- Không phải gia gia ngươi nuôi con dâu từ bé cho ngươi sao.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Đừng. . . Chớ nói nhảm.
Tùy Qua ngoài miệng cười nói, nhưng trong lòng thất kinh. Tại sao hai nữ nhân Thẩm Quân Lăng, Đường Vũ Khê lại có trực giác lợi hại như vậy? Người ta nói nữ nhân xinh đẹp thường không thông minh, nhưng định luật này trên người các nàng hoàn toàn không thể thực hiện.
Vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Tùy Qua cũng không biết, gặp gỡ cô gái như vậy, rút cuộc là phúc hay là họa.
- Không thể nào? Thật sự là con dâu nuôi từ bé của ngươi?
Thẩm Quân Lăng khôn khéo thế nào chứ, Tùy Qua có thể lừa gạt máy phát hiện nói dối, nhưng lại không lừa được nàng:
- Các ngươi thật là tạo nghiệp chướng. Bây giờ là thời đại nào rồi, các ngươi lại. . . Ài, nhưng tiểu cô nương này, thoạt nhìn đúng là một tiểu mỹ nhân, chừng hai năm nữa, bảo đảm sẽ là một đại mỹ nữ. Không ngờ, ánh mắt của tiểu tử ngươi còn rất độc, lại chọn được một nha đầu tốt như vậy?
Nói tới đây, Thẩm Quân Lăng cầm chai rượu trong tay Tùy Qua, rót cho hắn một chén.
- Không phải như tỷ nghĩ đâu.
Tùy Qua giải thích:
- Thật sự không phải. Làm sao ta có thể là loại cầm thú đó chứ.
- Ngươi còn cầm thú hơn cầm thú.
Thẩm Quân Lăng cười nói:
- Nhưng, ngươi cũng không cần giải thích, cho dù thật sự là con dâu nuôi từ bé của ngươi, ta cũng sẽ không ghen. Huống chi, ngươi gặp chuyện không may, Tiểu Hoa lo lắng muốn chết, xem ra, nàng rất thích ngươi . Cho nên, cho dù là con dâu nuôi từ bé, cũng không có quan hệ gì, tiểu cô nương đó cũng cam tâm làm con dâu nuôi từ bé của ngươi, chứng tỏ mị lực của ngươi cũng rất lớn.
- Ngươi nói như vậy, ta cũng không biết nói gì.
Tùy Qua vô liêm sỉ nói.
- Cửa ải này của ta thật là thoải mái, dù sao tỷ tỷ ta cũng không là gì của ngươi.
Thẩm Quân Lăng nhìn có chút hả hê nói:
- Nhưng còn Đường tỷ tỷ? Nếu như nàng biết ngươi có một con dâu nuôi từ bé, ngươi nói nàng sẽ phản ứng như thế nào đây?
- Cái này. . .
Cũng may Thẩm Quân Lăng nhắc nhở hắn.
Đừng thấy Đường Vũ Khê tựa hồ rất dễ nói chuyện, nhưng trong vấn đề rất thị phi này, lập trường của nàng kiên quyết hơn Thẩm Quân Lăng rất nhiều, hơn nữa nàng đã là bạn gái chính thức của Tùy Qua, chuyện này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết .
Thật là nhức đầu!
Tùy Qua nghĩ thầm nói.
Khi Tùy Qua đang nhức đầu, Thẩm Thái Sùng đang ở phòng bài bạc cùng lão địa chủ tiếp tục chém giết.
Đáng tiếc chính là, kỳ nghệ của lão địa chủ nhiều lắm là vô địch hương trấn mà thôi, so với Thẩm Thái Sùng vẫn còn kém một bậc.
Lúc này, Thẩm Thái Sùng đứng dậy nhận một cú điện thoại.
Nghe thấy tin tức trong điện thoại, Thẩm Thái Sùng chỉ đơn giản "ừ" một tiếng, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ vui mừng như điên.
Tin tức nhận được chứng thật, Bùi gia đã bị diệt. Điều này chứng minh Tùy Qua cũng nói thật, đúng là có người che chở hắn. Về phần Tùy Qua nói không biết người kia, Thẩm Thái Sùng đương nhiên không tin. Nếu không phải người quen biết, người có tu vi như vậy, sẽ ra mặt vì một tiểu tử không quen biết? Rất hiển nhiên, người đó chính là núi dựa phía sau của Tùy Qua, chẳng qua Tùy Qua không muốn nói ra mà thôi.
Sau đó, Thẩm Thái Sùng bất động thanh sắc ngồi trở lại bàn cờ, sau đó giả vờ lơ đãng nói với lão địa chủ:
- Lão Tùy, nghe nói Tùy Qua không phải cháu ruột của lão?
- Không phải, nhưng còn thân hơn cháu ruột.
Lão địa chủ cười nói:
- Tiểu tử này cũng không tệ lắm phải không?
Thẩm Thái Sùng cười nói:
- Quả thực là tiền đồ vô lượng! Xem ra, Tùy Qua là người rất hiếu thuận? Lần này các ngươi gặp chuyện không may, hắn cũng mạo hiểm tánh mạng cứu các ngươi.
- Dĩ nhiên.
Lão địa chủ đắc ý nói:
- Đứa nhỏ này, chính là hiếu thuận, cũng nghe lời ta.
Thẩm Thái Sùng cười ha hả, lại nói:
- Quân Lăng nhà chúng ta, cũng không tệ đúng không?
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
Năng lực thẩm mỹ của lão địa chủ vẫn rất mạnh:
- Nha đầu Quân Lăng này, quả nhiên không thể chê, không hổ là danh môn khuê tú, tự nhiên hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
- Chẳng lẽ lão không phát giác, Tiểu Tùy và Quân Lăng rất thân thiết.
Thẩm Thái Sùng có chút nhắc nhở.
- Đây là chuyện tốt.
Lão địa chủ cũng nhận ra nhã ý bên trong:
- Ta còn tưởng nha đầu này đã là hoa đã có chủ.
- Người theo đuổi nó cũng rất nhiều, cũng không thiếu công tử thiếu gia. Nhưng Quân Lăng và ta đều nhìn không thuận mắt.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Quân Lăng là phượng trong bầy gà, cũng chỉ có người như Tùy Qua mới xứng đôi với nó.
Lão địa chủ vốn có hảo cảm với Thẩm Quân Lăng, bởi vì ở thời khắc mấu chốt, đích xác là Thẩm Quân Lăng và Thẩm Thái Sùng xuất thủ cứu giúp .
Nhận ân huệ của người ta, lúc này cũng nên hồi báo.
Ở điểm này, lão địa chủ cũng có ý nghĩ đồng dạng như Tùy Qua.
Huống chi, thông qua buổi hôm nay, lão địa chủ sớm cũng cảm giác được Thẩm gia có lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không phải hạng "Tiểu địa chủ" như hắn có thể đánh đồng.
Cho nên, lão địa chủ lòng tràn đầy vui mừng nói:
- Chỉ sợ ngài cảm thấy Tùy Qua nhà chúng tôi là đứa nhà quê, không xứng với Quân Lăng.
- Thẩm Thái Sùng ta không phải người thường, đương nhiên sẽ không để ý xuất thân.
Thẩm Thái Sùng ngạo nghễ nói:
- Nếu chú trọng xuất thân, ta đã sớm gả Quân Lăng đi rồi. Tóm lại một câu, tiểu tử Tùy Qua, ta thấy rất thuận mắt. Thế nào, chúng ta dứt khoát thúc đẩy chuyện tốt này chứ?
- Chuyện tốt là chuyện tốt, nhưng hôn nhân đại sự không phải nên do cha mẹ làm chủ sao?
Lão địa chủ nói.
- Thẩm gia chúng ta luôn là ta làm chủ!
Thẩm Thái Sùng nói:
- Tóm lại, phía bên Quân Lăng, ta sẽ làm chủ! Còn lão thì sao?
Lão địa chủ vừa nghe, hào khí tỏa ra, nói:
- Thôi tử xem ta là gia gia, ta dĩ nhiên cũng có thể làm chủ cho hắn!
- Tốt, chuyện cứ định vậy đi!
Thẩm Thái Sùng cười ha hả, di động con cờ:
- Chiếu tướng!
- Tại sao lại chiếu tướng rồi!
Lão địa chủ không thuận theo nói:
- Vừa rồi ta phân tâm rồi, nước cờ này thật là hối hận.
- Bước cờ vừa rồi, không được hối hận đấy.
Thẩm Thái Sùng nói một câu hai ý nghĩa.
Trăng sáng sao thưa.
Trên một ngọn cổ sơn vô danh, hiểm trở vô cùng, mây mù lượn lờ.
Phía dưới một gốc cây tùng cổ xưa, đặt một bàn cờ bằng đá hình vuông, hai đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt đang đánh cờ dưới ánh trăng.
Một người trong đó nói:
- Hàn đạo hữu, chuyện của Bùi gia ngươi có nghe nói không?
Người được gọi là Hàn đạo hữu nói:
- Chuyện này truyền khắp nơi, tai ta lại không điếc, không biết biết cũng không được.
- Vậy đạo hữu ngươi thấy thế nào?
Người kia lại hỏi.
- Còn có thể làm gì?
Đạo nhân họ Hàn nói:
- Người của Bùi gia muốn chiếm tiện nghi của người khác, lại không biết rõ ràng hậu đài của đối phương, trực tiếp bị diệt môn, cũng là đáng đời. Người tu hành như chúng ta, tối kỵ nhất chính là chọc vào đối tượng mình không chọc nổi. Chẳng lẽ đạo hữu ngươi còn muốn thay người của Bùi gia ra mặt?