Mính Kiếm Sơn này không chỉ củng cố tu vị, sức chiến đấu và tâm chí cũng tăng lên, hoàn toàn trở thành lực lượng trung kiên chân chính.

Có thể nói, mỗi thời mỗi khắc lực lượng của Tùy Qua không ngừng tăng lên; mà đồng thời, lực lượng chỉnh thể của Thần Thảo Tông cũng tăng lên.

Theo thời gian qua đi, lực lượng chênh lệch giữa Thần Thảo Tông và tông môn lánh đời càng nhỏ.

Có ít người, một khi cho hắn không gian phát triển, hắn sẽ nhanh chóng vượt qua tất cả đối thủ; có chút thế lực, một khi có được hoàn cảnh và không gian phát triển, cũng sẽ nhanh chóng cường đại lên, rốt cuộc không ai có thể ngăn cản sự phát triển này.

Mà Tùy Qua chính là có được không gian phát triển này, hắn cũng phát triển nhanh chóng, quét ngang tất cả đối thủ. Thần Thảo Tông một khi trưởng thành, sẽ không có gì ngăn cản được. Bởi vì Tùy Qua cùng Thần Thảo Tông đều dùng cây cỏ nhập đạo, bọn họ giống như hạt giống cây cối, chỉ cần có một chút không gian sinh tồn sẽ phát triển nhanh chóng, mặc cho gió táp mưa sa, chỉ có không ngừng mạnh lên.

Hôm nay Thần Thảo Tông đã bắt đầu quật khởi, ngay cả Không Động Môn, Thục Sơn Kiếm Tông cũng không thể bóp chết!

Ba ngày sau.

Tinh thần lực của Tùy Qua quay trở lại trong Hồng Mông thạch.

Tiểu Ngân Trùng không có nuốt lời, hắn mang cho Tùy Qua kinh hỉ lớn.

Trăm vạn mẫu linh điền, trong ba ngày ngắn ngủi là làm được.

Nhìn thấy nhiều ra trăm vạn mẫu linh điền, Tùy Qua thật sự cảm thấy kinh ngạc, không biết tiểu Ngân Trùng tên này làm sao làm được. Phải biết rằng, mặc dù là Ngân Âm Trùng muốn khai khẩn một mẫu linh điền cũng cần thời gian xới rất thật lâu, cải thiện thổ nhưỡng, tuyệt đối không phải lật đất một cái là được. Trăm vạn mẫu linh điền, trong đó đều là tâm huyết của tiểu Ngân Trùng, chẳng lẽ lực lượng tình yêu cường đại như vậy?

Tùy Qua cũng không biết, tiểu Ngân Trùng có cảm tình với Cốc Ngạn Tuyết còn chưa tính là tình yêu, nhưng mà không hề nghi ngờ, tiểu Ngân Trùng có cảm giác rất tốt với Cốc Ngạn Tuyết. Vì tự do tuyệt đối của Cốc Ngạn Tuyết, tiểu Ngân Trùng đã vận dụng toàn bộ tiềm lực của mình, trong ba ngày khai khẩn trăm vạn mẫu linh điền.

Tiểu Ngân Trùng tên này đúng là làm được, ngay cả Tùy Qua cũng phải khiếp sợ, cũng cảm động.

Đây nhất định là lực lượng tình yêu.

Tùy Qua cảm thấy chỉ có tình yêu mới có thể kích thích tiểu Ngân Trùng thành như vậy.

Tùy Qua dùng thần niệm gọi tiểu Ngân Trùng ra, hắn ý định hảo hảo cảm tạ, cổ vũ tiểu Ngân Trùng một phen, nhưng mà làm cho Tùy Qua không nghĩ tới là, tiểu Ngân Trùng lại uể oải không phấn chấn.

Tinh khí thần của tiểu Ngân Trùng phi thường không xong, giống như lâm vào bệnh nặng.

Càng muốn chết là, tu vị của tiểu Ngân Trùng trực tiếp từ Nguyên Anh kỳ té xuống Kết Đan sơ kỳ!

Lực lượng tiêu hao cũng bỏ đi, ngay cả cảnh giới cũng rơi xuống.

Nếu như không tận mắt nhìn thấy, Tùy Qua cũng không tin gia hỏa uể oải trước mặt chính là tiểu Ngân Trùng.

- Lão đại... Ta cuối cùng đã làm được.

Tiểu Ngân Trùng nhìn Tùy Qua cười khổ nói:

- Tuy suy nghĩ của ta hơi ngu xuẩn, nhưng mà lão đại ngươi nhất định phải đáp ứng ta, không nên bức bách nàng làm chuyện nàng không thích, phải cho nàng tự do.

- Nói nhảm, lão tử là người nhất ngôn cửu đỉnh!

Tùy Qua vội vàng xao động, nói:

- Vì sao ngươi làm ra tình trang này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Không có gì, chính là mệt nhọc quá độ.

Tiểu Ngân Trùng nói:

- Không có việc gì... Ta tu dưỡng một thời gian ngắn là tốt rồi.

- Ngươi rơi cảnh giới xuống, còn nói không có việc gì?

Tùy Qua giao một bình Tạo Hóa Đan ném cho tiểu Ngân Trùng.

- Tranh thủ thời gian bổ sung cho ta. Đã biến thành như vậy, sớm biết như thế không ép ngươi làm việc.

- Lão đại... Lúc này ta thật sự cam tâm tình nguyện.

Tiểu Ngân Trùng ăn hai quả Tạo Hóa Đan, cảm giác tinh thần khôi phục không ít.

- Nói như vậy, ngươi trước đó không có cam tâm tình nguyện?

Tùy Qua hừ một tiếng.

- Không phải, không phải!

Tiểu Ngân Trùng vội vàng giải thích:

- Ta làm như vậy, chỉ hy vọng đền bù tổn thất cho lão đại. Ta biết rõ, lão đại ngươi làm việc gì cũng có tâm ý, ngươi nhất định nghĩ tới làm sao lợi dụng Cốc Ngạn Tuyết làm việc cho ngươi, hiện tại ta muốn ngươi cho nàng tự do, đã tạo thành tổn thất cho lão đại, cho nên...

- Tiểu Ngân Trùng, xem ra ngươi không chỉ biết vuốt mông ngựa, hơn nữa cũng rất thông minh ah.

Tùy Qua bình tĩnh nói, nói:

- Nhưng ngươi vẫn nói sai. Ta từng nói qua, đối với người của mình ta từ trước tới nay chưa từng ép buộc. Tiểu Ngân Trùng, ngươi nói như vậy là cảm thấy bị ta hạn chế tự do sao? Nếu thật sự là như thế, ta hiện tại cho ngươi tự dọ.

Nói xong, Tùy Qua lập tức thả tiểu Ngân Trùng ra khỏi Hồng Mông thạch.

Đồng thời, Tùy Qua cũng thả Cốc Ngạn Tuyết ra ngoài.

- Tiểu Ngân Trùng, đây chính là tự do mà các ngươi muốn, hiện tại ngươi đi là được.

Tùy Qua nhàn nhạt nói:

- Từ nay về sau trời đất bao la, các ngươi muốn đi đâu thì đi.

Sau khi nói xong, bóng người Tùy Qua biến mất không thấy gì nữa.

Tiến vào Nguyên Anh kỳ, Tùy Qua phi độn càng thần diệu, tiểu Ngân Trùng đã không thấy thân pháp của Tùy Qua, chỉ thấy hắn đã biến mất.

Thẳng đến khi Tùy Qua biến mất, tiểu Ngân Trùng mới mờ mịt nhìn qua Cốc Ngạn Tuyết, hỏi:

- Lão đại thực đi rồi?

Cốc Ngạn Tuyết gật gật đầu, than nhẹ một tiếng:

- Ngươi làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

- Ta vì ngươi!

Tiểu Ngân Trùng nói:

- Chẳng lẽ ngươi không rõ sao?

- Ta chỉ không rõ phương thức mà ngươi áp dụng.

Cốc Ngạn Tuyết thành khẩn nói:

- Ta cảm tạ chuyện ngươi làm vì ta, nhưng mà ngươi làm như thế, có cân nhắc cảm thụ của ta không?

- Cảm thụ cái gì?

Tiểu Ngân Trùng hồ đồ hỏi lại.

- Chẳng lẽ ta làm như vậy, là sai sao?

- Ngươi không có sai, nhưng mà phương thức của ngươi lại tổn thương ta và Tùy tiên sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.