Bởi vì bị kính râm che mất gần nửa mặt, Tùy Qua cũng không thấy rõ khuôn mặt của mỹ nữ, nhưng nhìn từ vóc người, làn da, phong cách của nàng, tựa hồ cũng là một vị đại mỹ nữ. - Chẳng lẽ trên mặt nữ nhân này có vấn đề gì, cho nên mới dùng kính râm che đi, nếu không, người theo đuổi nàng chắc chắn không ít, không có đạo lý đi bao nuôi ta? Nhưng không sao, tắt đèn, nhà ngói cũng như nhà tranh. Tùy Qua thầm nói trong lòng: - Hay là mình thật sự đẹp trai, thật sự có mị lực? Hay là nàng ngửi thấy khí tức trinh nam trên người mình? Tùy Qua nhìn kính chiếu hậu, dùng ngón tay gẩy gẩy mái tóc rối bời của mình, cảm giác sau khi tôi thể thành công, bản thân giống như quá đẹp trai, khó trách lại có tiểu phú bà cực phẩm như vậy chạy xe tới trường học tìm mình. Đối với hạng trai bao, Tùy Qua từ trước đến giờ cũng có chút khinh bỉ. Nhưng đến phiên mình làm trai bao, Tùy Qua chợt phát hiện mình tựa hồ cũng không ghét, thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Bởi vì có thể làm trai bao, ít nhất chứng minh: ngoại hình của mình cũng không tệ. Nhưng kể từ khi lên xe, mỹ nữ vẫn chưa nói với Tùy Qua câu nào, chỉ rất chuyên tâm lái xe, điều này làm cho Tùy Qua có chút ít hiểu lầm, chẳng lẽ mỹ nữ tỷ tỷ này đã khát khao khó nhịn, tính toán trực tiếp kéo mình vào khách sạn làm việc? Nếu quả thật như vậy, mình không phải nên nhắc nhở nàng một chút... Ít nhất phải đến tiệm thuốc mua hộp bao cao su. - Chín mươi chín? Khi Tùy Qua đang có ý nghĩ kỳ quái, mỹ nữ tỷ tỷ đột nhiên mở miệng hỏi. - Cái gì chín mươi chín? Tùy Qua đầu tiên nghi ngờ một chút, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, đây là người ta muốn hỏi giá tiền của hắn. Nhưng mình còn là trinh nam, nếu bán mình với giá chín mươi chín đồng, có phải có chút quá hạ giá hay không? - Chín mươi chín đồng Euro sao? Tùy Qua thẳng thắn nói: - Trước đây tôi chưa từng làm. - Chưa từng làm? Mỹ nữ tỷ tỷ hừ lạnh nói: - Không phải cậu từng làm chín đồng chín rồi sao? - Chín đồng chín? Giá này cũng quá thấp. Tùy Qua nói: - Tôi có diện mạo, thân hình như vậy, còn có sức bật, sức kéo dài, khẳng định sẽ không làm cô thất vọng, chín đồng chín cũng quá thấp? - Anh đang nói gì vậy! Mỹ nữ cau mày nói. - Tôi nói, nếu như cô muốn bao nuôi tôi.... chín mươi chín cũng là giá rẻ rồi. Tùy Qua mỉm cười: - Nếu cô không muốn tiêu tiền..., vậy đưa bao lì xì tượng trưng cho tôi cũng được. Theo Giang Đào nói, trinh nam đôi khi cũng có chút giá trị. Tỷ như, cho dù trinh nam đi gọi kỷ nữ, sau khi xong chuyện, đối phương cũng sẽ hồi báo một bao tiền lì xì cho ngươi. - Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy! Mỹ nữ cả giận nói, thắng gấp, suýt nữa khiến Tùy Qua bắn ra khỏi xe. Xe dừng lại bên đường, mỹ nữ tỷ tỷ cả giận nói với Tùy Qua: - Anh nói rõ ràng cho tôi, cái gì gọi là bao nuôi anh! Tùy Qua không ngờ mình cò kè mặc cả như vậy lại khiến đối phương bất mãn lớn như thế, kiên trì nói: - Cô lái xe thể thao vọt vào trường học, không nói nhiều kêu tôi lên xe, vừa mở miệng đã nói tiền, còn nói không phải muốn bao nuôi tôi? Chẳng lẽ chỉ là tình một đêm? - Bao cái đầu anh! Mỹ nữ tỷ tỷ giận đến mức tháo kính râm, tiện tay ném vào trong xe: - Tư tưởng của anh thật là hèn hạ. Anh nhìn kỹ đi, với dung mạo của tôi cần bao nuôi nam nhân sao, cho dù muốn bao nuôi, nhất định cũng sẽ chọn loại người tốt! Tùy Qua đưa mắt nhìn qua, đập vào mắt hắn đầu tiên là đôi mắt mơ màng, rất có linh khí. Ánh mắt quen thuộc. - Là cô! Tùy Qua đột nhiên sửng sốt, không ngờ vị mỹ nữ tỷ tỷ này lại là cô gái xinh đẹp vô tình gặp gỡ trên xe lửa lúc trước. Với diện mạo thoát tục và ấn tượng ác liệt của nàng đối với Tùy Qua, đương nhiên không thể bỏ tiền bao nuôi bạn học Tùy Qua. Chẳng có điều, nàng lái xe thể thao đến trường học kéo Tùy Qua đi, là vì cái gì, chẳng lẽ muốn khoe của? Cô gái xinh đẹp hung hăng trợn mắt nhìn Tùy Qua, mới nói: - Lúc trước tôi quả nhiên không nhìn lầm, anh thật là một người hạ lưu hèn hạ, trong đầu chỉ toàn tư tưởng dơ bẩn! - Cái này... Cô cũng không thể trách tôi toàn bộ. Tùy Qua giải thích: - Đúng như tôi nói lúc trước, cô đeo kính đen, lái xe thể thao đến trường đại học chở nam nhân đẹp trai ngây thơ như tôi đi, không phải vì bao nuôi, còn có thể vì cái gì? Chẳng lẽ là ngắm trăng sao, nói chuyện nhân sinh, nói lý tưởng? Huống chi, ở trên xe lửa tôi cũng giúp cô rất nhiều, xem như là ân nhân của cô, cô nói chuyện với tôi, cho dù không khách khí, cũng nên ôn nhu một chút biết không? - Ân nhân? Cô gái xinh đẹp cười lạnh nói: - Trên xe lửa, tôi không phải đã trả tiền thuốc cao dán cho anh sao? Cao dán chín đồng chín, anh bán tôi chín mươi chín đồng, còn không xem là báo ân? Còn nữa, lúc trước anh đánh phụ đạo viên ở học viện, vốn đã bị trường học khai trừ, nếu không phải tôi kêu ông ngoại giúp anh một tay, anh đã sớm cuốn gói về với ông bà rồi. - Thật sao? Tùy Qua tỏ vẻ cảm kích và hạnh phúc, có thể được một cô gái xinh đẹp như vậy nhớ thương, hơn nữa còn yên lặng giúp đỡ, đó là chuyện vinh quang đến thế nào chứ. - Cho nên, bây giờ là anh đang thiếu nợ tôi. Cô gái xinh đẹp nói. - Được, coi như tôi nợ cô, ân nhân tỷ. Tùy Qua gật đầu nói: - Cô yên tâm, con người tôi nhất định có ơn tất báo, cho dù phải lấy thân....Đúng, cho dù gặp nguy hiểm cũng không sợ. - Không cần khoa trương như vậy. Cô gái xinh đẹp nói: - Ông ngoại tôi bị bệnh đau lưng rất nghiêm trọng, nằm trong bệnh viện rồi, cao dán của anh không phải rất linh nghiệm sao, đợi lát nữa đến chữa trị, xem như hết nợ. - Vậy còn chờ cái gì, nhanh đến bệnh viện thôi. Tùy Qua nói, nhắc nhở cô gái xinh đẹp nhanh khởi động xe, sau đó lại hỏi một câu: - Xin hỏi ân nhân tỷ, cô tên là gì? - Đường Vũ Khê! Cô gái xinh đẹp chợt nhấn chân ga, chiếc xe Porsche nhanh chóng lao đi như bão tố. Bệnh viện nhân dân thứ ba thành phố Đông Giang. Phòng điều trị đặc biệt khoa hồi phục. Trong phòng bệnh, có một vị lão nhân tóc trắng xoá đang nằm trên giường truyền dịch, ánh mắt thâm thúy, lóe lên ánh sáng trí tuệ. Hắn thấy Đường Vũ Khê và Tùy Qua nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, thoáng mỉm cười nói: - Tiểu Khê, làm sao cháu lại dẫn "cỏ dại ca" của Đông Đại chúng ta tới đây? - Thật không ngờ, tôi lại nổi tiếng như vậy. Tùy Qua mặt dày cười nói, nhìn kỹ lão nhân trên giường, sau đó cả kinh nói: - Ngài thật sự là Hứa Hành Sơn, Hứa giáo sư sao? Tùy Qua kích động không phải không có đạo lý Trong các giáo sư của Đông Đại, vị giáo sư có tư cách già nhất, được tôn kính nhất, chính là vị Hứa Hành Sơn, Hứa giáo sư này. Trong lòng Tùy Qua, vị giáo sư này là một người đáng được mình tôn kính thật sự. Hứa Hành Sơn là chuyên gia nông nghiệp sớm nhất của Trung Quốc mới, đồng thời cũng là một lão chuyên gia cần cù chăm chỉ, vô tư cống hiến, mới giải quyết vấn đề kiếm sống của của mười tỷ nhân khẩu Hoa Hạ, Tùy Qua tôn kính tự đáy lòng.