- Có gì mà trách, tự mình uống bậy đồ vật, chẳng lẽ đi trách móc anh sao, đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ chút đảm đương vậy cũng không có.
An Vũ Đồng nói:
- Hơn nữa tôi cũng đã nói qua, tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Mặt khác có một việc tôi muốn nói tiếng xin lỗi với anh.
- Sự tình gì?
Tùy Qua kinh ngạc hỏi.
- Kỳ thật Lam Lan tỷ không phải đồng tính, tôi là vậy nhưng nàng không phải.
- Cái gì!
Tùy Qua cả kinh lập tức ngồi dậy.
- Anh đừng nóng giận!
An Vũ Đồng vội vàng nói.
- Không…không có gì mà tức giận.
Tùy Qua thở dài:
- Quả nhiên là thần xui quỷ khiến.
- Phải đó.
An Vũ Đồng nói:
- Thật sự là nhân quả báo ứng đâu, nếu tôi không lừa anh nói Lam Lan là đồng tính, đại khái chuyện tối hôm qua cũng không xảy ra, tôi đúng là tự gây nghiệt.
- Không nhắc tới chuyện này nữa.
Tùy Qua nói:
- Dù sao sau này cô là người của tôi rồi.
- Nhưng giữa chúng ta vốn đâu có cảm tình thì sao?
An Vũ Đồng mỉm cười.
- Vậy thì đã sao.
Tùy Qua cười nói:
- Thời cổ đại không phải trước tiên động phòng sau đó mới bồi dưỡng cảm tình sao, tỉ lệ ly hôn còn thấp hơn bây giờ nữa kìa. Nhưng chúng ta nên nhanh chóng rời giường thu thập một chút đi, nếu không bị Lam Lan trở về bắt gặp, còn không biết sẽ thành bộ dáng ra sao đâu.
- Nói cũng phải.
An Vũ Đồng nói:
- Làm không tốt nếu để nàng biết chuyện này, rất có thể sẽ giết tôi!
- Không khoa trương như vậy chứ?
Tùy Qua kêu lên.
- Tính cách chị họ của tôi thế nào tôi rõ ràng, nàng nhìn qua như bình tĩnh, kỳ thật là một cô gái rất quật cường.
An Vũ Đồng vội vàng đứng dậy, nhưng vì đột ngột nên không đứng vững:
- Ai, anh đúng là biến thái đáng chết, sắp vò nát cả cơ thể của tôi.
- Tôi nghĩ là cô muốn đem tôi ép khô đi.
Tùy Qua không cam lòng yếu thế nói, đưa tay vuốt nhẹ vòng eo mềm mại lại ẩn chứa sức bật kinh người của nàng.
- Di, vừa rồi rõ ràng còn nằm…
An Vũ Đồng kinh ngạc nói, hành động của Tùy Qua thật nhanh chóng, tựa hồ còn mạnh hơn cả quán quân thể thao như nàng. Nhưng rất nhanh nàng lại kịp phản ứng, cười nói:
- Xem ra anh đúng là người tu đạo, công phu rất cao đâu. Nhưng nếu đã tu đạo, vì sao không từ bỏ nữ sắc đây?
- Tôi tu đạo cũng không phải tu phật.
Tùy Qua đáp.
Sau một lát hai người đã mặc xong quần áo.
Đang định ra cửa, lúc này Tùy Qua nhìn thấy cửa phòng mở ra, có một tờ giấy bên dưới.
Chứng kiến tờ giấy, sắc mặt Tùy Qua biến thành thật khó xem.
An Vũ Đồng cũng nhìn thấy vẻ mặt Tùy Qua biến hóa, cũng không kịp sửa sang mái tóc đi tới bên cạnh, vừa nhìn thấy tờ giấy sắc mặt liền sầm xuống.
Trên tờ giấy có hai dòng chữ:
Dòng thứ nhất: Tùy Qua, tôi có việc gấp ra ngoài một chuyến, rạng sáng trở về. Trong tủ lạnh có đồ ăn.
Dòng thứ hai thật đơn giản: Cẩu nam nữ!
Hơn nữa dòng thứ hai lưu lại lúc Lam Lan cực kỳ phẫn nộ, bởi vì ngay cả tờ giấy cũng bị ngòi bút xé rách.
Nỗi phẫn nộ cùng sát khí biểu hiện thật rõ ràng trong ba chữ kia.
- Nàng…thấy được!
Tùy Qua nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra, chắc là đêm qua khi hắn cùng An Vũ Đồng “xem ngôi sao”, tận tình say mê, Lam Lan đã trở lại. Hai người họ đều bị vây trong hỗn loạn, nằm trong trạng thái mê say cùng điên khùng, tự nhiên không biết Lam Lan trở về, cửa phòng mở toang làm cho nàng nhìn thấy họ đang quấn quýt trên giường khoái hoạt.
Đối với Lam Lan mà nói, Tùy Qua là một người đàn ông mà nàng rất hảo cảm, mà An Vũ Đồng là em họ còn là bạn thân, hai người ngang nhiên ân ái trước mặt nàng không chút kiêng nể, cũng khó trách nàng không thể thừa nhận, sau đó phẫn nộ cực điểm lưu lại ba chữ kia.
Cẩu nam nữ!
- Thảm, chị họ nhất định sẽ giết tôi!
Tính cách An Vũ Đồng tuy ngay thẳng, nhưng lúc này thật lo lắng, dù sao Lam Lan là chị họ của nàng, hơn nữa còn rất có hảo cảm với Tùy Qua.
- Nếu nàng thật sự muốn giết cô, đêm qua đã hành động.
Tùy Qua nói.
- Cũng phải. Nàng sao, anh nói nàng có đem hình ảnh của chúng ta chụp internet, sau đó công bố ra muốn làm thối chúng ta đi? Nàng chính là phóng viên đâu, xem nàng rõ ràng tức giận đến cực điểm.
- Cô miên man suy nghĩ cái gì đây.
Tùy Qua nói:
- Nàng không phải người như vậy.
- Cũng phải. Xem ra tôi bị sợ váng đầu.
An Vũ Đồng nói:
- Vốn tôi nghĩ chỉ cần giải quyết tốt quan hệ giữa chúng ta, sẽ không còn vấn đề gì. Không nghĩ tới…thật sự không nghĩ tới, tôi tuyệt đối không muốn thương tổn chị họ, cũng không nghĩ cướp đi nam nhân của nàng…tôi…
- Cô cũng không nên gấp gáp.
Tùy Qua nói:
- Trước mắt chỉ có trước tiên giải trừ hiểu lầm rồi nói sau.
- Hiểu lầm? Nàng tin đây là hiểu lầm sao?
An Vũ Đồng hỏi.
- Vậy cũng phải giải thích mới được.
Tùy Qua thở dài:
- Chỉ hi vọng nàng đừng xảy ra chuyện thì tốt rồi.
- Tự sát?
An Vũ Đồng kinh hô:
- Ngàn vạn lần đừng ah!
- Tôi đã nói đừng suy nghĩ lung tung.
Tùy Qua nói, tâm loạn như ma.
Lúc này An Vũ Đồng đã vội vàng gọi di động của Lam Lan.
Quả nhiên di động bị khóa máy.
- Làm sao bây giờ đây? Nàng đã khóa máy!
An Vũ Đồng vội kêu lên.
- Thôi như vậy, cô ở lại đây, tôi đi tìm nàng.
Tùy Qua nói, nghĩ lại, nói tiếp:
- Thôi cô đi với tôi đi, nên đối mặt vẫn cần phải đối mặt!
- Tốt lắm.
An Vũ Đồng nói:
- Nhưng làm sao mới tìm được chị họ đây?
- Chỉ cần nàng còn ở Đông Giang, tôi sẽ có biện pháp tìm được nàng.
Tùy Qua nói.
Đi ra tiểu khu, Tùy Qua cùng An Vũ Đồng lên một xe taxi.
- Hai vị đi đâu?
Tài xế hỏi.
- Đi quanh thành phố.
Tùy Qua lấy tiền đưa cho tài xế:
- Chuyển một vòng trong nội thành, đi trước đài truyền hình.
- Được.
Tài xế cười đáp, nổ máy xe.
- Nàng không phải đi làm đi?
An Vũ Đồng hỏi.
- Vậy cũng phải đi xem sao.
Tùy Qua đáp.
Quả nhiên hôm nay Lam Lan không đến đài truyền hình, Tùy Qua không cần vào tòa lầu, hiện giờ dựa vào tinh thần lực cường đại của hắn là có thể cảm giác được Lam Lan có ở bên trong hay không.
- Sao anh không vào trong xem?
An Vũ Đồng nghi hoặc hỏi.
- Việc này…sẽ giải thích với cô sau.
Tùy Qua nói với tài xế:
- Tiếp tục đi dạo nội thành, khi nào tôi gọi anh dừng thì dừng.
Sau đó Tùy Qua nhắm mắt lại.
Mặc dù An Vũ Đồng thật hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi nhiều. Không biết vì sao sau khi xảy ra chuyện đêm qua, An Vũ Đồng chẳng những không còn chán ghét Tùy Qua, ngược lại có chút yêu thích hắn, hơn nữa còn mơ hồ có chút sợ hắn.
Xe taxi lang thang không mục đích trong nội thành.
Đột nhiên, Tùy Qua mở mắt quát:
- Dừng xe!
Sau khi dừng xe, Tùy Qua nắm tay An Vũ Đồng bước xuống.
- Nàng ở chỗ này.
Tùy Qua nói.
An Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán bar, khẽ thở dài:
- Xem ra chị họ thật sự ở trong này, làm sao anh biết…bỏ đi, tôi biết anh có bổn sự độc đáo. Nhưng anh có bản lĩnh làm cho chị họ tin tưởng lời giải thích của chúng ta sao?