- Nhưng mà, phải làm phiền Tô cô nương dẫn đường mới được.
- Đây là đương nhiên.
Tô Ngưng Yên nói:
- Muốn đi vào phường thị, nhất định phải có lệnh bài của tông môn lánh đời.
- Xem ra Tô cô nương đã sớm chuẩn bị tốt.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, ta cũng cần chuẩn bị một chút.
- Tùy tiên sinh còn phải chuẩn bị?
Tô Ngưng Yên kinh ngạc nhìn qua Tùy Qua.
- Nên thay đổi một chút.
Tùy Qua cười ha hả, thúc dục dược lực của Chúng Sinh Quả, sau đó biến thành mập mạp trẻ tuổi.
- Tùy tiên sinh... Thuật dịch dung của ngươi quá tinh xảo.
Tô Ngưng Yên nhịn không được cảm thán một tiếng.
Dưới tình huống bình thường, đối với người tu hành mà nói, tu vị tới cảnh giới nhất định, dịch dung thuật đã mất đi tác dụng, bởi vì ánh mắt và tinh thần lực của người tu hành không phải ăn chay, có thể dễ dàng tập trung khí tức và tinh thàn của một người, một chút sơ hở nào đó lọt vào ánh mắt đối phương là baijk lộ, trừ phi ngươi triệt để biến thành một người khác, nếu không muốn lừa gạt đối phương, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà Tùy Qua hiện tại đã biến thành người khác.
Cho dù là dung mạo hay khí chất, Tùy Qua đều triệt để biến thành một người khác.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Ngưng Yên căn bản không tin có chuyện như vậy.
Trong ấn tượng của Tô Ngưng Yên, loại kỳ thuật này không phải dịch dung thuật, mà có lẽ gọi là biến thân thuật, hắn là tiếp cận tiên thuật. Cái gọi là dịch dung thuật, chỉ là người tu hành dùng công lực cải biến xương cốt, dung mạo, nhưng mà về khí chất, tinh thần làm sao có thể cải biến được? Mà Tùy Qua lại làm được, chuyện này đủ thấy Tùy Qua thâm bất khả trắc.
- Chút tài mọn.
Tùy Qua khẽ mỉm cười, nói:
- Nhưng mà, thời điểm tham gia phường thị, Tô cô nương không nên gọi ta là Tùy tiên sinh.
- Vậy gọi ngươi là gì?
- Tại hạ Chu Thông.
Tùy Qua nói ra cái tên quen thuộc của bản thân.
- Chu Thông?
Tô Ngưng Yên vẻ mặt kinh ngạc, dường như nhớ tới cái gì, sau đó kinh hô.
- Chu Thông! Ngươi là sắc mập mạp Chu Thông!
- Hắc...
Tùy Qua cười hắc hắc, nói:
- Kỳ thật ta không háo sắc chút nào. Tô cô nương, phường thị ở địa phương nào, chúng ta đi thôi. Miễn thứ tốt rơi vào tay kẻ khác.
- Được!
Tô Ngưng Yên gật đầu, ở phía trước dẫn đường.
Rất nhanh, hai người rời xa Mính Kiếm Sơn.
Tô Ngưng Yên ngự kiếm tốc độ cực nhanh, nhưng bởi vì không có uống rượu, lại sinh ra một ít "Cảm giác", cho nên Tùy Qua nhịn không được nhìn Tô Ngưng Yên hỏi:
- Tô cô nương, ngươi gần đây kiêng rượu sao?
- Vì sao Tùy tiên sinh hỏi thế?
Tô Ngưng Yên hỏi.
- Bởi vì ta cảm thấy bộ dáng Tô cô nương uống rượu ngự kiếm mới có điểm thú vị.
Tùy Qua ăn ngay nói thật.
- Thật sao?
Sắc mặt Tô Ngưng Yên hơi đỏ lên, sau đó nói tiếp.
- Một người con gái uống rượu, nhìn qua có chút ngả ngớn, vì tạo dựng hình tượng uy nghiêm trong tông môn, có nhiều thứ luôn phải bỏ qua. Huống chi, người tu hành chúng ta, thất tình lục dục đều có thể bỏ qua, chỉ không uống rượu thì có gì lớn?
- Vì cái gì người tu hành nhất định phải bỏ qua những thứ này?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Chúng ta truy cầu tiên đạo, truy cầu trường sinh, chẳng lẽ chính là vì bỏ qua, bỏ qua thất tình lục dục, cuối cùng ngay cả nhân tính cũng bỏ qua, mặc dù là thành tiên, trường sinh có ý nghĩa gì?
Tô Ngưng Yên trầm mặc nửa ngày, sau đó mới nói:
- Tùy tiên sinh nói lời này thật sự ý nghĩa sâu xa. Nhưng nếu không bỏ qua, có nhiều thứ không có được. Có câu nói gọi là người trong giang hồ, thân bất do kỷ (thân không thuộc về mình), trong giới tu hành chúng ta, nhiều khi phải thân bất do kỷ.
- Chưa hẳn. Trong mắt của ta, với tư cách là người tu hành, nên bụi bặm theo sóng, chỉ nhớ sáng nay vui cười, tự do qua lại, vô cùng tiêu dao. Đây mới là bộ dáng người tu hành nên có!
Tùy Qua vừa cười vừa nói, thần sắc tùy ý.
- Bụi bặm theo sóng, vô cùng tiêu dao, không phải dễ dàng làm được, có bao nhiêu người có thể chứ?
- Ngươi vốn đã làm được, nhưng lại bỏ qua.
Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Nếu vì đạt được thứ nào đó, nhất định phải hi sinh hoặc bỏ qua, làm gì thiên tân vạn khổ phải có được? Có lẽ, ngươi vốn có cái gì đó thuộc về mình, điểm này mới là ưa thích của ngươi. A, nói rất cao sâu, ta chỉ cảm thấy, chúng ta có thể thu hoạch thêm nữa... Nhưng mà không cái gì cũng phải bỏ qua.
Tô Ngưng Yên suy nghĩ, cười thoải mái.
- Có lẽ Tùy tiên sinh ngươi nói không sai, không cần phải bắt buộc bản thân mình bỏ qua hoặc là cải biến cái gì đó đi thu hoạch đồ vật mới, ta chính là ta, không cần phải biến thành hình tượng mà người khác hy vọng.
- Đúng vậy.
Tùy Qua cười ha hả, lấy bình rượu trong Hồng Mông thạch ra ném cho Tô Ngưng Yên.
- Nếm thử rượu của ta đi.
Tô Ngưng Yên tiếp nhận, uống một ngụm, sau đó nhịn không được hỏi:
- Đây là rượu gì?
- Đây là rượu trong thế tục, tên là ‘ khoai lang nướng ’.
Tùy Qua cười nói.
- Hiện tại rượu này không dễ có, có câu nói gọi là ‘ chân nam nhân, uống khoai lang đốt ’.
- Là rượu đàn ông các ngươi uống, khó trách khó uống như thế!
Tô Ngưng Yên cười nói:
- Nhưng mà, thống khoái!
Tô Ngưng Yên lại uống một ngụm lớn, sau đó nàng dẫm lên phi kiếm, lâng lâng ngự kiếm phi hành, khôi phục bộ dáng say rượu phi hành trước kia, hiểu lộ phong thái "Nữ hiệp" tiêu dao thiên địa.
Đây mới thực sự là Tô Ngưng Yên!
Tùy Qua thần thái mê ly.
Phường thị của tông môn lánh đời lần này do Long Hổ Tông cử hành, Long Hổ Tông cũng là một mạch tông môn lánh đời, nhưng mà bài danh còn trên cả Thiên Lam Kiếm Tông, giới thế tục nghe đồn là danh sĩ đạo giáo Trương Thiên Sư (Trương Lăng, là người sáng lập giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo, là hậu duệ của Trương Lương) là người sáng lập nên Long Hổ Tông, hắn từng uy danh hiển hách trong giới thế tục, thế cho nên Long Hổ Sơn được Long Hổ Sơn gọi là Đạo giáo đệ nhất sơn. Nhưng mà đây cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, nếu như Long Hổ Sơn đã thành Đạo giáo đệ nhất sơn, vậy Côn Lôn làm sao chịu nổi?
Huống chi dân gian nghe đồn làm sao có thể là đúng. Một ít nhân vật trong giới tu hành chưa từng có thanh danh trong thế tục, nhưng mà một thân tu vị kinh thế hãi tục, những người này sở dĩ không có thanh danh, bởi vì bọn họ ít lộ diện ở nhân gian, càng không có khả năng tồi lông mày khom lưng tùy tùng quyền quý, vì cái danh xưng quốc sư mà hạ mình phục vụ vương quyền.
Tóm lại, người sáng lập chính thức của Long Hổ Tông chưa chắc là Trương Thiên Sư mà nhân gian quen gọi, mà bài danh của Long Hổ Tông cũng không có khả năng vượt qua Côn Lôn.
Mặt khác, tông môn Long Hổ Tông thậm chí không nằm ở Long Hổ Sơn.
Trải qua Tô Ngưng Yên nhắc nhở, Tùy Qua mới biết được Long Hổ Sơn chỉ là một "Đường khẩu" của Long Hổ Tông, mà bản doanh tông môn Long Hổ Tông nằm trên một ngọn núi hoang vô danh, ngọn núi này trải rộng trong sa mạc bát ngát, ít ai lui tới, hơn nữa cho dù là tới đó cũng không có khả năng tiến vào sơn môn Long Hổ Tông.