Y Tiên Thiểu

Chương 572: Vương Hào kinh ngạc (1)



Thấy Tùy Qua dắt Đường Vũ Khê tiến vào phòng ăn, ánh mắt Vương Hào và Phương Thiểu Văn đều sáng ngời, nhưng rất nhanh hai người đã cảm thấy ánh mắt nhói đau, vội vàng di chuyển tầm mắt.

- Nhóc con!

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, vừa rồi hắn đã dùng Tiên Thiên chân khí làm cho hai người này không mở nổi mắt.

Sau khi ngồi xuống, Tùy Qua đi thẳng vào vấn đề, nói với Vương Hào:

- Vương tiên sinh, vị này là Đường tổng của quỹ Tiên Linh Thảo Đường, tính toán tới đây bàn bạc về chuyện chuyển nhượng mảnh đất ở Phát Phong trấn.

- Không sai. Vương tiên sinh, anh ra giá đi, chỉ cần giá tiền hợp lý, quỹ chúng tôi sẽ mua lại .

Đường Vũ Khê nói.

- Cái gì? Tùy Qua, ngươi có phải thần kinh rồi không!

Vương Hào còn chưa trả lời, Phương Thiểu Văn đã lên tiếng nói:

- Mảnh đất của Vương thiếu, các ngươi cũng muốn cầm? Tùy Qua, ta biết công phu của ngươi không tệ, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, công phu khá thì có ích lợi gì? Chỉ cần một viên đạn, ngươi sẽ lập tức nằm xuống. Cho dù ngươi chống đỡ được đạn, ngươi chống đỡ được bom, được rốc-két không? Cho nên, ngươi cút sang một bên đi!

- Phương Thiểu Văn, nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện!

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Phương Thiểu Văn, ánh mắt sắc bén như đao, khiến Phương Thiểu Văn vốn rất càn rỡ, lập tức mất đi nhuệ khí.

Tùy Qua tiếp tục nói:

- Phương Thiểu Văn, xem ra phụ thân ngươi không dạy dỗ ngươi tốt. Chẳng lẽ hắn không nói cho ngươi biết, ngàn vạn lần đừng chọc vào cường giả đã bước vào Tiên Thiên kỳ hay sao!

Phương Thiểu Văn hơi ngẩn người.

Lời này của Tùy Qua, phụ thân Phương Thiểu Văn cũng từng nói với hắn, hơn nữa không chỉ đề cập một lần. Nhưng, dù sao Phương Thiểu Văn cũng chưa từng giao thủ với Tiên Thiên cao thủ chân chính, hơn nữa lúc trước bị Vương Hào tưới súp mê, cho rằng Tiên Thiên cao thủ dù lợi hại, cuối cùng cũng chỉ là thân thể huyết nhục. Công phu có lợi hại, làm sao có thể chống lại vũ khí công nghệ cao hiện tại? Nếu như Tiên Thiên cao thủ thật sự trâu bò như vậy, vậy tại sao không làm chúa tể thế giới này đi?

Cho nên, sau khi ngẩn ra, Phương Thiểu Văn lập tức kiên cường nói:

- Tùy Qua, ngươi đừng quá cuồng vọng! Không sai, công phu của ngươi tốt, có thể sỉ nhục ta, nhưng ngươi sẽ phải trả giá rất nhiều đấy! Ngươi chỉ có một mình mà thôi, còn Tam Giang đường chúng ta có hơn vạn huynh đệ!

- Đúng vậy, tiểu tử ngươi can đảm cũng không có gì sai.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, ngươi hình như quên mất, lúc trước ta từng nói với ngươi, nếu ngươi không cút khỏi thành phố Đông Giang, ta sẽ khiến ngươi trả giá rất đắt. Xem ra, ngươi xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai rồi.

Tùy Qua không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc nhở như vậy, Phương Thiểu Văn giống như heo chọc tiết, kêu gào nói:

- Không sai, ta không rời khỏi thành phố Đông Giang, vậy thì thế nào? Tiên Thiên cao thủ thì thế nào, ngươi cũng không phải là thần, có thể chúa tể vận mệnh! Cho nên, bổn thiếu gia vẫn sống ở đây. Làm sao, ngươi muốn dạy dỗ ta phải không? Không sao, ngươi dạy là được. Nhưng ngươi không dám giết chết ta trước mặt mọi người, chỉ cần ta không chết, tất cả huynh đệ Tam Giang đường sẽ trả thù! Còn có bằng hữu và người nhà của ngươi!

- A, ta không nghe lầm chứ. Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Tùy Qua bình thản nói.

- Nói nhảm!

Lá gan Phương Thiểu Văn tựa hồ càng lúc càng lớn rồi:

- Bây giờ là niên đại nào rồi, ngươi còn tưởng luyện thêm vài ngày là tự cho mình là vô địch thiên hạ hay sao? Ta cho ngươi biết, nếu tiểu tử ngươi thức thời thì mau nói xin lỗi ta. Còn nữa, nữ nhân xinh đẹp này phải hầu rượu cho ta và Vương thiếu!

- Ài, Phương Thiểu Văn, lời này của ngươi có chút hơi quá đáng. Đường tổng phải không, tôi hình như từng đóng góp cho quỹ của cô, chẳng qua không biết cô định bỏ ra bao nhiêu tiền mua đất của tôi?

Vương Hào bình thản nói, hắn không biết rõ lai lịch của Đường Vũ Khê, cho nên cảm thấy không cần thiết đắc tội với Đường Vũ Khê.

- Năm mươi vạn một mẫu đất.

Đường Vũ Khê không chút do dự nói.

- Năm mươi vạn?

Vương Hào có chút khinh thường cười cười:

- Đường tổng, cô thật không có chút thành ý? Năm mươi vạn một mẫu đất, đây cũng là giá vốn của tôi rồi. Có phải cô nghĩ, tôi bị điên, nên mới không kiếm tiền, qua tay cho cô?

- Anh không điên.

Tùy Qua nói, đặt một phong thư trước mặt Vương Hào:

- Có người tặng cho tôi một vật. Tôi nghĩ, hai người các vị cũng sẽ có hứng thú với thứ này. Dù sao, hai người cũng là nhân vật chính.

- Cái gì?

Vương Hào cau mày, mở phong thư.

Sau khi phong thư mở ra, sắc mặt Vương Hào đại biến, hoắc mắt đứng lên, trên mặt đằng đằng sát khí:

- Tùy Qua, ngươi thật sự muốn chết sao?

- Ta sợ rằng người muốn chết chính là hai ngươi.

Tùy Qua nói:

- Mảnh đất đó, ta đã sớm tính toán nắm trong tay. Nhưng, hai người các ngươi chặn ngang một cước, muốn cho ta gà bay trứng vỡ. Hắc, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.

Vương Hào cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, tận lực không nghĩ đến tràng diện hai nam nhân của hắn và Phương Thiểu Văn, nói:

- Tùy Qua, ngươi có biết, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta! Ngươi biết lai lịch của ta không? Chỉ cần hiện tại ta gọi một cú điện thoại, có thể kêu cảnh sát tới đây, sau đó đổ cho ngươi tội “dùng hình ảnh bắt chẹt người khác”, bỏ tù ngươi! Khi đó, ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng!

- A, vậy sao? Đúng rồi, trong tay ta không chỉ có hình của hai vị, còn có video nữa.

Tùy Qua bình thản nói:

- Dựa vào màn biểu diễn đặc sắc của hai vị, nếu tải lên diễn đàn đồng tính luyến ái nước ngoài, chắc chắn thu hút không ít ánh mắt.

- Tùy Qua, ngươi muốn chết.

Lúc này Phương Thiểu Văn cũng nhìn thấy tấm hình, giận tím mặt, đằng đằng sát khí, muốn động thủ với Tùy Qua.

Chỉ có điều, Tùy Qua xòe bàn tay ra, sau đó nhấn xuống một cái, lập tức sinh ra một luồng lực lượng vô hình khổng lồ, ép Phương Thiểu Văn ngồi trở lại trên ghế, Phương Thiểu Văn càng giãy dụa, luồng lực lượng vô hình này càng cường đại.

Răng rắc!

Mặt ghế dưới mông Phương Thiểu Văn bị ép tới chia năm xẻ bảy.

Sau đó, Phương Thiểu Văn bất giác quỳ xuống, ngay cả lớp gạch dưới đầu gối của hắn cũng bị ép tới vỡ vụn.

Tùy Qua cũng không thèm nhìn tới Phương Thiểu Văn, nói với Vương Hào:

- Người không biết tự lượng sức mình, quỳ ở chỗ đấy đi, ở đây ngươi không có tư cách nói chuyện! Vương Hào, ngươi suy nghĩ đi? Ngươi tính toán báo cảnh sát, hay là chuyển nhượng đất cho ta?

Vương Hào suy nghĩ một lát, sau đó không cam lòng phun ra mấy chữ:

- Chuyển nhượng! Ba ngày sau làm thủ tục!

- Ta không kiên nhẫn lâu được như vậy.

Tùy Qua nói:

- Đường tổng đã mang hợp đồng đến. Ngươi hoặc là ký, hoặc là chờ chuyện này bị đưa ra ánh sáng. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể báo cảnh sát, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu báo cảnh sát, vậy không còn đường sống quay lại đâu.

Thời gian từ từ trôi qua.

Phương Thiểu Văn vẫn bị Tùy Qua gắt gao chế trụ, quỳ rạp trên đất, căn bản không cách nào nhúc nhích.

Sắc mặt Vương Hào vô cùng khó coi, làm cho người ta có cảm giác sắp bộc phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.