Y Tiên Thiểu

Chương 1679: Cũng không thoải mái (2)



- Như thế, lại nói tiếp, tiểu tử Tùy Qua kia không có suy nghĩ, vậy mà để chúng ta đóng cửa tu luyện ở đây, hắn lại ở bên ngoài hô đánh kêu giết, nghe nói đã thành đệ nhất cao thủ đương thời.

Cao Phong cực kỳ hâm mộ nói ra.

- Được a, tuy hắn lúc này là đệ nhất cao thủ, nhưng hắn đổ máu đánh ra đấy.

Giang Đào nói:

- Huống chi, lại nói tiếp Tùy Qua cũng tốt với chúng ta, hiện tại ai cũng biết trong Thất La Giới cao thủ nhiều như mây, tu sĩ Nguyên Anh kỳ quá nhiều, đi lại trên đường nhiều như chó, chút tu vị của chúng ta đừng nói là đệ nhất cao thủ, có thể bảo trụ tính mạng là không tồi, cho nên, cảm tạ Tùy Qua tên này cho chúng ta không gian và thời gian tu hành, hơn nữa còn cho thân nhân của chúng ta cơ hội sống, lúc này mới thật sự là huynh đệ.

- Đúng vậy.

Liễu Tiểu Đồng cũng cảm thán một tiếng, nói:

- Trước kia ở trường học thì cả ngày chỉ học tập, hoàn toàn không nghĩ tới thế giới sẽ biến thành như thế này, ai có thể nghĩ đến chứ, những sinh viên như chúng ta còn chưa đi ra khỏi cửa trường, dĩ nhiên đã biến thành tu sĩ, ai, nhưng mà ở lại đây cũng không có biện pháp, chúng ta chẳng khác gì chó nhà có tang.

- Không có sao, sớm muộn gì cũng phản công.

Giang Đào nói:

- Có Tùy Qua biến thái này, chúng ta không cần phải quá lo lắng, ngược lại Cát Hiểu Mẫn nha đầu kia, nhất định phải nghĩ biện pháp cầm vào tay mới được, may mắn, chúng ta bây giờ cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nghe nói có ngàn năm thọ nguyên, hơn nữa không dễ dàng già yếu, chúng ta có thời gian từ từ theo đuổi.

- Mới là lạ.

Cao Phong nói:

- Sở dĩ Cát Hiểu Mẫn không thèm nhìn chúng ta theo đuổi, nguyên nhân rất lớn là bởi vì chúng ta chỉ có ngàn năm thọ nguyên, mà thọ nguyên của nàng càng dài lâu, hơn nữa cũng không dễ dàng già yếu, đã còn trẻ tuổi như thế, hơn nữa khi cảnh giới tu hành cao lên, nhất định là càng ngày càng xinh đẹp, cho nên nàng căn bản sẽ không nóng lòng, chỉ có ba người chúng ta lo lắng suông thôi.

- Bằng không, chúng ta tìm Tùy Qua a.

Giang Đào đề nghị.

- Tìm Tùy Qua làm gì, chẳng lẽ tìm hắn giúp chúng ta truy cầu nữ sinh sao?

Cao Phong nói:

- Ta thấy không được, tiểu tử Tùy Qua kia vốn chính là uy hiếp ẩn hình, ngươi còn tìm hắn, đây chẳng phải đưa dê vào miệng cọp sao, đưa qua là không tìm ra được.

- Ta có hèn hạ như vậy sao?

Thời điểm này Tùy Qua rốt cục nhịn không được xuất hiện.

Bởi vì lúc này Tùy Qua rốt cục có thời gian nói chuyện với ba tên bạn xấu rồi.

- Tùy Qua.

- Ngươi tiểu tử này...

- Rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện rồi.

Ba người nhìn chằm chằm vào Tùy Qua, trong mắt mang theo một ít oán niệm, Tùy Qua cũng hiểu oán niệm trong lòng bọn họ, bởi vì từ khi Tùy Qua dẫn đầu những người này đến Thất La Giới thì không có cơ hội nói chuyện với bọn họ, nhiều khi đều là vội vàng gặp mặt mà thôi, nhưng mà ba người thật sự không cách nào nhận ra, áp lực mà Tùy Qua thừa nhận quá nhiều, trên người Tùy Qua gánh vác vận mệnh của nhân loại còn sống, một khi hắn thất bại, hy vọng cuối cùng sẽ hủy diệt.

- Ba gia hỏa các ngươi vẫn không có tiền đồ như thế.

Tùy Qua cười ha hả, nói:

- Dầu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lão quái vật ngàn năm, lại vẫn nhi nữ tình trường như thế, thật mất mặt mà.

- Chuyện này có là gì, chẳng lẽ tu sĩ thì không kết hôn, nếu tu sĩ chỉ có tu luyện, còn tu cái rắm.

Cao Phong nói:

- Huống hồ ngươi tiểu tử này cũng đã ba vợ bốn nàng hầu, chẳng lẽ còn không cho phép ba người chúng ta theo đuổi nữ nhân sao?

- Thật đau xót nha.

Tùy Qua cười nói:

- Các ngươi theo đuổi đều nằm trên người Cát Hiểu Mẫn, nhưng mà các ngươi cũng không có nhìn thấy sao, giới tu hành mỹ nữ nhiều như mây, làm gì phải yêu mến một đóa hoa chứ?

- Không có biện pháp, đó là mối tình đầu, khắc cốt minh tâm, không cách nào quên mối tình đầu, ngươi hiểu hay không?

Giang Đào nói ra.

- Ta chỉ biết là, trong ba người các ngươi, Liễu Tiểu Đồng xem như có chút hy vọng truy cầu, về phần hai người các ngươi ah, hoàn toàn là bị nữ nhân làm đầu óc choáng váng, Cao Phong, Giang Đào, biết rõ vì sao các ngươi không theo thể theo đuổi Cát Hiểu Mẫn không?

- Vì cái gì, còn không phải cảm giác không thích sao?

Cao Phong nói.

- Ta cảm thấy nàng đang lạt mềm buộc chặt.

Giang Đào tự cho là đúng phân tích.

- Sai.

Tùy Qua lắc đầu nói:

- Bởi vì Cát Hiểu Mẫn có theo đuổi rất cao, đây là thứ hai người các ngươi không hiểu.

- Nàng có truy cầu gì, sao ngươi lại biết?

Giang Đào truy vấn.

- Các ngươi nha, chỉ biết rõ theo đuổi người khác, lại căn bản không có nghĩ tới thứ khác.

Tùy Qua lắc đầu, nói:

- Trong nội tâm của nàng suy nghĩ cái gì, các ngươi cũng không biết, còn theo đuổi cái rắm.

- Tùy Qua, ngươi quả thật đang vũ nhục người ta nha. Nhưng mà trong nội tâm nàng rốt cuộc muốn cái gì? Không phải là nam nhân khác chứ?

Cao Phong có chút khẩn trương nhìn qua Tùy Qua, chờ đợi Tùy Qua trả lời.

- Nam nhân khác?

Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nói:

- Ngươi cảm thấy có thể sao, nhưng mà trong nội tâm nàng mặc dù không có chứa nam nhân khác, ngược lại có chứa một nữ nhân?

- Nữ nhân? Ai.

Giang Đào khẩn trương tới mức run rẩy, nói:

- Nàng... Nàng không phải là les chứ?

- Ngươi nghĩ nhiều...

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không có khả năng.

- Đúng vậy, đương nhiên không có khả năng.

Tùy Qua nói lời này khiến Cao Phong giải sầu.

- Nhưng mà trong nội tâm nàng thật ưự có nữ nhân, nữ nhân này chính là chị của nàng, Cát Thanh Mai.

- Cát Thanh Mai?

Cao Phong cùng Giang Đào nhìn nhau, sau đó lâm vào trầm mặc, trầm tư.

Rốt cục nửa ngày sau, Giang Đào nói ra:

- Ta biết rõ, Tùy Qua, cám ơn ngươi nhắc nhở, chúng ta đúng là bị mù quáng rồi, Hiểu Mẫn, trong nội tâm nàng thì ra vẫn nghĩ tới chị của nàng, hẳn là nàng muốn phục sinh chị của mình.

- Ngươi cuối cùng đã thông suốt.

Tùy Qua nói ra.

- Nhưng mà làm cho người chết phục sinh, đây là chuyện rất không có khả năng.

Cao Phong nghi ngờ nói.

- Ta nghe người ta nói qua, người chết không có thể sống lại, cho dù là tiên nhân cũng chỉ có thể phục sinh người vừa chết mà thôi, đúng không Tùy Qua?

- Ân, đúng là như thế.

Tùy Qua gật đầu nói:

- Cho dù là tiên nhân, trên cơ bản cũng rất khó phục sinh người chết, nhưng mà đây cũng là truy cầu của Cát Hiểu Mẫn.

- Truy cầu rất không có khả năng thực hiện, chẳng lẽ chuyện này không phải... Quá đáng thương sao?

Giang Đào thở dài.

- Không, không có theo đuổi nào đáng thương cả.

Đột nhiên Liễu Tiểu Đồng nói một tiếng:

- Ta bây giờ xem như hiểu rồi, vì sao Tùy Qua nói hai người các ngươi không thể theo đuổi, đúng thế, Cát Hiểu Mẫn còn có mục tiêu lớn hơn, cho nên nàng có thể phấn đấu, không ngừng nhắc bản thân tăng cường tu vị cảnh giới, mà hai người các ngươi không có truy cầu gì, tán gái chính là truy cầu duy nhất của các ngươi, cho nên mới bị Cát Hiểu Mẫn kéo càng ngày càng xa, mà Cát Hiểu Mẫn cũng xem thường chúng ta, đại khái cũng là bởi vì điểm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.