An Vũ Đồng, chính là ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Tùy Qua cho là như vậy .
Nhưng Tùy Qua cũng không biết, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, lời này rất có đạo lý.
Tùy Qua kêu hai ly cà phê.
Lam Lan lo lắng bị người khác nhận ra quấy rầy, đeo mắt kiếng, sau khi ngồi xuống, câu nói đầu tiên là:
- Ngươi bán thuốc dạo từ lúc nào vậy?
- Có ý gì?
Tùy Qua đang cầm ly cà phê, ra vẻ khó hiểu.
- Ngươi cho rằng có thể lừa gạt ánh mắt của ta sao?
Lam Lan thản nhiên nói:
- Ngươi và tên bán thuốc dán không phải cùng một hội sao? Thật không ngờ, ngươi cũng làm loại chuyện kém cỏi như vậy.
Tùy Qua vừa nghe, tức giận, nghiêm mặt nói:
- Cái gì gọi là chuyện kém cỏi? Phiền toái ngươi nói rõ hơn một chút.
Lam Lan cũng không tức giận, vẫn lạnh nhạt khuấy cái muỗng:
- Ta là người viết báo, có trực giác tin tức nhạy cảm, việc làm của các ngươi, mặc dù ta không biết cặn kẽ, nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Đương nhiên là muốn nghĩ cách bán thuốc, chẳng qua không muốn thông qua quảng cáo chánh quy tuyên truyền, hoặc là vì giá thành quảng cáo quá cao, cho nên chọn lựa loại hình thức tuyên truyền này, mục đích là khiến cho mọi người chú ý, tốt nhất là khiến cho truyền thông chú ý, đúng không? Không ngờ, ngay cả ta các ngươi cũng lợi dụng.
- Ta thật không muốn lợi dụng ngươi.
Tùy Qua nói, chủ ý này là Cường Tử nghĩ ra.
- Ngươi không muốn, nhưng ngươi làm như vậy.
Lam Lan nói:
- Thật ra ta không thèm để ý có bị ngươi lợi dụng hay không, nhưng ta rất ghét hành động như vậy. Rất nhiều loại thuốc kém cỏi, cũng thông qua phương thức này truyền bá đến người bệnh, tạo thành tổn thương cực lớn đối với người bệnh. .
- Đợi một chút!
Tùy Qua nghiêm nghị nói:
- Ta chưa bao giờ bán thuốc kém cỏi!
- Vậy sao.
Lam Lan nói:
- Chẳng qua hành động này của các ngươi, ta cũng rất khinh bỉ. Nói cho ta biết, vị huynh đệ công nhân kia có phải là người các ngươi thuê hay không? Ta vốn nghĩ ngươi là một người chính trực, có tinh thần trọng nghĩa, không ngờ, ngươi cũng là một gian thương. Vì bán thuốc, vì kiếm tiền sao, làm sao ngươi có thể xui khiến một người tốt, cố ý làm tàn tật bàn tay của hắn như vậy?
- Cố ý sao?
Tùy Qua buồn bực nói:
- Ngươi nói người công nhân kia, là ta thuê hắn cố ý làm tàn tật bàn tay của mình? Từ lúc nào ta trở nên phát rồ, không còn nhân tính như vậy? Hay là trong mắt ngươi, tađã thành người như vậy?
- Trong lòng ta, ngươi không phải người như thế. Hơn nữa, lần trước ngươi chữa khỏi bệnh cho Văn Quốc Cường. Sau đó lại đến tỉnh Sán Tây, ta không biết ngươi đã làm chuyện gì, nhưng chuyện ngươi làm cũng là chuyện tốt. Những chuyện này, khiến ta vẫn cảm thấy ngươi là một người tốt. Nhưng hiện tại, xem ngươi đã trở thành người như thế nào? Bán thuốc dạo, xui khiến người khác tự hại mình, ngươi. . . Làm sao ngươi lại trở thành như vậy?
Lam Lan không ngừng chất vấn Tùy Qua. Làm một người viết báo, nàng không chắc chắn có trực giác và khứu giác nhanh nhạy, nhưng lần này trực giác của nàng thức sự quá phát hỏa, vì vậy không thể nào bình tĩnh.
Xui khiến người khác tự hại mình?
Tùy Qua không thể làm chuyện như vậy.
Chẳng qua, nghe Lam Lan nói như thế, chuyện vừa xảy ra thật sự có khuynh hướng như vậy.
Nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nhưng Tùy Qua không cam lòng, nói:
- Ngươi cảm thấy ta có cần thiết làm chuyện như vậy không?
- Ngươi vốn sẽ không như vậy.
Lam Lan nói, lộ ra vẻ có chút đau lòng:
- Nhưng trong xã hội coi trọng vật chất này, mọi người rất dễ dàng biến hóa. Tỷ như ngươi, đã từng là một người tốt, có tinh thần trọng nghĩa , nhưng vì kiếm tiền, ngươi cũng đã biến chất rồi. Ta biết, công ty dược của ngươi đã đóng cửa, cho nên ngươi thiếu tiền, những thứ này ta có thể lý giải. . .
- Đây không phải là hiểu, đây là ngươi đang tưởng tượng.
Tùy Qua im lặng nói:
- Lam đại chủ biên, ngươi cảm thấy ta vì thiếu tiền, cho nên mới mân mê loại thuốc cao dán số 2 này sao? Bởi vì nóng lòng muốn đông sơn tái khởi, cho nên mới làm loại chuyện xấu hổ như vậy? Bởi vì không chừa thủ đoạn nào, cho nên mới giựt giây huynh đệ công nhân tự mình hại mình? Ngươi chính là xem ta như vậy?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Lam Lan hỏi ngược lại.
- Không đúng.
Tùy Qua khẳng định, sau đó đứng dậy nói:
- Nếu như ngươi thật sự nhìn ta như vậy, vậy ta cũng không có gì để nói. Lam đại chủ biên, ta thật sự xin lỗi vì đã lợi dụng ngươi. Nhưng, ngươi chỉ trích, ta cũng không thể tiếp nhận, cáo từ!
Sau khi nói xong, Tùy Qua bước khỏi quán cà phê.
Ngăn cách không tiêu trừ.
Hôm nay lại thêm một hiểu lầm.
Tùy Qua đồng học càng ngày càng cảm thấy, hắn và Lam Lan, có lẽ thật sự vô duyên đối diện. Lúc nào cũng có hiểu lầm ngăn cách giữa hai người bọn hắn, khi hiểu lầm sắp tan thành mây khói lại có hiểu lầm mới xuất hiện.
Thấy Tùy Qua ngênh ngang rời đi như vậy, Lam Lan đột nhiên cảm thấy không còn tỉnh táo, tức giận thấp giọng mắng:
- Thật là một người đáng ghét, làm chuyện xấu còn ra vẻ oai hùng như vậy!
- Lão bản, ngươi và Lam chủ biên nói chuyện gì vậy?
Ở trên xe, Mắt Kiếng không nhịn được hỏi Tùy Qua.
- Chẳng ra sao cả, bị nàng khám phá ra rồi?
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Nàng biết chúng ta muốn quảng cáo thuốc. Hơn nữa, nàng thậm chí cũng hoài nghi người công nhân kia cũng là người chúng ta thuê từ trước.
- Không thể nào, nàng cũng quá thông minh rồi!
Cường Tử nhất thời khẩn trương.
- Không sao, chuyện này không trách ngươi.
Tùy Qua nói:
- Thật ra ta cũng cảm thấy chủ ý này không tệ. Chẳng qua, không ngờ Lam chủ biên lại quá thông minh, khôn khéo. Được rồi, chuyện này cứ để nàng nghĩ thế nào thì nghĩ đi.
Mắt Kiếng lo lắng nói:
- Lão bản, không được, Lam đại chủ biên là một người viết báo ghét ác như cừu, nếu như nàng nhận định chúng ta là đám bán thuốc dạo, khẳng định sẽ cắn chết chúng ta, cho đến khi chúng ta thanh bại danh liệt.
- Nàng thật sự ác như vậy sao?
Tùy Qua hỏi, Lam Lan trong ấn tượng của hắn, đích xác là người ghét ác như cừu, nhưng nàng sẽ không nghĩ hắn như vậy.
Cường Tử cũng rất chân thành gật gật đầu, chột dạ nói:
- Lão bản, Mắt Kiếng ca nói đúng, nữ nhân này, đích xác là không chịu được trong đôi mắt có nửa hạt cát. Nếu nhận định chúng ta là đám bán thuốc dạo lừa đảo, vậy nhất định sẽ cạn tào ráo máng, lao thẳng đến làm thịt chúng ta, nếu không, ta đi tìm mấy huynh đệ uy hiếp nàng, hoặc là dứt khoát bắt cóc. . .
Bốp !
Cường Tử còn chưa có nói xong, Mắt Kiếng đã vỗ một cái vào đầu Cường Tử:
- Ngươi nghĩ gì thế! Lam đại chủ biên là của lão bản, à, là bằng hữu, ngươi kêu người đi bắt cóc nàng, đây là ngươi muốn muốn chết sao? Huống chi, ngươi cũng là chủ quản rồi, còn muốn làm những chuyện trái pháp luật như vậy,thứ không có tiền đồ!
Cường Tử lúc này mới biết mình nói sai, liên tục nói xin lỗi Tùy Qua.
Tùy Qua khoát tay áo, khẽ thở dài:
- Được rồi, nàng muốn đi báo cáo như thế nào cứ tùy nàng. Cường Tử, chuyện này cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, cho dù thanh danh của chúng ta tạm thời bị làm thối, chỉ cần thuốc thật sự có hiệu quả, rất nhanh có thể cải danh.