Y Tiên Thiểu

Chương 374: Tự mình dò xét



- Con...

Tống Lập Hào tựa hồ đang do dự cái gì, sau đó đột nhiên hạ quyết tâm nói:

- Hiệp hội cho chúng tôi làm lính hầu, chứng tỏ muốn chúng tôi đi chịu chết. Nếu như núi dựa của tiểu tử kia thật sự trâu bò như vậy, với thực lực của Tống gia chúng tôi, cho dù dốc hết toàn lực chắc chắn cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Bùi gia. Một khi chúng tôi bị diệt tộc, người của hiệp hội sợ rằng cũng sẽ không để ý tới?

- Con nói đúng.

Tống Thiên Húc nói:

- Vậy con định thế nào?

- Chúng tôi còn có lựa chọn khác!

Tống Lập Hào cắn răng, nói:

- Thay vì làm lính hầu, không bằng làm gió chiều nào xoay chiều đó!

Tống Thiên Húc không nói nữa, đột nhiên đưa tôiy nhấc người Tống Lập Hào, thân hình lướt vào trong phòng, sau đó tiến vào một mật thất dưới đất.

- Hiện tại, nói ra suy nghĩ của con đi.

Tống Thiên Húc trầm giọng nói.

- Phụ thân, suy nghĩ của con, chỉ sợ sẽ khiến người chê cười...

Tống Lập Hào cúi đầu nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng.

Tống Thiên Húc trầm ngâm hồi lâu, mới nói:

- Ừ, lần này, xem như con đã biết thật suy tính cho lợi ích của gia tộc. Con nói không sai, thay vì làm lính hầu, chi bằng làm gió chiều nào theo chiều đó!

- Như vậy, để con đi dò xét một chút?

Tống Lập Hào hỏi.

- Không.

Tống Thiên Húc khoát tôiy áo:

- Tôi tự đi.

----------------------------------

Ban đêm.

Tùy Qua lại một lần nữa tới khách sạn Đông Châu.

Nhưng lần này bên cạnh hắn còn có Đường Vũ Khê.

Hôm nay Tùy Qua và Đường Vũ Khê tới đây dự tiệc.

Người mời khách là La Bối.

La Bối chuẩn bị trở về Châu Âu. Trước khi trở về, hắn muốn mở tiệc chiêu đãi vị ân nhân Tùy Qua, đồng thời cũng mở tiệc chiêu đãi lão bản nương của quỹ cứu trợ Tiên Linh Thảo đường.

Mặc dù thu nhập của La Bối không thấp, nhưng lần này mở tiệc chiêu đãi Tùy Qua, hắn cũng không chọn lựa hình thức xa hoa, chỉ đặt trước một căn phòng nhỏ trong nhà ăn.

Khi Tùy Qua và Đường Vũ Khê tới nơi, La Bối, Hán Khắc và Phan Minh đồng loạt ra cửa nghênh đón, biểu hiện tôn trọng đối với Tùy Qua.

Sau khi Tùy Qua tiến vào phòng ăn, La Bối không nhịn được tò mò hỏi:

- Tùy tiên sinh, anh ưu tú như vậy, chẳng lẽ không có bạn gái sao?

Tùy Qua không giải thích được.

Sau khi Phan Minh giải thích, Tùy Qua mới biết được, thì ra La Bối muốn mời hắn và “bạn gái” đến buổi dạ tiệc này. Còn Đường Vũ Khê, cũng là người La Bối muốn mời, hơn nữa La Bối cũng muốn mời “bạn trai” của Đường Vũ Khê.

Tùy Qua nghe giải thích, không khỏi phá lên cười, nói với La Bối:

- Đường tiểu thư chính là bạn gái của tôi.

La Bối đầu tiên sửng sốt, sau đó chợt nói:

- A, thì ra là như vậy! Tôi thật vô ý quá. Nhưng cũng chỉ có cô gái xinh đẹp như Đường tiểu thư mới xứng đôi với người tài ba như Tùy tiên sinh.

- La Bối tiên sinh, quá lời rồi.

Đường Vũ Khê cười nói:

- Ngoài ra, đừng khen hắn quá mức. Vì Tùy Qua tiên sinh, là người không quen được người khác ca ngợi.

La Bối cười cười, hiển nhiên tâm tình của hắn rất tốt.

Kể từ mấy ngày trước chiến thắng Khắc Lý, đã không còn ai hoài nghi năng lực và phong độ của La Bối. Hơn nữa, bản thân La Bối cũng rõ ràng cảm giác được, phong độ của hắn đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn tốt hơn trước khi chưa bị thương.

Chỉ cần có thể tiếp tục đá bóng, đối với La Bối mà nói, đây chính là chuyện vui vẻ nhất thế giới.

Mặc dù Tùy Qua đã thu một phần ba tài sản của La Bối làm từ thiện, nhưng trong lòng La Bối hoàn toàn không ghi hận giống như Lâm Thập, ngược lại còn vô cùng cảm kích.

Các món ăn rất nhanh được đưa lên.

Không giống với người Hoa mời khách, La Bối chỉ chọn mấy món ăn, vừa đủ cho mấy người dùng.

Sau đó, nhập gia tùy tục, La Bối kêu một bình Bạch Cửu.

- Tùy tiên sinh, Đường tiểu thư. Tôi sắp trở về Châu Âu rồi, thời gian tôi tới Hoa Hạ mặc dù không dài, nhưng nơi này đã lưu lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc. Đây thật sự là một quốc gia thần kỳ, là một người ngoại quốc, rất nhiều thứ tôi không thể dùng lẽ thường phỏng đoán. Tỷ như, lúc trước một vị quan viên thể thao của thành phố Đông Giang mời tôi ăn cơm, trong bữa tiệc chỉ có hắn, thê tử và con gái của hắn, nhưng trên bàn lại bày đầy các món ăn, phải đủ cho mười mấy người ăn, nhưng bọn họ chỉ chạm đũa, thức ăn trên bàn tựa hồ không nhúc nhích, quả thực là lãng phí.

- Đúng là lãng phí!

Tùy Qua nghiêm mặt nói:

- Những người anh tiếp xúc không phải là người Hoa.

- Không phải là người Hoa?

La Bối ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ bọn họ là người Hàn Quốc, Nhật Bản sao? Nhưng bọn họ nói Hán ngữ rất đúng.

Tùy Qua cười nhạt, nói:

- Bọn họ không phải là người Hoa, bọn họ là đám người cặn bã, hủ bại, sâu mọt của quốc gia. Nhưng những người này chỉ là số ít, bọn họ không thể đại biểu cho những người Hoa chân chính chúng tôi.

- Tôi rất hiếu kỳ, nếu những người này tìm anh khám bệnh, anh cũng sẽ chữa trị cho bọn họ sao?

La Bối có chút ngạc nhiên hỏi.

- Chữa, tại sao không chữa.

Tùy Qua nói:

- Nhưng nếu những người này tìm tôi khám bệnh, bọn họ ít nhất phải giao ra một nửa tài sản. Thậm chí, là toàn bộ tài sản của bọn họ!

La Bối suy nghĩ một chút, tựa hồ cuối cùng cũng hiểu ra, cười nói:

- Anh cũng kêu bọn họ đến quỹ Tiên Linh Thảo đường tiến hành quyên tặng, đúng không?

- Đúng vậy.

Tùy Qua nói:

- Muốn cứu mình, phải cứu người trước. Bọn họ nhất định phải giao ra rất nhiều tài sản, mới có thể khôi phục sức khỏe.

- Tùy tiên sinh, tôi đồng ý cách làm này của anh.

La Bối vỗ tôiy nói, sau đó đứng dậy giơ chén rượu lên:

- Nhập gia tùy tục, chúng tôi cạn một chén!

Tùy Qua cùng La Bối cạn một chén, Đường Vũ Khê chỉ nhấp môi.

Mặc dù cái chén rất nhỏ, nhưng La Bối hiển nhiên không thích ứng với loại rượu Bạch Cửu cao độ tinh khiết này, sau khi một ngụm rượu xuống bụng, vội vàng uống một hớp nước đá, nói:

- Thật không ngờ, rượu của Hoa Hạ lại mạnh như vậy!

- Văn minh Hoa Hạ lâu đời bao nhiêu, văn hóa rượu cũng lâu đời như vậy.

Tùy Qua nói:

- La Bối, nếu như anh muốn tìm hiểu văn hóa và văn minh Hoa Hạ, như vậy nên bắt đầu từ văn hóa rượu, nhất là tìm hiểu văn hóa của người dân Hoa Hạ.

- Xem ra, lần tới đến Hoa Hạ, tôi nên tiếp xúc nhiều với dân chúng Hoa Hạ mới đúng.

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê tiếp lời:

- Anh cũng hãy quan tâm nhiều đến sự nghiệp từ thiện, tới quỹ cữu trợ của chúng tôi.

- Đường tiểu thư thật là một nữ sĩ khôn khéo, lúc nào cũng không quên nhắc đến quỹ của cô. Nhưng cô yên tâm, chỉ cần có y thuật của Tùy tiên sinh, quỹ cứu trợ của cô nhất định sẽ phát triển không ngừng. Hơn nữa, Đường tiểu thư đại khái không biết, hiện tại có rất nhiều bằng hữu của tôi, đều đang hỏi thăm về Tùy tiên sinh và loại thuốc dán thần kỳ kia. Tôi nghĩ, nhất định có rất nhiều người nguyện ý mời Tùy tiên sinh làm cố vấn sức khỏe, cũng nguyện ý ủng hộ quỹ cứu trợ của cô.

- Nghe thấy chưa? Chuyện tài chính của quỹ cứu trọ, em không cần quan tâm nữa, em chỉ cần quan tâm làm sao dùng tiền cho những người khó khăn thật sự.

Tùy Qua hơi có chút đắc ý nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.