Y Tiên Thiểu

Chương 357: La Bối đáng thương (2)



Đáng chết hơn là, lời đồn đãi này lại là sự thật, mặc dù chân trái của La Bối cũng không hoàn toàn là phế vật, nhưng chỉ cần hắn tiếp tục đá bóng, thật sự có thể gặp phải kết quả như vậy.

Nữ thư ký trấn an La Bối mấy câu, sau đó tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nói với La Bối buổi sáng có một người hâm mộ Hoa Hạ điên cuồng gửi cho La Bối mười mấy email có nội dung giống nhau, sau đó bị nàng kéo vào sổ đen. Nhưng do lòng hiếu kỳ, nữ thư ký đã “mất rất nhiều sức lực” phiên dịch email này, hồi lâu mới hiểu rõ ý tứ bên trong, chính là kêu La Bối đi mua một loại thuốc dán da chó thần kỳ, có thể chữa khỏi thương thế chân trái của La Bối.

Rất hiển nhiên, những email điên cuồng, khó hiểu này chính là của Cao Phong và Giang Đào.

Thuốc cao da chó!

La Bối lần thứ hai nghe thấy có người đề cử loại thuốc này với mình.

Nhưng, người đầu tiên đề cử thuốc cao bôi trên da chó có trình độ anh văn rất tốt, ngay cả La Bối cũng có thể hiểu được. Còn lần này người đề cử với hắn, lại có trình độ anh văn cứt chó, ngữ pháp căn bản cũng sai lầm.

Nhưng email của tiểu tử Cao Phong cuối cùng đã truyền đạt một tin tức mấu chốt: thuốc cao da chó.

Sau khi cúp điện thoại, La Bối hỏi Phan Minh:

- Phan, vị thiếu niên trung y thần kỳ ở Đông Giang, anh có thể thay tôi đi mua một tờ thuốc cao dán da chó của hắn được không? Có lẽ, có kỳ tích gì đó phát sinh thì sao.

Vẻ mặt Phan Minh có chút cổ quái. Cũng không phải hắn có thành kiến gì với Tùy Qua, chẳng qua khi hắn xếp hàng mua thuốc cao da chó, bị đả kích lớn, không chỉ phải xếp hàng, mua theo tên thật, mấu chốt còn phải tiến hành từ thiện quyên góp, Phan Minh vốn định tượng trưng quyên một hai ngàn, ai ngờ người ta không chấp nhận, bởi vì đối phương yêu cầu Phan Minh quyên tặng một phần ba thu nhập của La Bố. Đây không phải là nói giỡn sao, Phan Minh làm gì có quyền hạn như vậy, huống chi Phan Minh cho rằng đối phương rõ ràng muốn cướp tiền.

Chính bởi vì như thế, Phan Minh mới tràn đầy khinh bỉ và căm hận đối với thuốc cao bôi trên da chó của Tùy Qua.

Hôm nay, La Bối một lần nữa hỏi chuyện này, Phan Minh không thể làm gì khác hơn là kể lại chi tiết.

- Thật là một quy củ rất kỳ quái.

Sau khi nghe, La Bối lại không tức giận, bình tĩnh nói:

- Là quyên tiền từ thiện sao?

- Đúng vậy .

Phan Minh nói:

- Nhưng chỉ có thể quyên tặng đến quỹ Thảo đường gì đó mà bọn họ quy định. Quyên tặng đến cơ quan từ thiện khác, bọn họ căn bản không thèm để ý! Tóm lại, tôi cảm giác tiểu tử kia chính là một tên lường gạt!

- Ai, quốc gia thần bí này tại sao có nhiều tên lường gạt như vậy?

La Bối thở dài nói.

- Đây là một bầy không có tín ngưỡng, không có y đức!

Hán Khắc la mắng, tâm tình rất không tính. Vốn Hán Khắc tràn đầy kính sợ và tò mò đối với trung y, nhưng hành vi của Tống Lập Hào, lại làm cho Hán Khắc thất vọng cực độ.

- Được rồi, tôi ra ngoài giải sầu đây.

La Bối phiền muộn nói, đeo một cái kính đen, xoay người ra khỏi phòng.

Hán Khắc và Phan Minh liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấu bất đắc dĩ trong mắt nhau, sau đó hai người đi theo ra ngoài.

Ầm!

Hai người còn chưa ra cửa, chỉ nghe thấy thanh âm có người ngã xuống.

- Chẳng lẽ là La Bối?

Phan Minh thầm kêu một tiếng không tốt.

Chẳng lẽ thật sự phòng bị dột trời mưa cả đêm hay sao? La Bối mới vừa bị lời đồn hãm hại, thật sự sắp thành người què rồi?

Trên hành lang, một nam phục vụ té lăn trên đất.

Còn La Bối, đang định tiến lên đỡ người phục vụ kia.

- Đừng.

Phan Minh vội vàng nói với La Bối, hắn cảm giác người phục vụ này hình như muốn lừa gạt tiền.

Chr có điều, Phan Minh nói bằng tiếng Trung, La Bối làm sao nghe hiểu, xòe bàn tay kéo người phục vụ đứng lên.

- Thank you.

Người phục vụ dùng Anh văn cám ơn La Bối.

Sau đó, người phục vụ nói với Phan Minh:

- Anh cũng thật là, anh cho rằng tôi là loại người lừa đảo lấy tiền sao? Tôi hận nhất là loại người Hán gian như anh, con mẹ nó cho dù muốn hạch người, cũng sẽ không vứt thể diện của người Trung Hoa chúng ta trước mặt người ngoại quốc!

Phan Minh bị nam phục vụ nói như vậy, mặt đỏ tới mang tai.

Nhưng Phan Minh cũng không cảm giác mình có cái gì không đúng, xã hội hiện tại, loại người lừa đảo thật sự không ít.

Nam phục vụ đứng dậy, lấy tay vuốt vuốt bả vai, vừa rồi có vẻ ngã không nhẹ.

- Anh không sao chứ?

La Bối hỏi:

- Có muốn tới bệnh viện kiểm tra hay không?

Trình độ anh văn của người phục vụ này coi như không tệ, nghe vậy cười nhạt, nói:

- Không sao, tôi có thuốc dán, dán một tờ là được.

Nói xong, người phục vụ lấy từ trên mông đít ra một tờ thuốc dán, sau đó dán lên bả vai, dùng sức vỗ hai cái, nói với La Bối:

- Đây là thuốc dán thần kỳ của Hoa Hạ chúng tôi, có bị thương gì, dán một chút là khỏi. Nhìn xem, tôi không sao rồi.

Lòng hiếu kỳ của La Bối lại trỗi dậy, không nhịn được hỏi:

- Đây là thuốc dán gì?

- Thuốc cao bôi trên da chó à?

Người phục vụ nói:

- Tên là Đế Ngọc cao. Nghe nói do một học sinh của Đông Đại phát minh, còn xin được độc quyền, dù sao thuốc dán này rất hữu dụng, trước kia rất rẻ, chỉ hơn ba mươi đồng, hiện tại phải tám mươi đồng một tờ rồi, nhưng nghe nói một thời gian nữa sẽ xuống giá. Cũng may, lúc tôi mua vẫn còn rẻ. . .

- Thật sự thần kỳ như vậy sao?

La Bối kinh ngạc nói.

- Dĩ nhiên.

Người phục vụ cử động bả vai bị thương:

- Nhìn xem, không lâu nữa, chỗ này của tôi hết đau, nhiều nhất là nửa giờ, chỗ bị thương này có thể khỏi. Không cần tới bệnh viện, cũng không cần trì hoãn công việc hôm nay, sẽ không bị khấu trừ tiền lương .

- Anh còn nữa không? Có thể bán lại cho tôi một tờ không?

La Bối đột nhiên nói, móc ra một tờ một trăm Euro cho người phục vụ.

- Số tiền này lớn quá, tôi không có tiền lẻ.

Người phục vụ nói.

- Không cần trả lại.

La Bối nói:

- Tôi chỉ muốn biết một chút về thuốc dán thần kỳ này.

Người phục vụ dĩ nhiên cũng không phải ngu đần, nếu người ta không cần trả lại, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không chiếm tiện nghi. May là, vì thường xuyên làm công việc hao tốn thể lực, cho nên hắn thường xuyên mang theo một hai tờ thuốc dán trên người, lần này vừa vặn còn một tờ, cho nên rất sảng khoái trao đổi với La Bối.

Sau đó, người phục vụ lại nói:

- Thật ra loại thuốc dán này không tính là thần kỳ. Đây là Đế Ngọc cao số 1, nghe nói hiện tại có một loại Đế Ngọc cao số 2, cũng do tiểu tử đó phát minh, nghe nói loại đó mới lợi hại, có thể khôi phục gân cốt, đó mới là thần kỳ! Đáng tiếc, chính là quá mắc, hình như là tám trăm đồng một tờ. Nhưng dược hiệu lợi hại như vậy, tám trăm đồng cũng không quá đắt.

- Thật sự lợi hại như vậy sao?

La Bối vốn đã tuyệt vọng, nhưng hi vọng lại được người phục vụ này nhen nhóm.

- Hơn phân nửa là vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.