- Vương thiếu, cậu yên tâm, sau này nếu như tôi trông coi Tam Giang đường, nhất định sẽ lấy cậu làm trung tâm, đoàn kết mật thiết với phái thực quyền chung quanh Minh Hải, kiếm thật nhiều tiền. . Hắc.
- Được, cậu có thái độ này, Tam Giang đường sẽ không trở thành vật hy sinh của hoạt động vây đánh xã hội đen.
Vương Hào có chút cuồng ngạo nói:
- Ngàn vạn lần đừng học thúc phụ của cậu, không biết tự lượng sức mình, lại dám đối nghịch với quan viên, đây không phải là có chủ tâm muốn chết sao.
- Vương thiếu xin yên tâm, làm sao tôi có thể ngu xuẩn như vậy.
Phương Thiểu Văn nói.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Phương Thiểu Văn đặt chén rượu xuống, cười nói:
- Các cô nương tới rồi.
Vương Hào khoát tay áo, nói:
- Được rồi, bản thiếu gia không thích thứ này.
- Tôi sớm biết cậu thích sạch sẽ. Lần này, tôi cho người kiếm cho cậu một đứa con nít, còn là học sinh trung học. Ngoài ra, tôi còn chuẩn bị một chút đồ, đợi lát nữa chúng ta ăn xong lại chơi gái, bảo đảm rất thoải mái.
- Được, xem ra cậu rất biết việc đấy.
Vương Hào rất thoải mái nói:
- Nếu như vậy, tôi từ chối thì bất kính rồi.
Sáng hôm sau.
Khi Vương Hào...tỉnh lại, thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi.
Đêm qua, quả nhiên là vô cùng sảng khoái.
Nữ học sinh trung học, còn mặc đồng phục học sinh, cảm giác kia làm cho Vương Hào thú huyết sôi trào.
Cho nên, theo Vương Hào thấy, làm đại thiếu của Phương Thiểu Văn rất có giá trị lợi dụng. Một số hoạt động trái pháp luật, không thể lộ diện, hoàn toàn có thể giao cho Phương Thiểu Văn đi làm.
Còn Vương Hào hắn, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Nhưng, điều khiến Vương Hào hơi khó chịu chính là, cái mông hắn có chút rát đau, không biết có phải đêm qua uống rượu quá nhiều hay không.
Khẽ động đậy, Vương Hào chạm vào một thân thể trần truồng, trơn mượt khác.
- Xem ra tiểu nha đầu này còn chưa tỉnh ngủ.
Vương Hào thỏa mãn nghĩ đến biểu hiện tối qua của hắn mà tự hào.
Cho nên, Vương Hào thuận thế sờ vào thân thể kia, sờ lên bộ ngực trơn bóng của đối phương, sau đó lục lọi trên dưới, tìm kiếm hai ngọn núi cao vút, nhưng Vương Hào sờ soạng mãi, bộ ngực kia vẫn bằng phẳng, đừng nói là hai tòa núi lớn, ngay cả một tòa cũng không có.
Vương Hào thoáng cái thức tỉnh, vén chăn lên.
Trong khoảnh khắc chiếc chăn bị kéo lên, Vương Hào giống như bị lôi điện bổ trúng đầu.
Phía dưới chăn, người trần truồng, chính là Phương Thiểu Văn!
Lúc này Phương Thiểu Văn cũng tỉnh dậy, có chút mờ mịt nhìn Vương Hào:
- Đây. . . Xảy ra chuyện gì, tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua cùng hai bé con song phi. . .
- Câm miệng!
Vương Hào giận dữ hét:
- Ta không muốn biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, ngươi tốt nhất cũng đừng nghĩ!
Phương Thiểu Văn cũng cảm giác cái mông của mình có cái gì không đúng, trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Vương Hào muốn giết người, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
----------------------------------
Trụ sở đào tạo thực vật giáo khu Phát Phong.
Tùy Qua ngáp một cái, đứng lên.
Đêm qua sau khi trở về, Tùy Qua ở chỗ này tu luyện, sau đó ngủ quên mất.
Dù sao, chỗ này có Ảnh Phong và Tiểu Ngân Trùng hộ pháp, bất luận Tùy Qua ngủ hay tu luyện, đều rất an toàn.
Sau khi tỉnh lại, Tiểu Ngân Trùng nói cho Tùy Qua, Ngưu Duyên Tranh đã chờ bên ngoài trụ sở thực vật.
Tùy Qua gật đầu, tiện tay rút từ trong linh điền ra một gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, làm bữa sáng.
Ngưu Duyên Tranh biết Tùy Qua không thích có người tùy tiện tiến vào trụ sở thực vật, cho nên rất có chừng mực chờ chực ở cửa.
Thấy Tùy Qua cầm một gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo đi ra, ánh mắt Ngưu Duyên Tranh đột nhiên sáng ngời: làm Tiên Thiên kỳ cường giả lâu năm, Ngưu Duyên Tranh đương nhiên nhận ra Tùy Qua đang cầm trong tay một gốc linh thảo.
Đồng thời, Ngưu Duyên Tranh cũng nhìn ra, thái độ của Tùy Qua đối với gốc linh thảo này giống như một cây củ cải.
Cho nên, Ngưu Duyên Tranh lại một lần nữa kinh hãi.
Đáng tiếc chính là, Ngưu Duyên Tranh đại khái không biết, trong cảm nhận của Tùy Qua, Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vốn là cây củ cải.
Tùy Qua vừa gặm cây củ cải, vừa nói với Ngưu Duyên Tranh:
- Ngưu lão, ngươi không tu luyện, tìm ta có chuyện gì?
Gọi Ngưu Duyên Tranh là “Ngưu lão”, đương nhiên là tỏ ý tôn trọng.
Phải biết rằng, Tiên Thiên cao thủ cũng rất ngạo khí , cho dù Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh và Hàn Côn làm người hầu của Tùy Qua, nhưng bọn hắn vẫn rất cao ngạo . Cho nên, loại khách khí này của Tùy Qua, có thể khiến bọn họ cảm thấy Tùy Qua có một loại phong độ chiêu hiền đãi sĩ, nội tâm kiêu ngạo cũng nhận được mấy phần an ủi.
Quả nhiên, Ngưu Duyên Tranh nghe thấy Tùy Qua gọi như vậy, sắc mặt khô khan giống như được gió xuân thổi qua:
- Tùy tiên sinh, đêm qua người ngươi thu thập chính là Phương Thiểu Văn, lại không dựa theo phân phó của ngươi rời khỏi thành phố Đông Giang.
- Sau đó thì sao?
Tùy Qua hỏi.
- Ta biết ngươi không có ý định lấy tính mạng của hắn, cho nên cũng không giết hắn, nhưng cho hắn một bài học.
Ngưu Duyên Tranh nói, lấy ra một cái camera thu nhỏ, đưa cho Tùy Qua.
Tùy Qua mở ra xem, nhất thời vui vẻ, nói:
- Không tệ, không tệ, bài học này đối với Phương Thiểu Văn, đích xác là đủ khắc sâu. Nhưng, ngươi làm sao lại nghĩ ra chủ ý này?
- Đây là chủ ý của Tống Văn Hiên.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Ta dùng Tỏa Hồn thuật tác động lên hành động của hai người này.
- Hiểu rồi.
Tùy Qua gật đầu, nhưng có chút kinh ngạc, không ngờ Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên lại có thể bắt tay hợp tác nhanh như vậy.
Phải biết rằng, ý tứ của Tùy Qua, chính là tính toán để cho Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên “Cạnh tranh” với nhau.
Nhưng, những điều này là chuyện nhỏ, Tùy Qua đương nhiên sẽ không quá để ý. Ngưu Duyên Tranh có thể cơ trí một chút, đương nhiên là chuyện tốt.
- Ngưu lão, chuyện này ngươi làm tốt lắm.
Tùy Qua cười nói:
- Người không nghe lời, nên cho bọn hắn một bài học.
Thấy trong mắt Ngưu Duyên Tranh tựa hồ còn có chút mong đợi, Tùy Qua nhất thời hiểu được ý nghĩ của hắn, lấy ra một bình nhỏ Cố Nguyên hoàn, tiện tay đưa cho Ngưu Duyên Tranh:
- Cầm lấy.
Ngưu Duyên Tranh nhận bình Cố Nguyên hoàn, mừng rỡ, nói:
- Thật không ngờ, hiện tại linh khí trong thiên địa, lại phai nhạt hơn trước khi ta quy tức rất nhiều, nếu chỉ dựa vào thổ nạp hấp thu linh khí thiên địa, tiến triển tu hành thật sự rất chậm.
- Vô phương .
Tùy Qua rất ra vẻ nói:
- Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi đi theo ta, linh thảo, đan dược đều không phải là vấn đề.
- Sau này kính xin Tùy tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn.
Ngưu Duyên Tranh khiêm tốn nói, loại khiêm tốn này cũng xuất phát từ nội tâm, bởi vì Ngưu Duyên Tranh càng tiếp xúc với Tùy Qua, càng phát hiện tiểu tử này thật sự rất “giàu có”, quả thực chính là đại tài chủ trong tu chân giả.
Hơn nữa, Ngưu Duyên Tranh cũng tin tưởng, chỉ cần Tùy Qua nguyện ý, hơi hiển lộ một chút của cải, là có thể khiến cho không ít người tu hành khóc lóc van xin tới đây làm người hầu cho hắn. Không sai, người tu hành đích xác là cao ngạo, không ai bì nổi, nhưng loại cao ngạo không ai bì nổi này, là đối với người tu hành cảnh giới thấp hơn và người bình thường.