- Đều do tên ngu xuẩn Tăng Hoàng, lại không giết chết được tiểu tử kia!
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, tựa hồ quên bản thân mình cũng không giết được Tùy Qua.
- Đúng vậy.
Linh Ưng gật đầu nói:
- Tên ngu xuẩn Tăng Hoàng, tu vi vốn đã cao, nếu biết vận dụng toàn lực
mười Tùy Qua cũng có thể giết chết, nhưng tên kia lại đánh giá thấp Tùy
Qua…bỏ đi, không nhắc tới tên ngu xuẩn kia, dù sao là dư nghiệt Phật
tông, cũng là cừu nhân của chúng ta, sớm hay muộn phải tiêu diệt. Nhưng
trước mắt không thể cho Thần Thảo tông tiếp tục lớn mạnh thanh thế, cho
nên ta có một đề nghị, Thục Sơn cùng Côn Luân thông cáo cả tu hành giới, chúng ta xây dựng “Thiên Hạ Minh”, cùng nhau ứng phó thiên địa đại kiếp nạn sắp đến, hơn nữa dọn sạch hết thảy yêu ma tà mị. Bất luận kẻ nào
không phục hiệu lệnh, tức là kẻ địch của Côn Luân cùng Thục Sơn!
- Nếu như xây dựng Thiên Hạ Minh, lấy Côn Luân Lệnh của Côn Luân tông kêu gọi thiên hạ không được sao?
Vũ Hoàng thản nhiên uống trà, ngụ ý là uy lực của Côn Luân tông vẫn còn, không cần mượn dùng danh hào của Thục Sơn uy hiếp đạo sĩ tông môn khác. Linh Ưng yêu cầu cùng “liên hợp ký tên” rõ ràng là muốn nâng địa vị
Thục Sơn lên ngang hàng với Côn Luân. Loại chuyện này Vũ Hoàng đương
nhiên không đáp ứng, các thái thượng trưởng lão Côn Luân khẳng định cũng sẽ không đồng ý.
Linh Ưng cũng là người thông minh, đương nhiên nghe ra vẻ bất mãn trong giọng nói của Vũ Hoàng, bình tĩnh đáp:
- Vũ tông chủ, trước khác nay khác, cho tới bây giờ bổn tông cũng chưa
từng hoài nghi Côn Luân Lệnh, nhưng hiện giờ tình huống không phải thay
đổi sao. Hiện tại Thiên Lam kiếm tông cùng Thần Thảo tông nhất định sẽ
không nghe theo Côn Luân Lệnh nữa chứ? Bọn hắn không nghe, chỉ sợ cũng
sẽ có người khác không theo. Bởi vậy uy nghiêm của Côn Luân Lệnh đã yếu
rất nhiều, hơn nữa trước kia Vũ tông chủ bị Tùy Qua sỉ nhục…
- Quân tử báo thù mười năm không muộn! Món nợ này sớm hay muộn ta sẽ tính toán với hắn!
Vũ Hoàng tức giận hừ một tiếng, lời nói của Linh Ưng chọc đến chỗ đau
của hắn, nguyên bản hắn còn có tin tưởng đối chiến với Tùy Qua, dù sao
hắn hấp thu lực lượng một viên tiên đan, tu vi đã đột phá. Nhưng hắn tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa Tùy Qua cùng Tăng Hoàng, hắn biết chênh
lệch giữa mình cùng Tùy Qua đã ngày càng lớn. Chuyện báo thù không biết
đợi đến lúc nào, nhưng ngoài miệng hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận.
- Bổn tông chủ tin tưởng sẽ có một ngày Vũ tông chủ bầm thây Tùy Qua
thành vạn đoạn. Nhưng ta và ngươi đều biết, trước mắt còn không được.
Quan trọng nhất là phải ngăn chặn thế lực của Tùy Qua cùng Thần Thảo
tông, nếu tới lúc này hai đại tông môn chúng ta còn không liên thủ,
chẳng lẽ thật sự để cho Thần Thảo tông cướp lấy địa vị của chúng ta hay
sao?
Linh Ưng tiếp tục cố gắng thuyết phục Vũ Hoàng, nhưng Vũ Hoàng không
chịu đáp ứng. Linh Ưng trầm mặc một lát, biết nếu không hạ mạnh thuốc Vũ Hoàng sẽ không nhả ra, vì vậy đột nhiên đứng dậy, thở dài một tiếng:
- Nếu Vũ tông chủ không đồng ý, vậy thì thôi. Dù sao nói lời khó nghe,
Thục Sơn luôn đứng vị trí thứ hai trong tu hành giới. Nếu hiện tại ta
đến Thần Thảo tông nói chuyện với Mộc Hoàng, sau này cho Thần Thảo tông
đứng thứ nhất, Thục Sơn vẫn đứng thứ hai, tin tưởng bọn hắn sẽ không cự
tuyệt đi. Nói thế nào hợp tác với Thục Sơn chúng ta là điều tốt đó thôi.
- Ngươi…Linh Ưng, ngươi lại cúi đầu với tiểu tử đó? Đừng quân, đệ tử Thục Sơn có thể từng bị tiểu tử kia giết chết!
- Đệ tử Thục Sơn lúc cần thiết có thể vì tông môn hi sinh. Dù sao cũng
chỉ có Côn Luân vạch mặt hoàn toàn với Thần Thảo tông, hơn nữa một núi
khó chứa hai hổ, Thục Sơn vì sao phải thành kẻ địch của Thần Thảo tông
đâu. Hóa thù thành bạn, lập tức có ích lợi mà lấy, cớ sao mà không làm?
- Giỏi cho Linh Ưng!
Vũ Hoàng tức giận đến nghiến răng, nhưng hắn cũng biết lời của Linh Ưng
là sự thật, vị trí của Thục Sơn vẫn là lão nhị muôn đời, nếu bọn hắn
liên thủ với Thần Thảo tông, thật sự có thể kéo Côn Luân đi xuống, như
vậy Thục Sơn cùng Thần Thảo tông chia đều, dù sao vẫn là vị trí thứ hai, cũng không có gì tệ hại, chân chính nguy hiểm là Côn Luân tông!
- Vũ tông chủ nghĩ như thế nào?
Linh Ưng lộ ra tư thế mất kiên nhẫn, bức bách Vũ Hoàng tỏ thái độ.
- Được!
Vũ Hoàng căm giận phun ra một chữ, trong lòng chỉ hận không thể lập tức
giết Linh Ưng. Nhưng hắn đã thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi giải quyết
nghiệp chướng Thần Thảo tông, nhất định phải hoàn toàn thu dọn Thục Sơn, cho dù trả đại giới cũng không tiếc.
Nhưng Vũ Hoàng cũng không biết trong lòng Linh Ưng cũng tràn đầy dã tâm, hắn đang tính toán sau khi đánh tan Thần Thảo tông, nhất định phải lập
tức cướp đoạt toàn bộ Cảnh Giới Đan cùng phương pháp luyện chế, sau đó
thuận thế siêu việt cùng lật đổ địa vị Côn Luân.
Hai người đều có mục đích riêng phải đạt được, Côn Luân Lệnh cùng Thục Sơn Lệnh lập tức phát ra.
Ngày đó mỗi ẩn thế tông môn, ma đạo cùng thế lực Yêu tộc trong tu hành
giới đều nhận được “liên hợp ký tên” cùng Thiên Hạ Minh hiệu lệnh” của
Côn Luân cùng Thục Sơn, hơn nữa còn có một phần chuyển tới trong tay Tùy Qua.
Thiên Hạ Minh hiệu lênh:
Thần Thảo tông, Thiên Lam kiếm tông, Ngũ Đài sơn, làm tà ma ngoại đạo,
là khởi nguyên vạn ác tu hành giới, bởi vậy Côn Luân tông cùng Thục Sơn
kiếm tông cùng hiệu lệnh ẩn thế tông môn, chư vị đạo hữu tu hành giới
không được kết giao với tà ma…
- Hừ! Thiên Hạ Minh, danh hiệu thật sự là ghê tởm cùng cuồng vọng!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, ngọc thạch lệnh bài lập tức hóa thành bột phấn trong tay hắn.
Khổng Bạch Huyên đang tĩnh tu bên cạnh thản nhiên nói:
- Như thế nào, sư đệ đang lo lắng hay sao? Hiện giờ sư đệ đại thế đã
thành, vô luận là Côn Luân hay Thục Sơn cũng không lay động được căn cơ
Thần Thảo tông.
- Côn Luân cùng Thục Sơn liên hợp, lực lượng không thể khinh thường.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Ta nghe Tô Ngạn Tiên từng phỏng đoán thực lực chân chính của bọn hắn,
hai tông môn liên hợp lại cơ hồ tương đương một phần hai tu hành giới.
- Chỉ hai tông môn này đã chiếm cứ nửa giang sơn tu hành giới?
Khuôn mặt Khổng Bạch Huyên có chút động:
- Sư đệ, không nghĩ tới tin tức của ngươi còn linh thông hơn cả ta,
nhưng ta đã đi qua Lang Hoàn động thiên của Côn Luân tông, hẳn không
mạnh như vậy đi?
- Không, còn cường đại hơn sư tỷ nghĩ.
Tùy Qua nói:
- Sư tỷ nên biết thời xa xưa của Côn Luân đã tiếng tăm lừng lẫy chứ? Bởi vậy trong Côn Luân, các triều đại ra đời thật nhiều tiên nhân, mặc dù
bọn hắn đã rời khỏi trong tông, nhưng bọn hắn cũng là hậu trường của họ, lúc cần thiết nếu Côn Luân gặp phải sinh tử tồn vong, bọn hắn có thể sẽ ra tay can dự.
- Tiên nhân ra tay can dự?
Khổng Bạch Huyên cau mày nói:
- Nếu thật là như vậy, thì vô cùng khó giải quyết, nhưng tiên nhân tiên
giới rất khó tiến vào thế giới của chúng ta, cho dù gián tiếp đem lực
lượng truyền xuống cũng thập phần khó khăn, ta xem tiên nhân có tâm cũng vô lực đâu.