- Còn hỏi xảy ra chuyện gì sao, là bị đánh chạy về.
Lạc Thanh Liên nói:
- Đặng Hạc, anh là ‘ cường giả tuyệt thế ’, làm sao không kiên trì được một phút đã chạy về rồi?
Đặng Hạc đỏ mặt, nói:
- Tôi là cường giả tuyệt thế gì chứ, muốn nói cường giả tuyệt thế thì
cũng là lão đại cùng Tùy tiên sinh. Nhưng mà không biết hắc tháp có cái
gì, co đương nhiên không biết lợi hại.
- Úc, trong đó có cái quỷ gì, có thể làm ‘ cường giả tuyệt thế ’ hoảng sợ bỏ chạy như vậy?
Lạc Thanh Liên hỏi.
- Đừng nói tôi, cho dù là cô nếu như nhìn thấy cái thứ bên trong hắc tháp, khẳng định cũng phải chạy như bay.
Đặng Hạc nói:
- Càng huống chi, nữ nhân các người không phải sợ nó nhất sao?
- Rốt cuộc bên trong là gì?
Lạc Thanh Liên hỏi thăm.
- Là rắn biển! Rất biển rất lớn.
Đặng Hạc nói.
- Chỉ rắn biến đã dọa anh thành thế này sao?
Tang Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đặng Hạc, Đặng Hạc, người khác đều là tài cao lớn mật, tôi thấy anh
thì ngược lại. Vừa thấy rắn biển đã bị dọa chạy như chó nhà có tang rồi.
- Lão đại, con rắn biển đó thật sự rất lớn...
Đặng Hạc còn chưa có nói xong, hắn đã dừng nói, bởi vì hắn không cần nói thêm, con rắn biển kia đã xuất hiện rồi.
Tiếng vang lớn vang vọng, nước biển bắn lên cao, nhưng mọi người lại biết rõ âm thanh này là của hung thú.
Từ giọng tới hình dáng, nhưng mà trong âm thanh to lớn này mang theo khí chất hung lệ, Tùy Qua đã biết rõ chuyện này không đơn giản. Mặt khác
Tùy Qua còn cảm giác khí tức hồng hoang xông tới, khí tức này Tùy Qua
cũng không xa lạ gì, trước đó Quân Thương Sinh phóng thích ngưu xà, hắn
đã cảm nhận qua khí tức này.
Khí tức của viễn cổ hung thú! Cũng hoặc là khí tức của hồng hoang cổ thú.
Tùy Qua biết rõ Đặng Hạc này vì sao phải bỏ chạy rồi, bởi vì khí tức mà
nó phóng ra ngoài tương đương với tu sĩ Hóa Thần Kỳ, tu vị của Đặng Hạc
mặc dù hơn xa cùng cảnh giới, nhưng mà hắn cũng không cách nào nghịch
thiên như Tùy Qua, tuyệt đối không có khả năng là Kết Đan Kỳ chống lại
quái vật Hóa Thần Kỳ, cho nên hắn lập tức bỏ trốn mất dạng.
Không trốn là chết, đây là chuyện không cần nghi ngờ.
Tiếng cự thú kêu gào, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tùy Qua vận đủ thị lực nhìn qua, chỉ thấy cách đảo nhỏ chừng trăm dặm,
ma khí đen kịt bắn ra bốn phía, trong ma khí lờ mờ nhìn thấy tháp cao
năm mươi mét bên trong, mà trên hắc tháp này, rắn biển này vô cùng to
lớn, nhìn qua còn lớn hơn cả ngưu xà của Quân Thương Sinh còn khổng lồ
hơn.
Càng tăng kinh khủng là, thân hình của nó không ngừng biến lớn.
Hắc tháp không ngừng phóng thích ma khí.
Dường như hắc tháp đã nuôi dưỡng con rắn biển này.
- Lạc tổ trường, anh nhìn thấy không, anh biết rắn biển lợi hại sao?
Đặng Hạc nội tâm sợ hãi, nói:
- Nó quá khủng khiếp, tôi suýt nữa bị nó nuốt chửng, khó trách binh sĩ
thủ ở bên ngoài nhìn thấy tôi vào trong mà không ngăn cản, nhất định là
nhận định tôi sẽ chết.
- Nếu như vậy thì nó muốn tiêu diệt anh, anh chết chắc.
Thần sắc Tùy Qua ngưng trọng nói:
- Nhưng mà không nghĩ tới, hôm nay thứ này vẫn còn tồn tại.
- Chuyện này là thế nào?
Tang Thiên hỏi.
- Không phải rắn biển, là cự xà.
Tùy Qua nói.
- Tùy tiên sinh, anh nhìn lầm không vậy.
Đặng Hạc nói:
- Mặc cho ai cũng biết nó là đại xà mà.
- Cự xà, không phải đại xà.
Tùy Qua hừ một tiếng.
- Anh không biết giá trị của nó, cự xà này chính là hậu duệ của viễn cổ
hung thú, cổ đại Huyền Trung Ký có chép ‘ tây bắc côn lôn có núi, Chu
sơn ba vạn dặm, cự xà tha chi, lớn hơn ba vòng, rắm dài chín vạn dặm. Xà cư núi này, ẩm thực thương hải ’. Cho nên ‘ cự xà ’ là dị loại trong
hồng hoang cự thú.
- Bà mẹ nó! Dài chín vạn dặm? Có thổi không vậy?
Đặng Hạc nói.
- May mắn, rắn này chỉ dài mấy trăm trượng, còn kém chín vạn dặm quá xa. Nói ra trong chín vạn dặm này không phải còn trưởng thành hơn trưởng
thành sao?
- Trong chín vạn dặm này chỉ là ví von, nhưng mà trong hồng hoang nó cũng cực kỳ khổng lồ.
Lạc Thanh Liên nói:
- Đặng Hạc, anh nên đi học nhiều một chút. Sau hồng hoang, truyền văn
côn bằng cánh dài mấy ngàn dặm, còn có một ít tồn tại cường hoành, thậm
chí có thể phun ra nuốt vào nhân nguyệt -- nhưng mà, Tùy tiên sinh anh
có thể xác định, thật sự là hồng hoang cự xà?
- Không sao.
Thần sắc Tùy Qua ngưng trọng nói:
- Đây là tồn tại hung hãn, không nên nghi vấn. Trong thần thoại Bắc Âu,
cự xà này gọi là ‘ thế giới xà ’, truyền văn sau khi chính thức trưởng
thành, đầu đuôi nối nhau, có thể quấn quanh cả thế giới. Mặt khác, nó
muốn ăn cái gì cũng là khổng lồ, cho nên một khi trưởng thành, sẽ thôn
phệ nhiều thứ hơn, chúng ta nhìn đi.
- Chúng có nên thu phục hay không?
Đặng Hạc nói:
- Bây giờ cự xà này chưa chính thức lớn lên, nếu bọn chúng thu, chẳng lẽ không phải tiện nghi cho bọn chúng sao?
- Nếu là hồng hoang hung thú, làm sao dễ dàng bắt lấy như vậy.
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Càng huống chi, nam Cao Ly hẳn không lợi hại như vậy, hơn phân nửa là
nước Mỹ ra tay, chúng ta nên xem tình hình, cho dù rơi vào trong tay của bọn chúng, cướp lại có sao?
- Ăn cướp? Ha ha! Tùy lão đệ, anh đề nghị hợp tâm tư của tôi a.
Tang Thiên cười ha ha, nói:
- Có nên che mặt hay không?
- Tùy tiên sinh đã đề nghị, khẳng định đã có biện pháp dịch dung phải không.
Lạc Thanh Liên vô cùng thông minh.
- Đúng vậy.
Tùy Qua cầm ba quả trái cây mặt người ra.
- Sau khi ăn xong, hình tượng cả người, khí thế hoàn toàn biến hóa, cho dù Tang lão đại già trước tuổi cũng không ai nhận ra.
- Tôi già trước tuổi, cái gì già trước tuổi?
Tang Thiên nghi hoặc hỏi.
- Trong nước Mỹ, không phải có phần lớn kẻ già trước tuổi sao?
Tùy Qua cười nói:
- Ví dụ như quân đoàn vinh diệu Hathaway, nữ nhân này không phải già trước tuổi sao?
- Đừng nhắc nữ nhân này, nghe tới là đau đầu.
Tang Thiên nhíu mày nói:
- Nữ nhân này chỉ là rắn rết. Nói ra thì lão đệ phải chú ý, nếu như đụng phải cô ta, nhất định phải coi chừng, tôi thấy anh không phải là kẻ
không nở lạt thủ tồi hoa, nhưng mà nếu anh lưu thủ với nữ nhân này,
chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
- Nghe Tang lão đại nói, anh hình như vô cùng hiểu nha?
Tùy Qua cười ha hả.
- Lão đệ, đùa không vui đâu.
Tang Thiên than thở nói:
- Tôi từng bị nữ nhân này kích thích, làm quân đoàn trưởng quân đoàn vinh diệu, thực lực nữ nhân này không phải thường.
Tùy Qua đang định chế giễu vài câu, lại nghe thấy Đặng Hạc kinh hô:
- Bà mẹ nó! Rốt cuộc động thủ! Đám người Mỹ! Ngốc bức...
Trong tiến kinh hô của Đặng Hạc, chiến đấu trên hòn đảo đã bắt đầu.
Quân hạm của nước Mỹ tới gần hòn đảo, trên biển có bốn quân hạm, phong
tỏa các phương vị. Tuy bốn chiếc quân hạm này đều trong biên chế của nam Cao Ly, nhưng mà do Mỹ chế tạo, nam Cao Ly dùng giá cao mua lại chúng.