Tùy Qua cảm thấy lúc trước có chút bất kính đối với Tiên Viên chân nhân, thật sự là không nên.
Tiên Viên chân nhân, không chỉ đem y bát truyền cho Tùy Qua, hơn nữa còn bảo vệ Hồng Mông thạch cho Tùy Qua. Đến hiện tại Tùy Qua mới có chút ít nhận thức về chỗ tốt và giá trị của Hồng Mông thạch. Hơn nữa, Tùy Qua biết rất rõ ràng, giá trị của Hồng Mông thạch vượt xa tưởng tượng của hắn.
Có lẽ, Khổng Bạch Huyên biết Hồng Mông thạch có giá trị như thế nào. Đáng tiếc chính là, Khổng Bạch Huyên đã sớm biến mất, trong lòng Tùy Qua có rất nhiều nghi vấn, nhất thời vẫn không cách nào giải trừ.
Nếu thời gian cho phép, Tùy Qua rấ muốn đi tìm hiểu ý đồ và thân phận chân thật của Khổng Bạch Huyên, dù nói thế nào, nàng và Tùy Qua mặc dù không có “danh nghĩa vợ chồng”, nhưng cũng có “quan hệ vợ chồng”, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Tùy Qua thật sự có một tình cảm phức tạp khó nói với Khổng Bạch Huyên.
Nhưng, có một điểm Tùy Qua có thể khẳng định, đó chính là hắn không thể tiếp nhận Khổng Bạch Huyên ở cùng với nam nhân khác.
Tuyệt đối không thể tiếp nhận!
- Ài, xem ra ta vẫn là một nam sinh có tư tưởng bảo thủ. Không, là nam nhân có tư tưởng bảo thủ mới đúng.
Tùy Qua ngưng tinh thần ma luyện, đột nhiên cảm thán một tiếng.
Lúc này, điện thoại trong túi quần bắt đầu mãnh liệt rung lên.
Người gọi điện là Hứa Hành Sơn, điều này làm cho Tùy Qua có chút kinh ngạc.
- Tiểu Tùy, cậu nhanh đến bệnh viện đi, Vũ Khê bệnh nặng, bỗng nhiên té xỉu trong phòng làm việc, đã được đưa đến bệnh viện rồi. . .
- Làm sao có thể!
Tùy Qua chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang, giống như bị sét đánh trúng.
Lục phủ ngũ tạng của Đường Vũ Khê, là Tùy Qua dùng Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch ân cần săn sóc, so với người bình thường, nội tạng càng thêm khỏe mạnh; kinh mạch trong thân thể nàng, cũng là Tùy Qua hao phí rất nhiều chân khí đả thông, hơn nữa nàng còn dùng rất nhiều linh dược, làm sao có thể vô duyên vô cớ ngã bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng.
Nhưng, Tùy Qua biết Hứa Hành Sơn đương nhiên sẽ không lấy sức khỏe của Đường Vũ Khê ra nói giỡn, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Trùng hợp chính là, bệnh viện Đường Vũ Khê được mang đến, lại là bệnh viện lần trước Lam Lan từng ở.
Dĩ nhiên, Tùy Qua cũng không có thời gian đi quan tâm đến trùng hợp này, trực tiếp chạy nhanh đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong phòng bệnh, Hứa Hành Sơn đang ngồi bên cạnh giường bệnh, trông chừng Đường Vũ Khê.
Vẻ mặt bình thản của Đường Vũ Khê, giống như ngủ thiếp đi.
Thấy Tùy Qua đi vào, Hứa Hành Sơn rốt cục thở phào nhẹ nhõm:
- Tiểu Tùy, Vũ Khê rút cuộc bị làm sao?
- Để cháu xem đã.
Tùy Qua đưa tay bắt mạch của Đường Vũ Khê, Tiên Thiên chân khí nhanh chóng chảy vào trong kinh mạch toàn thân Đường Vũ Khê:
- Kỳ quái. . . Vũ Khê, thân thể của nàng không có bất kỳ vấn đề gì, nàng cũng không ngã bệnh.
- Thật sao?
Hứa Hành Sơn nói:
- Vậy tại sao nó bỗng nhiên té xỉu?
Lúc này, một bác sĩ đi đến, nói với Hứa Hành Sơn:
- Hứa lão, đã có kết quả kiểm tra của Đường tiểu thư, mọi thứ đều bình thường . . .
- Nhưng tại sao con bé lại hôn mê bất tỉnh?
Hứa Hành Sơn đặt vấn đề giống như hỏi Tùy Qua.
- Hứa lão, ngài đừng kích động, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra kỹ hơn, cho đến lúc tìm ra nguyên nhân.
- Như vậy, cần bao nhiêu thời gian?
Hứa Hành Sơn lo lắng nói.
- Cái này. . . không nói chính xác được.
Bác sĩ nói:
- Phải căn cứ tình huống để phán đoán. Nếu như thuận lợi, có lẽ mấy ngày là có thể xuất viện, nếu như không thuận lợi, chỉ sợ cũng rất khó nói. . .
- Không thể đưa ra một tin tức chính xác sao?
Hứa Hành Sơn lo lắng nói.
- Y học là nghiêm cẩn .
Bác sĩ giải thích:
- Trước mắt chúng tôi sẽ tiến hành trị liệu kiểu chẩn đoán bệnh cho Đường tiểu thư. . .
- Không cần, chúng tôi lập tức xuất viện.
Lúc này, Tùy Qua thu hồi ngón tay đang bắt mạch cho Đường Vũ Khê, nói với bác sĩ.
- Cậu là người nhà bệnh nhân sao? Làm sao có thể nói chuyện như vậy?
Vị bác sĩ giáo dục Tùy Qua:
- Người trẻ tuổi, cậu không nên vọng động như vậy. Chẳng lẽ cậu không biết, cậu vọng động sẽ mang đến cho bệnh nhân hậu quả nghiêm trọng như thế nào sao?
- Bác sĩ, cám ơn ngài đã trị liệu.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, tôi sẽ không để bạn gái mình biến thành vật thí nghiệm y học của các vị. Cái gì mà trị liệu kiểu chẩn đoán bệnh, không nắm đúng bệnh tình, chẩn đoán không ra bệnh, lại tiến hành trị liệu, ngài xem bệnh nhân là bình trữ thuốc hay sao? Chỉ cần tiêm một chai thuốc vào người bệnh nhân, sẽ tạo thành tổn thất lớn thế nào đến khí quan nội tạng của bệnh nhân, chẳng lẽ ngài không biết hay sao?
- Dưới tình huống không chẩn đoán được bệnh tình, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy!
Bác sĩ nói:
- Cậu không hiểu y học, không nên nói bậy bạ.
- Thật sự tôi cũng lười nói với ngài.
Tùy Qua nói:
- Dù sao, lập tức làm thủ tục xuất viện cho tôi, ta không thể để Vũ Khê bị đám bác sĩ hồ đồ như các vị chữa trị.
- Cậu dám nói tôi là hồ đồ?
Vị bác sĩ tức giận nói:
- Vị người nhà này quả thực quá cuồng vọng rồi! Tôi chữa bệnh cho bệnh nhân, đó là vắt hết tâm tư, tận lực suy nghĩ, không ngờ cậu lại vong ân phụ nghĩa như vậy. . .
- Được rồi, tôi thấy cũng không cần làm thủ tục xuất viện nữa, tôi trực tiếp mang Vũ Khê trở về.
Tùy Qua cũng lười biện luận với vị bác sĩ này.
- Này. . anh làm gì thế! Đặt cô ấy xuống!
Lúc này, một nữ tử xông vào phòng bệnh, quát Tùy Qua:
- Anh là đầu heo sao? Vũ Khê bệnh thành như vậy, anh còn muốn mang cô ấy rời khỏi bệnh viện? Chẳng lẽ anh muốn hại chết cô ấy?
Đầu heo?
Tùy Qua đồng học không khỏi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị gọi “đầu heo”.
Nhất là hiện tại, Tùy Qua thường xuyên dùng trái cây lịch mộc, đầu óc thông minh lanh lợi, thông minh đều mức sắp đuổi kịp và vượt qua Einstein, lại bị người ta gọi là đầu heo.
Tùy Qua quay đầu nhìn lại, xem là thần thánh phương nào, lại dám “nhục mạ” hắn như vậy.
Vừa nghiêng đầu, Tùy Qua nhìn thấy một mỹ nữ mở to đôi mắt xếch nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ ghét ác như cừu!
Mỹ nữ cũng rất xinh đẹp, bộ tây trang màu đen cũng không che dấu được những đường cong tuyệt mỹ trên người nàng, mái tóc rất thẳng rất đen, mặc dù đeo mắt kiếng màu đen, nhưng lại không lấn át được thần thái do cặp mắt xếch phóng thích ra.
Một nữ nhân cường thế!
- Mỹ nữ, cô đừng quá kích động. Có lẽ cô hiểu lầm hành động của tôi rồi. Tôi biết cô muốn tốt cho Vũ Khê, nhưng, tôi vẫn muốn thực sự cầu thị nói cho cô biết, cơ trí của tôi vượt xa cô. Y thuật của tôi, cũng vượt xa thứ các vị có thể tưởng tượng .
- Cơ trí?
Ánh mắt mỹ nữ như sắp phun lửa:
- Chưa từng thấy người nào mạnh miệng như anh! Tôi cảnh cáo anh, bạn trai của Vũ Khê sẽ đến đây rất nhanh, nếu anh còn dám đụng đến cô ấy, hắn nhất định sẽ tháo anh thành tám khối!
- Được rồi, tôi biết cô muốn tốt cho Vũ Khê, tôi cũng không trách mắng.