Y Tiên Thiểu

Chương 581: Hủy bỏ (2)



Nghe lời này, Lam Văn Cẩm thật sự chỉ biết lắc đầu, cảm thấy đầu óc Vương Hào thật là đơn giản. Nếu người ta đã dám điều động bộ đội, khẳng định đã sớm có lệnh điều động hợp pháp, thậm chí tất nhiên cũng tìm được căn cứ hợp pháp chiếm cứ mảnh đất này.

Quả nhiên, vị sĩ quan bên cạnh Đường Vũ Khê lập tức lấy ra một văn bản quân đội, nghiêm túc nói:

- Mảnh đất này, đã được phê chuẩn làm “địa điểm hạng mục nghiên cứu quốc phòng trọng điểm”, trực tiếp do quân đội quản chế, không thuộc quản lý của chính quyền tiết chế. Ngay hôm nay sẽ thực hiện quân sự hóa quản lý, người tự tiện xông vào, cứ dựa theo tội dò hỏi cơ mật quân sự xét xử. Tình tiết ác liệt, có thể đánh gục tại chỗ!

Vương Hào thấy người ta đưa ra văn bản, thoáng cái trợn tròn mắt.

Lúc này, Vương Hào mới đột nhiên hiểu được, bất luận là so hậu đài hay là chơi thủ đoạn, hắn cũng không phải đối thủ của người ta.

Nhưng nhìn bộ dạng đắc ý của Tùy Qua, Vương Hào đột nhiên cắn răng nói:

- Mẹ kiếp ! Ta đúng là thua các người, nhưng muốn ta xin lỗi hắn, không có cửa đâu!

Nói xong, Vương Hào xoay người rời đi.

Đường Vũ Khê và Tùy Qua cũng không lên tiếng.

Nói xin lỗi thật ra là cho Vương Hào một bậc thang đi xuống mà thôi, Tùy Qua và Đường Vũ Khê cũng biết rất rõ, cho dù Vương Hào nói xin lỗi, cũng không phải thật tâm. Chẳng qua, dù sao tất cả mọi người đều là người có uy tín danh dự, cũng nên lưu lại một chút thể diện cho nhau mà thôi.

Ai ngờ, Vương Hào lại không biết xấu hổ, nói xong liền rời đi.

Thật ra, kết quả như thế đối với Tùy Qua cũng không có quan hệ gì. Mục đích của hắn đã đạt được, mảnh đất đã nằm trong tay. Hơn nữa, còn hoàn toàn hợp pháp hóa tới tay. Bởi vì hiện giờ mảnh đất này đã thuộc về bên quốc phòng, cho dù là thượng tầng tỉnh Minh Hải, cũng không thể giở trò quỷ thu hồi lại mảnh đất này.

Về phần Vương Hào, xin lỗi hay không xin lỗi cũng không sao cả, dù sao Tùy Qua căn bản không để ý đến hắn.

Chỉ là Lam Văn Cẩm, cảm thấy tràng diện này có chút lúng túng.

Lam Văn Cẩm thầm thở dài một tiếng, trong lòng hoàn toàn hủy bỏ ấn tượng tốt đẹp với Vương Hào, sau đó dùng nụ cười ấm áp xuân phong nói với Đường Vũ Khê:

- Đường tiểu thư, đứa nhỏ Vương Hào này, chính là có tính tình như vậy, cô là người lớn, đừng chấp nhặt với hắn.

Đường Vũ Khê cười ngọt ngào, nói:

- Lam thúc thúc quá lời rồi, làm sao tôi có được phong độ không chấp nhặt với người khác chứ.

Lam Văn Cẩm nghe ra trong giọng nói của Đường Vũ Khê có vẻ không vui, nhưng hắn không thể ép Vương Hào đến nói xin lỗi, đành phải nói:

- Đường tiểu thư, quay về tôi nhất định sẽ nói với Vương tỉnh trưởng, kêu hắn quản thúc tiểu tử Vương Hào này.

- Được rồi.

Đường Vũ Khê nói:

- Chỉ cần sau này Lam thúc thúc đừng để Vương Hào tìm chúng tôi gây phiền phức là tốt rồi.

- Hắn dám!

Lam Văn Cẩm vỗ ngực nói:

- Yên tâm đi, Lam thúc thúc bảo đảm, sau này nơi này tuyệt đối sẽ không có người tới quấy rối.

- Lời này của Lam thúc thúc quá đề cao tôi rồi. Lam thúc thúc, chuyện này làm phiền ngài rồi.

- Không phiền, không phiền.

Lam Văn Cẩm cảm thấy Đường Vũ Khê nói chuyện rất có chừng mực:

- Sau này ở tỉnh Minh Hải có gì cần Lam thúc thúc hỗ trợ, chỉ cần không phải chuyện trái với nguyên tắc, chỉ cần cháu mở miệng, Lam thúc thúc nhất định sẽ làm cho cháu.

Mặc dù ấn tượng của Tùy Qua đối với Lam Văn Cẩm không tốt, nhưng không thể không thừa nhận, công phu nịnh nọt của Lam Văn Cẩm đã xuất thần nhập hóa.

Sau khi Lam Văn Cẩm nói mấy lời khách sáo với Đường Vũ Khê, liền chuẩn bị rời đi.

Quách Minh Phong lúng túng muốn chết, thật sự không biết nên làm thế nào đối mặt với Tùy Qua. Cho nên, Quách Minh Phong đang định đi theo Lam Văn Cẩm, lại nghe thấy Lam Văn Cẩm nói:

- Quách thị trưởng, hiện giờ anh là người cầm lái thành phố Đông Giang. Tôi đã biểu lộ thái độ, có phải anh cũng nên biểu hiện thái độ hay không?

Quách Minh Phong là một người biết ăn nói.

Đây là kiến thức cơ bản của một vị quan viên.

Nhưng lúc này, Quách Minh Phong đối mặt với Tùy Qua và Đường Vũ Khê, lại không biết nên “Tỏ thái độ” như thế nào.

Quách Minh Phong biết, hắn đã hoàn toàn đắc tội với hai người này. Hiện tại, tỏ thái độ như thế nào chỉ sợ cũng vô dụng.

Nhưng, Lam Văn Cẩm đã lên tiếng, Quách Minh Phong đương nhiên không thể nào giả câm giả điếc.

Cho nên, Quách Minh Phong ho khan hai tiếng, nói:

- Tùy tiên sinh, Đường tiểu thư. . .Tôi. . . Tôi thật sự xin lỗi. Tôi đúng là có mắt không thấy thái sơn. Tùy tiên sinh, tôi xin thu hồi lại những lời nói và hành động ngu xuẩn trước kia, hơn nữa chính thức nói xin lỗi hai vị.

Tư thái của Quách Minh Phong đã hạ rất thấp.

Thái độ này nhìn bên ngoài, đã vô cùng thành khẩn rồi.

Nhưng, Tùy Qua đồng học là một người không dễ dàng buông tha cho người khác, hắn hoàn toàn không có ý định đồng tình với Quách Minh Phong, cười nói:

- Quách thị trưởng, tôi nhớ lúc trước anh không phải nói như vậy.

Lam Văn Cẩm vừa nghe, cũng biết giữa Quách Minh Phong và Tùy Qua đã kết thù kết oán.

Dĩ nhiên, Lam Văn Cẩm cũng sẽ không vì Quách Minh Phong mà nảy sinh mâu thuẫn với người của Đường gia, cũng không tính toán nói giúp cho Quách Minh Phong, ngược lại dùng giọng phê bình nói với Quách Minh Phong:

- Quách thị trưởng, không phải tôi đã nói với anh. Tiểu tử Vương Hào, còn trẻ không biết, nhất thời vọng động làm chuyện như vậy, còn có thể lý giải. Nhưng còn anh, là một thị trưởng, đường đường là người cầm lái thành phố Đông Giang, làm sao lại làm chuyện suy nghĩ thiếu sót như vậy? Chưa nói đến thân phận của Đường tiểu thư, cho dù là thương nhân bình thường, tới thành phố Đông Giang các anh gây dựng sự nghiệp, cũng phải cung cấp hoàn cảnh buôn bán thuận lợi cho người ta? Kết quả anh xem anh đã làm chuyện gì, không hỏi rõ trắng đen, đã tới chèn ép người ta. . .

Quách Minh Phong âm thầm kêu khổ, trong lòng tự nhủ hắn ra mặt lấy đất cho Vương Hào, không phải là chủ ý của Lam phó tỉnh trưởng hay sao, thậm chí Lam phó tỉnh trưởng còn đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở. Hiện giờ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Chẳng qua, Quách Minh Phong nào dám nói Lam Văn Cẩm không phải, đành phải kiên trì nghe giáo huấn.

- Vâng, cũng là ánh mắt tôi không tinh tường, tôi nhất định sẽ làm kiểm điểm với tổ chức.

Quách Minh Phong nói.

- Ừ, đích xác là phải khắc sâu kiểm điểm mới được!

Lam Văn Cẩm cố ý cường điệu hai chữ “khắc sâu”, nghe thấy hai chữ này, Quách Minh Phong đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cảm giác những ngày tháng ngắn ngủi làm lãnh đạo thành phố Đông Giang của hắn sắp sửa chấm dứt rồi.

Sau khi Lam Văn Cẩm rời đi, Quách Minh Phong suy nghĩ một lát, lại quay trở lại, tính toán nói chuyện với Tùy Qua.

Chỉ có chính người buộc mới giải được nút thắt, Quách Minh Phong cảm thấy muốn Đường đại tiểu thư tha thứ cho mình, chỉ sợ cũng chỉ có thể cúi đầu trước Tùy Qua.

Chỉ có điều, khi Quách Minh Phong quay lại, Tùy Qua và Đường Vũ Khê đã vào bên trong đường cảnh giới “thị sát”hạng mục xây dựng rồi, Quách Minh Phong bị binh sĩ bên ngoài cảnh giới cản lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.