Y Tiên Thiểu

Chương 774: Chiếu Hồn (1)



Tùy Qua không có quay về trường học, ngẫm lại hắn tìm được phương thức liên lạc với cha mẹ Trương Minh, sau đó liên hệ với cha Trương Minh.

Trương phụ nghe nói Tùy Qua muốn tới nhà của bọn họ, lúc này phi thường cao hứng, bảo vợ làm bữa cơm trưa thật linh đình

Rất nhanh Tùy Qua đã đi tới nhà Trương Minh.

Gia cảnh cua Trương Minh cũng không giàu có, gia đình sống trong căn nhà hai lầu, Trương phụ là công nhân nhà máy quốc doanh bình thường, Trương mẫu vi chiếu cố con nên từ chức ở nhà.

Trương phụ vô cùng nhiệt tình, đối với Tùy Qua cũng phi thường tôn trọng, nhìn thấy Tùy Qua vào nhà, vội vàng pha trà cho hắn.

- Trương tiên sinh, không cần khách khí, tôi tới đây chính là tìm hiểu một chút, nhìn xem Trương Minh hôm nay bỗng nhiên hôn mê có phải là do hoàn cảnh hay không.

Tùy Qua nói.

Nói tới chuyện của con trai, Trương phụ khẩn trương, hỏi:

- Tùy tiên sinh, cái kia... Con của tôi thật sự khôi phục rồi sao? Về sau có tái phát không?

- Yên tâm đi, thân thể con của ngài rất khỏe mạnh. Nhưng mà về sau có thể sinh bệnh hay không còn rất khó nói. Tôi nói chính là những bệnh cảm ho sốt này nọ, những bệnh lông gà vỏ tỏi này không tránh được, không phải sao?

Tùy Qua khẽ cười nói.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Trương phụ nói:

- Tùy tiên sinh cứ tùy tiện nhìn đi, lát nữa ăn cơm cũng được.

Tùy Qua đáp ứng sau đó vào phòng của Trương Minh.

Thời điểm này "Trương Minh" đang ở trong phòng, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tùy Qua vào nhà, Trương Minh biểu lộ phức tạp, biệt khuất trong lòng muốn bộc phát, nhưng mà nghĩ đến vận mệnh sau này bị Tùy Qua khống chế trong tay, nào dám báo oán.

- Tu dưỡng thân thể trước đi, học tập công pháp không cần gấp.

Tùy Qua nói với Trương Minh, sau đó triển khai tinh thần lực tìm kiếm đồ vật hắn cần tìm trong phòng.

Tùy Qua thả tinh thần lực ra, Trương Minh lập tức khẩn trương sợ hãi, bởi vì hắn nhìn thấy Tùy Qua thôn phệ vài đầu tâm ma, thật sự là sợ hãi Tùy Qua lại cắn nuốt sạch tinh thần lực của hắn.

Nhưng Tùy Qua đương nhiên không có làm như vậy, sau một lát hắn thu liễm tinh thần lực, sau đó đưa mắt nhìn qua giường của Trương Minh, nói ra:

- Anh xuống giường đi, đi ra ngoài tâm sự với cha của anh, tôi quan sát kỹ trước đã.

Sau đó Tùy Qua kéo màn lại, đóng cửa, sau đó từ trong Hồng Mông thạch lấy ra một cành cây già, cành cây già này hơi dị dạng, nó giống như con trùng lớn, Tùy Qua bẻ gãy một đoạn của nhánh cây này, lập tức cả nhánh cây sáng lên, phóng xuất ra hào quang màu vàng, xem ra giống như ngọn lửa.

"Ngọn lửa" cũng như nhánh cây, trên thực tế chính là đông trùng hạ thảo đặc biệt to lớn mà Tùy Qua gieo trồng vào linh điền, thứ này tên là Động Minh Thảo, sống trong những hang động âm hàn, có thể gãy cành làm bó đuốc, nhưng mà công hiệu chính thức không phải chiếu sáng, mà là dùng để "Chiếu quỷ ", ánh sáng của Động Minh Thảo có thể làm hình thái quỷ hồn hiện hình.

Mọi người đều biết, cái gọi là quỷ hồn kỳ thật chính là linh hồn lực của con người, đối với người bình thường mà nói tinh thần lực càng mạnh thì ý chí và oán niệm càng mạnh, thời gian quỷ hồn tồn càng dài. Nhưng mà đại bộ phận quỷ hồn cũng không tồn tại lâu trên thế gian, nghe đồn rất nhanh cũng bị âm thần của U Minh giới mang đi. Nhưng mà hồn phách của Trương Minh đã bị Kinh Nguyên Phượng đánh tan, tự nhiên không có khả năng bị dẫn vào U Minh giới, cũng không có khả năng chuyển thế luân hồi.

Nhưng mà Tùy Qua hiện tại làm như vậy chỉ là hy vọng có thể tìm được một đám tàn hồn của Trương Minh.

Tuy nhiên hồn phách của Trương Minh bị đập tán, nhưng mà trong ngắn hạn không có biến mất, trừ phi Kinh Nguyên Phượng dùng pháp bảo đặc biệt thu sạch đám hồn phách này, nếu không có lẽ sẽ lưu lại chút gì đó. Hơn nữa cho dù lưu lại tàn hồn cũng không ai có khả năng phục hồi như cũ, cho nên Kinh Nguyên Phượng không cần phải thu sạch mảnh vỡ tàn hồn của Trương Minh làm cái gì.

Dưới Động Minh Thảo chiếu sáng, Tùy Qua quả nhiên có phát hiện.

Dưới giường của Trương Minh, Tùy Qua nhìn thấy một bóng người mơ hồ nhàn nhạt, hình dáng lờ mờ như Trương Minh, cuộn mình trong góc.

Tùy Qua biết rõ đây là tàn hồn của Trương Minh, một đám tàn hồn này đã như gió trong ánh nến, rất nhanh sẽ tiêu tán đi.

Tùy Qua thầm than một tiếng tới kịp lúc, nếu không nhiều nhất mấy tiếng đồng hồ, tàn hồn của Trương Minh sẽ triệt để tiêu tán.

- Hồng Mông thạch, thu!

Một đoàn tử khí trong miệng Tùy Qua phun ra, tử khí cuốn tàn hồn của Trương Minh thu vào trong không gian Hồng Mông thạch.

Trong không gian Hồng Mông thạch linh khí đầy đủ, hơn nữa không có ánh mặt trời, cũng không có cửu dương chân hỏa thiêu đốt, một đám tàn hồn của Trương Minh hẳn có thể bảo toàn. Nhưng mà đây chỉ là tàn hồn mà thôi, Tùy Qua không có nắm chắc khôi phục lại, nhưng ít ra lưu lại đám tàn hồn này chính là lưu chút hy vọng mà thôi.

Thời điểm Tùy Qua đi ra, Trương Minh đang nói chuyện phiếm với Trương phụ, nhưng mà Tùy Qua rõ ràng cảm giác được Trương Minh không yên lòng, hoàn toàn đang ứng phó.

Chỉ điểm này Tùy Qua cũng lý giải. Trương Minh hiện tại là một con ma đầu, vốn chính là tồn tại hoành hành không sợ, không có nhân tính, nhưng bây giờ lại có gia đình của người bình thường, còn phải giả vờ như phàm nhân, với tư cách ma đầu như Trương Minh tự nhiên là không chịu nhận. Nhưng mà bị Tùy Qua trừng mắt, Trương Minh lập tức trung thực, nói chuyện phiếm cũng "Đầu nhập" rất nhiều, cảm giác thân hình cũng đậm hơn.

- Tùy tiên sinh, xin hỏi anh có phát hiện gì không?

Trương phụ hỏi:

- Phòng không có vấn đề gì a?

- Không có vấn đề gì.

Tùy Qua nói:

- Nên thường xuyên mở cửa sổ thông gió, đây là khu nhà cũ, không khí lưu thông không tốt, mở cửa sổ nhiều mới được.

- Tốt, đa tạ Tùy tiên sinh nhắc nhở ah.

Trương phụ nói:

- May mắn Tùy tiên sinh y thuật cao siêu tuyệt luân, nếu không đứa nhỏ này còn có tiền đồ gì chứ. Đúng rồi, Tùy tiên sinh, anh lúc trước nói cho nó vào công ty công tác, có thật không?

- Đương nhiên là thật.

Tùy Qua gật đầu nói.

- Tôi biết rõ, các vị kỳ vọng lớn vào Trương Minh, hy vọng anh ta thi đổ đại học, về sau trở nên nổi bật, sau đó có công việc tốt. Nhưng mà dù sao anh ta không phải con nít, đúng không? Tuổi của anh ta là người trưởng thành, cho nên cũng không thể sinh hoạt như trẻ con được, có lẽ đi làm cũng đủ khả năng, sau đó lại vừa làm vừa học, như vậy cũng không chậm trễ.

- Đúng vậy a, Tùy tiên sinh nói rất có đạo lý.

Trương mẫu bưng đồ ăn đi ngang qua nói.

- Kỳ thật, đứa nhỏ này không học đại học cũng không sao, mấu chốt là bản thân của nó vui vẻ là được. Trước kia ah, chúng tôi yêu cầu với con quá cao, kết quả mới như vậy -- ai, cho nên bây giờ phải hấp thu giáo huấn.

- Hai vị hiểu là được.

Tùy Qua đứng lên nói:

- Chuyện cũng xử lý, tôi nên quay về.

- Trở về cái gì, đồ ăn vừa xong đấy.

Trương phụ giữ lại nói:

- Tùy tiên sinh, anh nhìn xem, anh ngay cả tiền thuốc men cũng không thu, chẳng lẽ không thể ăn bữa cơm sao? Anh chính là ân nhân của chúng tôi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.