Trong lòng Tùy Qua có quỷ, dùng tinh thần lực dò xét, tin tưởng tầng cao nhất tòa lầu bên cạnh không có người hắn mới đi ra ban công đến bên cạnh An Vũ Đồng.
Nhưng cho dù đã biết rõ bên cạnh không có người nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác có tật giật mình.
An Vũ Đồng dựa vào lan can, vẻ mặt thật thản nhiên nhẹ nhàng nói:
- Tùy Qua, anh có phải cảm thấy được tôi là một cô gái bợ đỡ, thoạt nhìn thật thích xe thể thao, thích nhà cấp cao, thích bị người bao nuôi?
- Đương nhiên không phải.
Tùy Qua lắc lắc đầu:
- Nếu cô cần mấy thứ này, cho dù là cần bao nuôi, với điều kiện của cô phỏng chừng cũng không đến lượt tôi.
An Vũ Đồng cười khẽ, đột nhiên nói:
- Biết vì sao trước kia tôi thật chán ghét anh không?
- Tôi vẫn luôn buồn bực việc này đâu.
Tùy Qua nói.
- Bởi vì anh nói đúng, tôi thật sự “có bệnh”. Tôi không phải trời sinh đồng tính, chẳng qua bởi nguyên nhân gia đình, chuẩn xác mà nói bởi vì cha của tôi. Lúc tôi mới lên trung học, có một ngày tôi đau bụng xin phép về nhà, vừa mở cửa liền chứng kiến cha tôi cùng nữ nhân viên đang quấn quýt nhau…Sau đó mẹ của tôi ly hôn với hắn, tôi hận hắn, không còn hứng thú với đàn ông, chỉ còn lại ghét hận. Nhưng bản thân tôi cũng không thích như vậy.
An Vũ Đồng có chút buồn rầu nói:
- Ở Hoa Hạ, đồng tính cũng không dễ dàng, cần đối mặt áp lực rất lớn, không chỉ xã hội này không thừa nhận mình, thậm chí cả thân nhân của mình cũng không lý giải. Cho dù là mẹ của tôi cũng không thừa nhận sự thật tôi bị đồng tính, thậm chí vì việc này mẹ con tôi đã cãi nhau nhiều lần. Nhưng phải cảm ơn anh trị bệnh cho tôi, cũng cảm ơn anh làm cho tôi không còn chán ghét anh.
Đây là tiếng lòng của An Vũ Đồng, mặc dù nàng từng đồng tính, nhưng trong lòng kỳ thật hi vọng mình là một cô gái bình thường. Mà bây giờ nàng rốt cục đã khôi phục bình thường, không cần đối mặt ánh mắt xem thường của thế tục, quan trọng nhất là nàng không cần tiếp tục làm cho mẹ của mình cảm thấy nàng là khác thường.
Tùy Qua từng nghe Lam Lan nói qua An Vũ Đồng cũng là một cô gái đáng thương, xem ra quả nhiên là như thế.
- An An, mặc dù tôi có chút hoa tâm, nhưng sẽ không làm ra chuyện khiến cô bị tổn thương.
Tùy Qua trịnh trọng nói:
- Đây là lời tôi có thể hứa với cô.
- Ân, tôi tin tưởng anh.
An Vũ Đồng nói:
- Ai, thật không nghĩ tới tôi lại biến thành người chen chân vào cảm tình của người khác. Nhưng chuyện này anh cũng đã nói không phải lỗi của tôi, ít nhất không hoàn toàn là lỗi của tôi, đúng không?
- Phải, đây không phải lỗi của cô.
Tùy Qua nói:
- Hơn nữa cô đã cứu mạng của tôi. Cho nên không ai vì chuyện này trách cứ được cô.
- Nhưng mà tôi đã gây thương tổn cho chị họ.
An Vũ Đồng nói:
- Tôi cảm thấy được mình giống như tiểu tam từng phá hủy gia đình tôi nhiều năm trước, thật khó trách chị họ lại mắng chúng ta là cẩu nam nữ.
- Đừng suy nghĩ lung tung.
Tùy Qua nói:
- Không giống như vậy. Đầu tiên tôi chưa kết hôn. Mặt khác hai chúng ta cũng không muốn thương tổn Lam Lan. Chuyện này chỉ có thể xem là thần xui quỷ khiến.
- Phải, hi vọng chị họ có thể chân chính tha thứ cho tôi.
An Vũ Đồng nói:
- Tùy Qua, kỳ thật trong cảm tình yêu cầu của tôi cũng không nhiều. Bởi vì từng trải qua biến cố gia đình, tuy rằng tôi thật hận cha tôi nhưng tôi cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Cho nên sau khi tôi khôi phục bình thường, khát vọng đời sống tình cảm rất đơn giản, một gia đình ấm áp, một người đàn ông ở thời khắc nguy nan sẽ không bỏ rơi tôi.
- Tuy tôi không khả năng làm được thủy chung, nhưng yêu cầu của cô đơn giản như vậy, tôi nhất định có thể làm được.
Tùy Qua nói, giờ mới hiểu được vì sao An Vũ Đồng “ham thích” mua nhà như thế. Bởi vì nàng không có được một gia đình đầy đủ đã quá lâu, cho nên khát vọng có ngôi nhà thuộc về mình.
Tùy Qua cùng An Vũ Đồng hóng mát trên ban công một lúc, sau đó người của phòng bất động sản đến, còn đưa tới một ti vi thật lớn.
Đây là yêu cầu duy nhất của An Vũ Đồng, người quản lý nhận được sự phân phó của Diêu Thiến, tự nhiên toàn lực thỏa mãn.
- Cô thật thích xem ti vi sao?
Tùy Qua khó hiểu, không biết vì sao An Vũ Đồng phải thay đổi ti vi lớn như vậy.
An Vũ Đồng lắc lắc đầu, nói:
- Ti vi lớn một chút thì nhìn thêm rõ ràng, nhàn rỗi nhàm chán có thể luyện yoga, mềm mại gân cốt. Mặt khác khuya hôm nay không phải anh cần làm tiết mục sao, tôi không đến được hiện trường, chỉ có thể xem ti vi.
- Đúng rồi, tối nay còn phải làm tiết mục đâu.
Tùy Qua lúc này mới nhớ tới kỳ thứ nhất của tiết mục “Phách Chuyên Luận Dược” sẽ được quay chụp tối hôm nay.
- Phải đó.
An Vũ Đồng nói:
- Vốn nên đến hiện trường, nhưng tôi lo lắng bị chị họ tạt axit đó thôi.
- Làm sao có thể, Lan Lan không phải người như vậy.
Tùy Qua nói.
- Tôi biết, chỉ đùa một chút mà thôi.
An Vũ Đồng nói:
- Nhưng dù nàng không tạt axit, tôi cũng ngại đi gặp nàng. Đợi khi nào chương trình được phát sóng, tôi sẽ cổ vũ cho anh.
- Cũng không phải trực tiếp hiện trường, cổ vũ cái gì.
Tùy Qua cười nói:
- Đi làm chuyện của cô đi thôi, lý tưởng của cô không phải muốn lấy huy chương vàng thế vận hội sao?
- Chỉ nói giỡn mà thôi.
An Vũ Đồng cười nói:
- Tôi không phủ nhận từng có ý nghĩ như vậy, nhưng đây không phải lý tưởng của tôi. Lý tưởng của tôi kỳ thật rất đơn giản, vừa rồi đã nói qua, một ngôi nhà yên ổn, một người đàn ông đừng bỏ rơi mình.
- Không phải đâu, quán quân thể thao Nhu Cốt Nữ, lý tưởng chỉ đơn giản như vậy?
Tùy Qua nói đùa.
- Đơn giản mới dễ dàng vui vẻ thôi.
An Vũ Đồng đáp:
- Nhưng tôi nhất định sẽ tham gia thế vận hội, về phần có lấy được huy chương vàng hay không, cũng không sao cả.
- Nhất định phải được đó, tôi nghe nói tiền thưởng rất nhiều đâu.
Tùy Qua cười nói.
- Tôi đã bò lên người giàu có như anh, còn cần chút tiền thưởng kia sao?
An Vũ Đồng vui vẻ đáp.
- Vậy thì không tốt, như vậy chẳng phải tôi biến thành chướng ngại vật trên đường sự nghiệp của cô sao?
- Tôi cam nguyện bị anh cản trở.
Anh Vũ Đồng nói.
- Nhưng bây giờ là cô đang quấn quýt tôi đây.
Tùy Qua cười nói, lúc này hai chân của An Vũ Đồng đã quấn ngang hông của hắn, mang cho hắn cảm giác thoải mái khác thường.
Danh hào Nhu Cốt Nữ quả nhiên là chuẩn xác.
Khoảng bảy giờ bốn mươi tối, Tùy Qua đến đài truyền hình.
Không có biện pháp, hiện tại Lam Lan còn đang nổi nóng, Tùy Qua cũng không muốn vì mình đến trễ mà kích thích tới nàng.
Nhưng khi Tùy Qua gặp Lam Lan, nàng lại có vẻ thật bình tĩnh, giống như giữa hai người chưa từng phát sinh qua chuyện gì, nhưng linh giác mẫn tuệ của Tùy Qua cho hắn biết giữa hắn cùng Lam Lan lại xuất hiện ngăn cách không nhìn thấy nhưng đã chân thật tồn tại.
Có lẽ Lam Lan nói đúng, hai người bọn họ có duyên vô phận.
- Tùy Qua, tình huống có biến hóa.
Ngữ khí Lam Lan mặc dù có chút lo lắng, nhưng chỉ là lo lắng giữa bạn bè.