Tăng Hoàng gầm lên giận dữ,
lời này như nói cho Tùy Qua nghe thấy, nhưng cũng giống như đang nói cho những người đang xem cuộc chiến. Bởi vì mục đích cuộc chiến hôm nay của hắn không phải chỉ đơn giản là giết chết Tùy Qua, hắn muốn lập uy, muốn triển lãm sự lợi hại của mình với cả tu hành giới! Cho nên hắn muốn nói với những người khác, mặc dù hắn thua nửa chiêu nhưng vẫn chưa thua
thật sự, bởi vì hắn có được Đại Phạn Thiên Kim Luân phối hợp, có thể
không ngừng sản sinh Đại Phạn Thiên Kim Lôi cuồn cuộn không dứt. Mặt
khác Tử Lôi Kiếm Trúc đã bị luyện hóa đạt tới tuyệt phẩm bảo khí đỉnh
phong, dù mất đi lá trúc nhưng chỉ khoảnh khắc là có thể sinh sản trở
lại.
Dứt lời, trong khoảnh khắc Tăng Hoàng phát động liên tục Kim Lôi Địa
Ngục, kim lôi như thủy triều bao trùm đập thẳng về hướng Tùy Qua.
Trong khoảnh khắc Tùy Qua cũng phát động Thiên Lôi Kiếm Trúc.
- Tăng Hoàng! Cũng không gì hơn cái này thôi!
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Đại Phạn Thiên Kim Luân, lại thêm Tử Lôi Kiếm Trúc, hai kiện bí bảo
Phật tông vẫn không chiếm nửa điểm thượng phong, ta thật sự cảm thấy bi
ai cho ngươi đâu.
- Mộc Hoàng! Ngươi đừng vội cuồng vọng! Ta biết thiên lôi cùng kiếm trúc của ngươi đã hao phí không còn bao nhiêu! Hừ, bổn phật tử có thể không
ngừng phát động chiêu thức, đủ hao mòn chết ngươi!
- Tăng Hoàng, nếu ngươi muốn làm như vậy bản nhân nhất định phụng bồi.
Nhưng ngươi gọi nhiều người đến vây xem như vậy, chỉ vì cho họ xem buổi
biểu diễn nhàm chán thôi sao?
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Đừng nhiều lời!
Tăng Hoàng cười lạnh:
- Những thủ đoạn của ngươi bổn phật tử đã biết rõ ràng! Chỉ thêm vài lần xuất thủ Kim Lôi Địa Ngục ngươi tuyệt đối không thể chống đỡ!
- Ách…nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, thì sẽ thất vọng.
Tùy Qua chậm rãi nói, sau lưng đột nhiên hiện ra một dãy Tử Lôi Kiếm
Trúc diện tích khôn cùng! Cả phiến rừng trúc, không biết mấy trăm vạn
cây trúc! Nhiều cây trúc như vậy đủ làm Tăng Hoàng đỏ mắt. Tử Lôi Kiếm
Trúc là bí bảo Phật tông, danh khí rất lớn, không biết bao nhiêu người
thèm muốn được một đoạn trúc luyện thành pháp bảo còn muôn vàn khó khăn, nhưng tiểu tử Tùy Qua lại có được một rừng trúc, giống như không hề có
chút đáng giá.
Ngay lúc Tăng Hoàng còn đang trợn mắt há hốc mồm, trước người Tùy Qua
hiện ra lôi đình chi hải. Huống chi trước kia ở Minh Kiếm sơn có thật
nhiều đệ tử môn nhân độ kiếp đã được Tùy Qua dùng Hồng Mông Thạch thu
lấy không ít thiên kiếp thần lôi cho mình.
Ngay lúc Tùy Qua làm Tăng Hoàng cùng mọi người đều chấn kinh, hắn lại nói thêm một câu:
- Tăng Hoàng, ngươi thấy không. Tuy ngươi được xưng Tăng Hoàng, nhưng
đứng trước Mộc Hoàng ta đây, ngươi chẳng khác gì tên ăn mày!
Tên ăn mày?
Đường đường Tăng Hoàng, lại bị Tùy Qua nói thành tên ăn mày!
Đây quả thật vô cùng nhục nhã!
Tăng Hoàng giận dữ đến nổi đầy gân xanh, lập tức muốn động thủ, lại nghe Tùy Qua nói tiếp:
- Tăng Hoàng, Tử Lôi Kiếm Trúc được xưng là chí bảo Phật tông, nhưng
ngươi chỉ có một cây kiếm trúc, ta có ngàn ngàn vạn vạn, nói ngươi là
tên ăn mày, chẳng lẽ sai lầm rồi sao?
- Ngươi…cho dù ngươi có một rừng Tử Lôi Kiếm Trúc thì như thế nào? Bên trong Tiểu Lôi Âm động thiên của ta, rừng trúc vô số!
- Vô số rừng trúc?
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng:
- Nói miệng không bằng chứng. Tăng Hoàng, ta xem ngươi kỳ thật cũng rất
đáng thương, ngươi nói ngươi tốt xấu là Tăng Hoàng, xem như là nhân vật
Phật tông cao nhất hiện giờ đi. Đáng tiếc, Phật tông các ngươi chỉ có
chút của cải như vậy, thế giới cực lạc hữu danh vô thực nha.
- Mộc Hoàng! Thế giới cực lạc chính là hoan lạc tinh thần, ngươi làm sao có thể hiểu biết!
Tăng Hoàng hừ lạnh một tiếng.
- Tinh thần cực nhạc?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Nếu ngay cả chút của cải cũng không có, một nghèo hai trắng, gọi là
tinh thần cực lạc chẳng lẽ không phải chỉ là ý dâm thôi sao?
- Ngươi! Hừ, Mộc Hoàng, ai nói Phật tông một nghèo hai trắng?
Tăng Hoàng bị Tùy Qua khiêu khích, liền nổi lên xúc động khoe khoang, không ngờ trúng kế của Tùy Qua.
- Người trong tiên đạo chúng ta, lấy đan dược pháp bảo luận của cải.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Phật tông các ngươi đã nói tới nơi cực lạc, nói vậy thứ tốt cũng không thiếu đi, không bằng cho chúng ta kiến thức một chút?
- Mộc Hoàng, chờ bổn phật tử giết chết ngươi, sẽ đưa ngươi đi thế giới cực lạc kiến thức một phen!
Tăng Hoàng hiển nhiên không thích bị Tùy Qua nắm mũi dẫn đi, chuẩn bị nhanh chóng giải quyết chiến đấu.
Nhưng hắn đã xem nhẹ những người đứng xem.
- Tăng Hoàng! Rốt cục ngươi có hay không đây? Mộc Hoàng đã nói ngươi là
một tên ăn mày, chẳng lẽ Phật tông các ngươi nghèo mạt rệp sao?
Quả nhiên có người nhảy ra lên tiếng, người này là người trong ma đạo,
nói chuyện đương nhiên không chút kiêng nể gì. Huống chi người trong ma
đạo giả dối, hắn biết vào lúc này Tăng Hoàng không khả năng bỏ qua Tùy
Qua mà tìm hắn khai đao.
Bởi vậy Tùy Qua lại tiếp lời:
- Tăng Hoàng, ngươi nghe thấy hay không? Muốn đứng vững trong tu hành
giới, chỉ dựa vào công phu mồm mép còn chưa đủ. Ngươi được xưng hoàng
giả tăng nhân, trên thực tế chỉ là một hư danh mà thôi. Ngược lại Mộc
Hoàng như ta, là chân đao chân thương đánh ra tới. Tăng Hoàng của ngươi, bất quá là tự phong mà có được đi?
- Càn rỡ!
Tăng Hoàng thiếu chút nữa mắng lời thô tục, nhưng chợt nhớ ra Tùy Qua cố ý khiêu khích làm cho hắn phá hủy hình tượng của chính mình. Vì vậy hắn thu liễm vẻ giận dữ, đổi lại vẻ mặt ngạo nghễ:
- Ngàn năm trước bổn phật tử uy danh hiển hách…
- Hảo hán không đề cập chuyện năm xưa.
Tùy Qua ngắt lời Tăng Hoàng:
- Chuyện năm đó đến bây giờ còn mấy người nhớ rõ, có mấy người tận mắt
thấy qua. Tăng Hoàng, ngươi cũng thật là bi ai, vẫn mãi còn sống trong
hồi ức tốt đẹp năm đó. Lại không nhìn xem hiện tại, tiên đạo lên cao,
phật tông các ngươi còn lại bao nhiêu người, chỉ sợ còn không bằng thế
lực ma đạo đi? Một khi đã như vậy, Tăng Hoàng như ngươi còn bao nhiêu
mặt mũi? Cho nên ta nói ngươi là ăn mày, thật không oan uổng ngươi đi.
Thiên Ngoại Phật Tông, Tiểu Lôi Âm động thiên, nghe thật lợi hại, trên
thực tế chỉ còn ngắc ngoải mà thôi! Như thế nào, ngươi nổi giận sao? Nếu Phật tông các ngươi thật lợi hại, thì cho chúng ta kiến thức một chút
các ngươi giàu có bao nhiêu, có thể xưng tụng là thế giới cực lạc đây?
- Ha ha! Đúng vậy! Tăng Hoàng, ngươi cho chúng ta nhìn xem thế giới cực
lạc có bao nhiêu cực lạc đi? Đã nghèo nàn tới vậy, còn cực lạc cái rắm!
Lại có người nhân cơ hội ồn ào, những người này rõ ràng e sợ thiên hạ bất loạn.
- Cũng được, bổn phật tử cho các ngươi kiến thức Phật tông giàu có thế nào! Thế giới cực lạc, danh bất hư truyền!
- Mộc Hoàng! Hôm nay bổn phật tử khiến cho ngươi kiến thức, cái gì gọi là đan sơn!
Tăng Hoàng hét lớn một tiếng, chỉ thấy bên trong Đại Phạn Thiên Kim Luân lập tức hiện ra một ngọn núi thật lớn, nhưng không phải ngọn núi bình
thường mà là một ngọn núi do đan dược hình thành, phóng thích ra hương
thơm dày đặc.