Thẩm Quân Lăng thản nhiên nói, chỉ tay về phía cửa khách sạn.
Quả nhiên, lúc này ở ngoài cửa có chiếc xe chạy cực nhanh đến, sau đó từ bên trong một người trung niên mặc áo ngủ, đi dép vô cùng lo lắng xông vào khách sạn, đi tới trước mặt Triệu Ích Thanh.
- Cha....
Triệu Ích Thanh mới vừa mở miệng gọi cha, đột nhiên đã thấy phụ thân Triệu Thiên Mục của hắn giơ cao tay, hung hăng tát vào mặt hắn.
Triệu Thiên Mục nổi giận mắng:
- Tiểu súc sinh vô dụng! Thẩm gia và tiểu thư hiếm có lắm mới tới nơi này ăn một bữa cơm, tâm tình lại bị tiểu súc sinh nhà ngươi phá hỏng! Còn đứng đó làm chi, mau quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với Thẩm gia!
Triệu Ích Thanh bị cha cho một tát như tỉnh mộng, sau đó nghe thấy cha lại muốn hắn quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy, còn muốn dập đầu nhận lỗi. Điều này làm sao kêu hắn dám tiếp nhận, ở đây cũng có bằng hữu của hắn, có thân phận có địa vị, nếu thật sự dập đầu nhận lỗi trước mặt bọn hắn, vậy sau này Triệu Ích Thanh hắn ra ngoài làm sao dám ngẩng đầu.
Nhưng Triệu Ích Thanh từ trước đến nay chưa từng thấy cha tức giận như thế, ngay cả một số lần hắn cùng tiểu tình nhân của cha lên giường, Triệu Thiên Mục cũng không tức giận như thế.
- Ngươi không quỳ sao? Vậy ta quỳ thay tiểu súc sinh nhà ngươi!
Triệu Thiên Mục nói là làm, lập tức quỳ gối trước mặt Thẩm Thái Sùng:
- Thẩm gia, ngài đại nhân đại lượng, xin tha thứ cho tiểu súc sinh nhà tôi. Sau khi trở về, tôi nhất định quản giáo thật chặt!
Triệu Ích Thanh không kiên cường nổi.
Lão tử hắn lại quỳ xuống cầu tình trước mặt mọi người, như vậy có khác gì hắn quỳ xuống cầu tình? Hơn nữa, chỉ có thể khiến hắn mất thể diện hơn.
Chết người hơn là, Triệu Ích Thanh biết nếu như cha hắn hoàn toàn thất vọng đối với hắn, ý nghĩa hắn có thể mất đi quyền thừa kế sản nghiệp, mặc dù cha hắn trước mắt chỉ có hắn là nhi tử, nhưng lại có ba nữ nhi. Hơn nữa, nhìn điệu bộ này của cha, mỗi đêm cũng "vất vả cần cù cày cấy", muốn sinh thêm hai, ba nhi tử cũng rất có khả năng. Nếu như mất đi quyền thừa kế, hắn xem như xong đời rồi!
Nghĩ tới đây, hai chân Triệu Ích Thanh mềm nhũn, thoáng cái quỳ gối xuống bên cạnh phụ thân, cầu khẩn nói:
- Lão gia tử, lão tổ tông, ta có mắt không biết thái sơn, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với ta, coi như ta là một cái rắm được rồi . . .
Không thể không nói, khi Triệu Ích Thanh kéo xuống cái gọi là tôn nghiêm, khóc rống chảy nước mắt, còn lợi hại hơn cha hắn rất nhiều.
- Vương Hào, thật xin lỗi, hôm nay đổi chỗ chiêu đãi ngươi, chúng ta đi!
Trong chốc lát, đám công tử ca chui vào trong xe, sau đó hất bụi đi xa.
Tình huống biến thành như vậy, Thẩm Thái Sùng đương nhiên cũng lấy lại thể diện, cũng không tiện trách cứ phụ tử Triệu Thiên Mục nữa.
Cho nên, Thẩm Thái Sùng nói:
- Được rồi, người không biết không có tội. Triệu Thiên Mục, ta không trách các ngươi nữa. Lão Tùy, để ngài phật ý rồi, ta đổi chỗ mở tiệc chiêu đãi ngài.
- Không cần đổi chỗ.
Lão địa chủ nói:
- Ta nghe mới rồi hắn nói sẽ chiêu đãi chúng ta miễn phí, hơn nữa chỗ này cũng rất tốt, tốt hơn tiệm ăn trên huyện của chúng ta nhiều lắm.
Tùy Qua thầm im lặng, lão địa chủ này, cho là ăn một bữa miễn phí của người ta, giống như chiếm được nhiều tiện nghi lắm vậy.
Nhưng, lão địa chủ nói như vậy, Triệu Thiên Mục lại vui mừng giống như lấy được bảo bối, vội vàng cười nói:
- Dĩ nhiên, nhất định là miễn phí . Hơn nữa lão gia tử muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ chuẩn bị cái đó, bảo đảm khiến các vị hài lòng.
- Vậy thì tốt.
Lão địa chủ cười nói, một nơi cao như vậy, còn là miễn phí, hắn dĩ nhiên cao hứng. Hơn nữa, lão địa chủ cũng thấy, Tùy Qua học đại học mới mấy tháng ngắn ngủn, đã có tiền đồ, có mặt mũi như vậy, xem ra học đại học mặc dù học phí đắt, nhưng thật sự không phí tiền.
Thẩm Thái Sùng thấy lão địa chủ nói như thế, đương nhiên cũng không kiên trì đổi địa điểm, ý bảo Triệu Thiên Mục đi an bài.
Đám muội muội phục vụ đứng bên cạnh, cũng bị trận thế này hù dọa choáng váng, vội vàng dẫn đám người Tùy Qua tiến vào thang máy chuyên dụng lên lầu.
- Kéo ta một tay!
Triệu Thiên Mục nói với Triệu Ích Thanh:
- Chân quỳ đến tê rần rồi, ai u.
- Cha, lão đầu tử kia rút cuộc có địa vị như thế nào, mà cha phải như vậy. . .
Triệu Ích Thanh thấp giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là quan viên cấp tỉnh bộ? Hay là cao hơn?
- Đều tại tên tiểu súc sinh nhà ngươi!
Triệu Thiên Mục nhắc tới lại tức giận:
- Cả ngày chỉ biết quan viên, thái tử, con mẹ ngươi còn không biết, có một số người còn lợi hại hơn quan viên hay sao? Vị lão gia tử này chỉ cần giơ một đầu ngón tay cũng có thể làm cho phụ tử chúng ta chết không có đất chôn, ngươi lại dám chọc giận hắn? Nếu không phải lo lắng không giữ được cái mạng nhỏ của ngươi, lão tử đâu có kịp đi giày, vội vàng chạy đến đây như vậy?
Triệu Ích Thanh giờ mới hiểu được dụng tâm lương đắng của phụ thân, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Vậy hắn rút cuộc là thần thánh phương nào?
- Nói ngươi cũng không hiểu.
Triệu Thiên Mục nói:
- Nhưng, vị lão tổ tông này từng cứu ta một mạng. Mười năm trước, ta vì quan hệ làm ăn, chọc vào một đối thủ rất lợi hại, người ta mướn sát thủ chuyên nghiệp tới lấy mạng ta. Hôm đó, vừa vặn gặp lão gia tử đến tiệm ăn của ta dùng cơm, ta thấy hắn khí độ bất phàm, liền tiến lên kính một chén. Sau đó, sát thủ kia xuất hiện, móc súng ra bắn ta, khi ta tưởng mình sẽ chết chắc, lão gia tử đột nhiên dùng chén rượu trong tay, giữ được viên đạn kia.
- Cái gì! Cha đang thêu dệt chuyện cổ tích sao.
Triệu Ích Thanh không tin nói:
- Chén rượu làm sao đỡ được đạn. Huống chi, mười năm trước, tên sát thủ kia không phải sẽ bị cảnh sát đánh gục tại chỗ sao?
- Đánh gục cái đầu ngươi!
Triệu Thiên Mục nói:
- Lão gia tử bắn một giọt rượu trong chén rượu ra, trực tiếp đục xuyên đỉnh đầu sát thủ kia. Lúc ấy ta giật nảy mình, lập tức muốn tặng tiệm ăn cho lão gia tử để kết giao. Nhưng may là ta không làm như vậy, sau này mới biết được, lão gia tử là phụ thân của Thẩm Thiên Phách, chính là chủ nhân Thẩm gia. Chỉ là một tiệm ăn, người ta sẽ quan tâm sao.
- Thẩm Thiên Phách? Chính là chủ tịch của hãng dược Thiên Phách?
Triệu Ích Thanh sợ hãi nói.
- Đúng vậy.
Triệu Thiên Mục nói:
- Những năm qua, ta vẫn nghĩ cách, hi vọng có thể đến gần, mượn hơi quan hệ với Thẩm gia, làm quen với lão gia tử thần tiên này, ai ngờ, toàn bộ đều bị tiểu súc sinh nhà ngươi làm hư rồi! !
Nói tới đây, Triệu Thiên Mục vô cùng tức giận, lại muốn cho Triệu Ích Thanh một bạt tai.
- Nói như vậy, vị tiểu thư xinh đẹp gợi cảm kia, chính là nữ nhi của Thẩm Thiên Phách? Quả nhiên là thiên kim tiểu thư. Thật là tiện nghi cho tên nhà quê kia, quả nhiên là con gái tốt đều bị chó...