Cho nên rất nhiều nam sinh khắp bốn phía lúc này đều hận mình không thấp hơn một ít, như vậy có lẽ sẽ nhìn thấy cảnh xuân tốt đẹp vô hạn dưới váy của nàng.
Sau khoảnh khắc hoa mắt thần mê, Tùy Qua vội vàng đem chiếc dép lê lông xù mang tới, nhanh chóng mang vào chân Trầm Quân Lăng, thuận tiện kéo chân nàng đứng thẳng xuống đất.
Thậm chí Tùy Qua có loại cảm giác thật kỳ quái, nếu cảnh xuân của Trầm Quân Lăng bị người khác nhìn thấy, thì sẽ làm cho hắn có hại.
Lúc này thanh âm tiếng còi xe công an rốt cục vang lên.
- Tôi…tôi…cần tố cáo các người!
Nữ nhân bị đánh lúc này nghe thấy tiềng còi xe công an, lại bắt đầu không an phận.
Nhưng bởi vì miệng bị dép lê của Trầm Quân Lăng ném trúng sưng lên, vì vậy nói chuyện không nghe được rõ ràng.
- Có phải cô muốn bị đánh thêm một lần?
Trầm Quân Lăng tựa hồ không muốn nói đạo lý gì với đối phương.
Nhưng không nghĩ tới phương pháp này của nàng thật hữu hiệu, nữ nhân kia chỉ lẩm bẩm vài tiếng liền câm miệng.
Lúc này xe công an chạy tới, đem Lăng Chí Nam cùng nữ nhân kia mang lên xe. Theo sau lại muốn đưa cả Tùy Qua lẫn Trầm Quân Lăng đều mang theo.
Lập tức không ai chấp thuận.
Đầu năm nay, một khi vào cục công an, ai đúng sai tốt xấu cũng không nói được rõ ràng.
Cho nên mọi người đều kiên trì đòi hai công an giải thích ngay hiện trường.
Nhưng thanh âm của các học sinh dù sao rất yếu, công an làm sao đem ý kiến của họ xem là gì.
- Các học sinh, mời các anh chị không cần gây trở ngại chúng tôi chấp pháp! Loại hành vi này của các vị là trái pháp luật, hơn nữa cũng không giúp được vị bạn học này! Hắn đánh người là sự thật, sao có thể trốn tránh pháp luật ngăn cấm đây?
Một công an giải thích, chuẩn bị còng tay Tùy Qua lên xe.
Nhưng lúc này dũng khí của các học sinh tăng vọt, vì “Dã Thảo ca” chính nghĩa lẫm nhiên, bọn họ ngăn cản xe công an.
Trong lúc nhất thời song phương không ngừng giằng co.
- Dừng tay! Là ai cho các anh đến trường học bắt người!
Lúc này một tiếng quát vang lên sau lưng đám người.
Đám người vây xem tự động tách ra, một thiếu phụ xinh đẹp có chút uy nghiêm đi tới trước mặt hai công an.
Tùy Qua vừa nhìn, đây không phải hiệu trưởng phu nhân Trữ Bội hay sao.
Cho dù Tùy Qua từng tiếp xúc với vị phu nhân hiệu trưởng này vài lần, nhưng lúc này là lần duy nhất nhìn nàng “quần áo nghiêm chỉnh”. Trữ Bội mặc áo khoác màu đỏ, giẫm giày cao gót, tóc bới cao, trên tay cầm một túi xách cũng màu đỏ. Phật dựa vào kim trang, người dựa vào ăn mặc, lúc này nhìn Trữ Bội thật có bộ tịch của phu nhân hiệu trưởng.
Mấy ngày nay Trữ Bội đang suy nghĩ làm cách nào kết giao với Tùy Qua, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nếu như biểu hiện quá mức sẽ làm Tùy Qua sản sinh chán ghét, có lòng đề phòng, như vậy sẽ không tốt.
Còn đang rầu rĩ, không nghĩ tới hôm nay gặp phải một chuyện. Vì thế Trữ Bội quyết định tự mình xuất mã, giúp Tùy Qua giải quyết phiền toái, sau đó tìm cơ hội mượn sức quan hệ lẫn nhau, như vậy sẽ có vẻ tự nhiên.
Một tiếng quát của Trữ Bội làm ánh mắt hai công an lập tức rơi lên người nàng.
Làm nhân vật cấp hoa hậu giảng đường hơn mười năm trước, bởi vì dưỡng rất tốt, hiện tại nhìn Trữ Bội không có chút dấu vết hồng nhan đã lão, ngược lại có phong vận đặc hữu của một thiếu phụ thành thục, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng có thể làm cho Dương Chấn Thanh mê luyến không quên.
Hai công an vốn ngẩn ngơ, sau đó nhìn khí chất cùng quần áo của Trữ Bội phỏng đoán vị nữ sĩ này rất có thể có lai lịch. Vì thế một công an khá lễ phép nói:
- Vị nữ sĩ này, chúng tôi chỉ mang hai vị đồng học đây đi hiệp trợ điều tra một chút, không phải là bắt người.
- Nếu không phải bắt người, lấy ra còng tay để làm chi? Đùa giỡn sao?
Trữ Bội nói:
- Bất kể nói như thế nào, các anh không thể dẫn họ đi, họ là thấy việc nghĩa mà làm, không có làm sai việc gì!
- Vị nữ sĩ này, là do chức trách, hi vọng cô đừng cản trở chúng tôi phá án.
Sắc mặt công an bắt đầu tối đen. Không có biện pháp, đồn trưởng của bọn họ có quan hệ không tầm thường với thôn trưởng thôn Sa Hà, đôi bên lui tới ưu đãi không ít, tiểu công an làm sao dám làm trái mệnh lệnh thượng cấp.
- Là chức trách gì? Các anh đến bắt học sinh của tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền lợi lên tiếng hỏi sao?
Trữ Bội không chút nhượng bộ nói. Làm phu nhân hiệu trưởng, nàng giữ gìn học sinh như vậy không có gì không đúng.
- Vị nữ sĩ này, cô sao lại như vậy. Chúng tôi chấp pháp theo lẽ công bằng, chẳng lẽ còn cần cô phê chuẩn sao?
Công an kia mất kiên nhẫn nói, thầm nghĩ nhanh chóng bắt người trở về báo cáo kết quả công tác.
- Các anh bắt người thì không cần tôi phê chuẩn, nhưng bắt người trong trường học tôi nhất định phải hỏi đến!
Trữ Bội hừ lạnh nói.
- Hắc…tôi nói vị nữ sĩ này, cô là cục trưởng hay chủ tịch thành phố, công an bắt người còn phải hội báo với cô sao?
Công an kia tức giận nói, nhấn vai Tùy Qua đẩy về hướng xe công an.
Tùy Qua đương nhiên có thể dễ dàng thoát khỏi tay hai công an kia, nhưng nếu làm vậy tình huống sẽ trở nên phức tạp. Nếu Trữ Bội muốn ra mặt giúp hắn, như vậy phải để người ta có cơ hội biểu hiện tốt hơn.
Thấy công an muốn mạnh mẽ mang đi Tùy Qua, Trữ Bội có chút nóng nảy, nói:
- Các anh bắt người vơ đũa cả nắm, tôi phải gọi điện thoại cho chủ tịch thành phố, tôi muốn trách cứ các anh!
Nghe hai chữ “trách cứ”, hai công an không sợ hãi, bọn hắn không ngại nhất là bị trách cứ. Trữ Bội vừa dùng chữ “trách cứ” ngược lại họ cảm thấy nàng không có lai lịch gì, bởi vì người có lai lịch sẽ không dùng hai chữ này.
- Được, cô trách cứ đi, tôi ở chỗ này chờ.
Công an kia bị Trữ Bội dây dưa thấy phiền, dứt khoát đụng lên.
Trữ Bội định lấy di động gọi điện thoại, nào ngờ lật túi xách mới biết mình quên mang theo di động.
Thật đúng là xấu hổ! Khuôn mặt Trữ Bội không khỏi đỏ lên.
Vì sao nàng luôn quên mang di động đây?
- Trữ phu nhân, cô dùng điện thoại của tôi đi.
Bởi vì chưa bị đeo còng tay, Tùy Qua đưa điện thoại của mình cho Trữ Bội, trong lòng cũng có chút kỳ quái, vì sao Trữ Bội luôn không mang theo điện thoại đây? Chẳng lẽ đây là thói quen đặc thù nào đó sao?
- Nữ sĩ, dãy số đường dây nóng của chủ tịch, cô biết không? Muốn tôi nói cho cô biết sao?
Công an đứng bên cạnh mỉa mai hỏi. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, phàm là những người mở miệng liền gọi tìm chủ tịch thành phố hay chủ tịch tỉnh gì đó đều là hư trương thanh thế, trên thực tế không có chút bối cảnh gì.
Trữ Bội hừ một tiếng, bởi vì không nhớ rõ dãy số riêng của chủ tịch thành phố, nàng phải kiên trì gọi dãy số đường dây nóng. Bất kể như thế nào, dù sao cũng phải giữ tròn mặt mũi phu nhân hiệu trưởng của nàng, mặt khác còn phải tận lực lấy được hảo cảm của tiểu thần y. Dù sao nàng cùng Dương Chấn Thanh ký thác kỳ vọng thật cao đối với tiểu thần y Tùy Qua kia.