Y Tiên Thiểu

Chương 395: Xuân thu đại mộng



Tùy Qua tấm tắc tán thán:

- Thứ này, chúng ta nhất định phải đấu giá tới tay!

- Anh còn chưa nói loại gỗ này rốt cục là gì đây?

Trầm Quân Lăng truy hỏi.

- Ở thời cổ đại, loại gỗ này được gọi là Côn Luân Thần Mộc! Bởi vì nó là linh mộc sinh sản tại cổ Côn Luân sơn.

Tùy Qua nói:

- Nhưng nó còn có một cái tên, nhưng rất ít người biết, đó là Bão Phúc Đan Mộc. Nhưng mắt thấy là thật, chỉ nhìn vào hình không thể chắc chắn, nhất định phải tự mình đi xem qua mới có thể xác định có đúng hay không. Nhưng tôi nghĩ khả năng chín mười rồi.

Tuy rằng Trầm Quân Lăng không biết Bão Phúc Đan Mộc là vật gì, nhưng nhìn vẻ mặt Tùy Qua cũng đoán ra thứ này hữu dụng đối với hắn. Vì thế nàng cười nói:

- Nếu tôi mang tới tin tức tốt như vậy cho anh, anh làm sao cảm tạ tôi đây?

- Tự cô nói đi.

Tùy Qua đáp:

- Thật hiển nhiên cô đã có ý tưởng, cần gì phải hỏi tôi đâu.

- Thông minh.

Trầm Quân Lăng nói:

- Hôm nay thật nhàm chán, anh đi xem phim với tôi đi.

- Phim? Phim gì vậy?

Tùy Qua hỏi.

- Nghe nói là một bộ phim điện ảnh lớn.

Trầm Quân Lăng đáp:

- Đầu tư tới hai trăm triệu, hôm nay buổi chiếu đầu tiên đâu, hình như tên là Xuân Thu Đại Mộng, mấy nhân viên của tôi vội vàng chạy đi mua vé rồi đâu.

- Cái gì…Xuân Thu Đại Mộng?

Tùy Qua cả kinh hỗn độn:

- Đây không phải phim mà Giang Điềm Điềm đảm nhiệm nữ chính?

- Phải đó.

Trầm Quân Lăng nói:

- Anh giật mình như vậy để làm chi? Xem hình dạng của anh, hình như là người hâm mộ của Giang Điềm Điềm vậy. Hừ, tôi xem anh cũng không phải thứ gì tốt, vừa mới có chút tiền, đã nghĩ chơi tiểu minh tinh sao?

- Này thật đúng là oan uổng.

Tùy Qua nói:

- Giang Đào ở chung ký túc xá với tôi mới là người hâm mộ tử trung của Giang Điềm Điềm. Tôi chỉ nghe hắn nói qua, bộ Xuân Thu Đại Mộng vì kẹt tài chính đầu tư mà ngừng quay, nhưng sao lại công chiếu nhanh như thế đây?

Nhắc tới việc của Giang Điềm Điềm, người khởi xướng chính là Tùy Qua. Bởi vì kim chủ của nàng chính là Lục Hổ, mà Tùy Qua thủ tiêu Lục Hổ, kết quả kéo Giang Điềm Điềm vào phiền toái, nhưng không nghĩ tới cô nàng rất nhanh đã vô sự, xem ra nàng đích xác có chút thủ đoạn.

- Đại khái tìm được kim chủ mới đi.

Trầm Quân Lăng nói.

- Được, dù sao cô muốn xem tôi sẽ đi cùng cô, tôi đi mua vé đây.

Tùy Qua nói:

- Nhưng tôi có chút tò mò, nếu cô không phải người hâm mộ Giang Điềm Điềm, vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với bộ phim này.

- Không có gì. Tôi chỉ là nghe truyền thông tán dương nàng cao như vậy, nói nàng là “ngọc nữ thanh thuần nhất trong lịch sử” gì đó, đẹp như thiên tiên, nhất là đôi mắt đẹp không nhiễm phàm trần. Cho nên tỷ muốn đi kiến thức một chút, rốt cục nàng xinh đẹp tới mức độ nào.

Trầm Quân Lăng nói:

- Không cần mua vé, tôi đã mua rồi.

Nói xong Trầm Quân Lăng như làm ảo thuật lấy ra vé xem phim.

Tùy Qua vừa xem, là rạp chiếu phim tốt nhất Đông Giang – Thiên Không Ảnh Viện. Vì thế hắn trêu ghẹo nói:

- Trầm tỷ, cô đừng nói cho tôi biết rạp chiếu phim này cũng là của cô đi.

- Ách…nếu nói là của tôi cũng không sai.

Trầm Quân Lăng nói:

- Khi tôi học đại học năm thứ hai thì mở ra, chơi một chút sau đó giao cho người khác kinh doanh, nhưng quyền sở hữu vẫn là của tôi.

Tùy Qua nhất thời ngạc nhiên, không thể tưởng được Trầm Quân Lăng thật sự nhiều sở thích, sinh ý gì cũng chen vào một tay, khó trách trong Đông đại nàng chẳng những là mỹ nữ cấp hoa hậu giảng đường, còn có danh hiệu “học sinh xí nghiệp gia”, chấn nhiếp thật nhiều người theo đuổi.

- Cô thật là yêu nghiệt.

Tùy Qua nói:

- Vậy bây giờ đi xem?

- Tôi sẽ đi bây giờ.

Trầm Quân Lăng kéo tay Tùy Qua đi ra khỏi quán cà phê, sau đó ngồi vào xe BMW của nàng.

- Mẹ nó! Tiểu bạch kiểm! Nhị gia! Ăn mềm cơm!

Tùy Qua vừa lên xe, chỉ nghe bốn phía truyền ra tiếng mắng xem thường.

Từ sau khi tu vi cao thâm, thính lực gia tăng thật nhiều, nhưng nghe được cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Trầm Quân Lăng hiển nhiên cũng nghe được những tiếng mắng kia, cười nói:

- Nghe những tiếng mắng xem thường, có phải anh thật hổ thẹn hay không đây?

- Không, tôi thật kiêu ngạo.

Tùy Qua nghiêm trang nói:

- Vừa rồi những kẻ mắng tôi kỳ thật đều hâm mộ tôi, ghen tỵ tôi. Nhìn xem đi, ngồi lên BMW, bên cạnh có mỹ nữ, người nào không hâm mộ?

- Chưa thấy qua có ai vô sỉ như anh.

Trầm Quân Lăng nổ máy xe, chạy về nội thành Đông Giang, chạy khỏi trấn Phát Phong, nàng còn nói thêm:

- Đúng rồi, anh đã nắm giữ đại bộ phận cổ phần công ty Tống thị, hiện tại tài sản ít nhất trên tỷ đi, vì sao không mua một chiếc xe đắt giá đi lại đây?

- Ai, cô không biết rõ tình huống thôi. Tôi chỉ phụ trách kiếm tiền, chuyện tiêu tiền đều là một tay Đường tỷ thao tác.

Tùy Qua nói:

- Cô cũng biết quỹ hội của nàng, đặc biệt tiêu tiền, hơn nữa còn là cái động không đáy. Cho nên tôi muốn mua xe tốt, nàng chắc chắn sẽ không phê chuẩn. Hơn nữa nói không chừng ngày nào đó tôi phá sản, vẫn phải dựa vào cô nuôi sống đâu.

- Sao vậy, còn chưa kết hôn đâu, ngay cả quyền tài chính cũng bị bác đoạt sao?

Trầm Quân Lăng trêu ghẹo:

- Như vậy xem ra nếu nàng kết hôn rồi, chẳng phải đem anh áp chế sít sao? Đến lúc đó cho dù tỷ nghĩ khuất thân làm tình nhân, chỉ sợ anh cũng không dám tiếp nhận.

- Ai nói không dám?

Ngữ khí của Tùy Qua thay đổi:

- Chỉ cần không cho nàng biết không được sao.

- Hứ! Anh đúng là không chút tiền đồ.

Trầm Quân Lăng nói:

- Nhưng vợ chồng son hai người rốt cục đang làm gì đây. Anh liều mạng kiếm tiền, nàng liều mạng tiêu tiền, cảm giác này thật không thích hợp.

- Có gì không thích hợp đâu.

Tùy Qua nói:

- Cũng vì mục tiêu chung mà thôi.

- Là mục tiêu gì?

Trầm Quân Lăng hiếu kỳ hỏi.

- Làm cho người trong thiên hạ đều có thể chữa bệnh.

Tùy Qua nói, sau đó nhìn Trầm Quân Lăng:

- Di, sao cô không cười nhạo đây?

- Cười nhạo?

Trầm Quân Lăng hỏi:

- Anh cảm thấy tôi sẽ cười nhạo anh sao?

Tùy Qua đích thật cho rằng như vậy.

- Tôi chỉ là cảm thấy suy nghĩ của anh không giống người thường.

Trầm Quân Lăng nói:

- Anh khác với những người tu hành khác, bọn họ căn bản không quan tâm sự chết sống của người thường, người thường ở trong mắt bọn hắn chỉ là nô lệ hoặc con kiến. Nhưng vì sao anh lại nghĩ ngược lại đây? Lần trước trên đường trở về từ Trầm gia, tôi còn nhớ rõ anh đã nói những lời này, cảm giác anh là một người tu hành thật mâu thuẫn, cũng không tự xem mình là một người tu hành chân chính đâu. A, nhất là ánh mắt anh nhìn tôi lúc đó, lo lắng tôi cũng chỉ biết lo tu hành theo đuổi lực lượng mà thôi, khi đó nhìn anh giống như thật để ý tôi.

- Vô nghĩa, tôi đương nhiên để ý cô.

Tùy Qua nói:

- Lão địa chủ nhà tôi cùng ông nội cô đều muốn đính hôn cho chúng ta, tôi có thể không cần cô sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.