Y Tiên Thiểu

Chương 779: Bảo Khố Di Động



Hai lão hòa thượng Đức Tể, Đức Khôn cười ha hả, tựa như đã hiểu ý, nghĩ thầm:

- Chuyện này còn phải nói, nhất định là nữ ma đầu sau lưng tiểu tử này làm ra, chẳng qua tiểu tử này không tiện nói rõ mà thôi.

Sau đó, Đức Tể hòa thượng nói với Diên Vân:

- Diên Vân, lần này ngươi làm rất khá. Sau này, hi vọng ngươi tiếp tục làm cầu nối giữa Thiếu Lâm tự và Tùy tiên sinh, tạo ra nhiều giao dịch làm ăn hơn.

- Diên Vân dù sao vẫn là đệ tử Thiếu Lâm.

Diên Vân hòa thượng bình thản hành lễ nói.

Đức Tể cũng không nói thêm lời nào, cáo từ Tùy Qua:

- Tùy tiên sinh, hi vọng ngày sau còn có cơ hội hợp tác.

- Rất nhanh sẽ có thôi.

Tùy Qua nói với Đức Tể hòa thượng:

- Không biết đại sư có hứng thú với Địa Nguyên đan không?

- Cái gì!

Đức Tể và Đức Khôn hòa thượng cả người chấn động, vội vàng dừng bước:

- Tùy tiên sinh, cậu có Địa Nguyên đan, hơn nữa còn có thể giao dịch?

- Đúng vậy.

Tùy Qua gật đầu nói:

- Nhưng không phải là hiện tại. Tôi sắp sửa có Địa Nguyên đan. Nếu hai vị đại sư có hứng thú, không ngại chuẩn bị trước, sau đó tôi tự nhiên sẽ kêu Diên Vân huynh báo cho các vị.

- Đương nhiên là có hứng thú! Đương nhiên là có!

Đức Tể hòa thượng vội vàng nói, thay đổi tác phong bình tĩnh thường ngày, vẻ mặt rất kích động:

- Chỉ cần Tùy tiên sinh chịu giao dịch Địa Nguyên đan, phương diện tiền bạc không phải lo lắng, Thiếu Lâm tự chúng tôi sẽ đáp ứng!

Sẽ đáp ứng?

Khẩu khí của lão hòa thượng này quả nhiên rất lớn.

Nhưng, điều này cũng cho thấy của để dành của Thiếu Lâm tự rất dồi dào.

Tùy Qua nghĩ thầm, xem ra của để dành của Thiếu Lâm tự, chỉ sợ còn mạnh hơn thế gia tu hành bình thường rất nhiều, thậm chí không thua kém những đại thế gia uy tín lâu năm như Nam Cung, Tây Môn. Dù sao, trăm ngàn năm qua, Thiếu Lâm tự đã có được danh dự cực cao, hơn nữa lại được đế vương, quan lại quyền quý tôn thờ, có thể nói nhận được không ít chỗ tốt từ vương triều cổ đại, cho nên của để dành hùng hậu cũng là đương nhiên. Mặc dù Thiếu Lâm tự từng bị hỏa thiêu, nhưng càng ngày càng vượng, đến hôm nay, thanh danh càng vang dội, ngay cả người ngoại quốc cũng bị lừa dối đến Thiếu Lâm tự làm hòa thượng.

- Tốt!

Tùy Qua cười cười:

- Đến lúc đó tôi nhất định sẽ nghĩ đến Thiếu Lâm tự trước tiên.

Mang trên mặt nụ cười, trong lòng Tùy Qua vẫn đang suy nghĩ, khẩu khí của lão hòa thượng này cực kỳ lớn, mặc dù ta biết Thiếu Lâm tự các ngươi tiền nhiều như nước, nhưng ngươi lại dám nói phương diện tiền bạc không phải lo lắng, sợ rằng ngươi nhắm không đúng đối tượng khoe của rồi.

Để ưu tiên mua được Địa Nguyên đan, hai hòa thượng Đức Tể và Đức Khôn lại nói thêm mấy câu khách sáo với Tùy Qua, lúc này mới ngự kiếm rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Diên Vân hòa thượng mới cười khổ nói với Tùy Qua:

- Tùy tiên sinh, để ngươi chê cười rồi.

- Chê cười gì chứ?

Tùy Qua kinh ngạc nói.

- Ài, hai vị sư tổ của ta tự cho mình tiền nhiều như nước, nhưng ta biết rất rõ, Tùy tiên sinh mới thật sự là tiền nhiều như nước.

Diên Vân thở dài nói:

- Bọn họ đại khái không biết, Tùy tiên sinh để bọn thủ hạ tiến vào Trúc Cơ, tiêu hao hết hàng trăm hàng ngàn viên Tinh Nguyên đan cũng không tiếc. Hai người bọn họ, giống như ông chủ mỏ than đá đi so sánh với Bill Gates, đây không phải khiến người khác chê cười hay sao.

- Ngươi quá lời rồi.

Tùy Qua cười nói:

- Huống chi, dù nói thế nào, Thiếu Lâm tự các ngươi cũng là đối tượng hợp tác của ta. Bọn họ càng giàu có, đối với ta mà nói không phải là chuyện tốt hay sao?

- Thiếu Lâm tự chúng ta?

Diên Vân lại cười khổ:

- Đừng thấy ta bây giờ còn là đệ tử Thiếu Lâm tự, cái này cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Đám người Thiếu Lâm tự thật ra đã xem ta là người ngoài. Nếu như không phải thấy ta còn giá trị lợi dụng, có thể tạo dựng quan hệ, chỉ sợ ta sớm đã bị bọn họ thanh lý môn hộ rồi. Ngươi nói, tình cảnh của ta như vậy, chẳng lẽ còn không tính là dòng chính của ngươi? Lại còn là ‘Thiếu Lâm các ngươi’, đây không phải lộ ra vẻ quá xa lạ hay sao?

- Ngươi không phải dòng chính của ta.

Giọng nói của Tùy Qua trở nên rất trịnh trọng:

- Ngươi là huynh đệ của ta!

- A di đà Phật!

Diên Vân cười nói:

- Tốt! Phật tổ tối cao cũng không bằng một câu huynh đệ thật sự!

- Mặc dù như thế. Nhưng nếu có Phật tổ làm huynh đệ, cũng bớt đi nhiều việc.

Tùy Qua cười giỡn, sau đó nói:

- Ngươi có từng nghĩ, tại sao ta lại vội vã giao dịch, vội vã thu thập linh thạch như vậy không?

- Ngươi muốn tụ thế.

Diên Vân hòa thượng nói:

- Mặc dù ta không biết ngươi dùng những linh thạch này làm cái gì, nhưng ta cảm giác ngươi muốn làm chút chuyện lớn. Nhưng, bất kể ngươi làm chuyện gì, chỉ cần Diên Vân hòa thượng ta có thể giúp hết lòng, tất nhiên sẽ không từ chối.

- Cái này ta tin tưởng.

Tùy Qua nói:

- Cho nên ta không giấu diếm ngươi, ta giao dịch linh thạch, là để đề cao dược thảo, thậm chí linh thảo. Người của ‘ hành hội ’ tựa hồ cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, cho nên muốn nhảy ra đối nghịch với ta rồi. Đúng như ngươi nói, không tiến tất thối, dưới tình huống này, ta sẽ không rút lui, cho nên chỉ có thể tiến thêm một bước!

- Vậy ngươi có tính toán gì không?

Diên Vân hòa thượng hỏi.

- Dao động nền tảng của ‘hành hội’ ở thế tục!

Tùy Qua quả quyết nói.

- Nền tảng?

Diên Vân nói:

- Nền tảng của bọn họ ở thế tục căn bản không chỉ dựa vào một chút linh dược là có thể dao động. Mặc dù lượng tiêu thụ của thị trường thuốc bắc hiện tại đã không còn như xưa, nhưng lượng tiêu thụ thuốc bắc hàng năm vẫn là một con số rất kinh khủng. Ngươi có thể dựa vào vài loại linh dược khai hỏa danh khí, tạo nhãn hiệu, nhưng sợ rằng vẫn không thể dao động nền tảng của ‘hành hội’.

- Ừ, cho nên, ta phải có kế hoạch trước.

Tùy Qua nói:

- Lợi dụng linh dược khai hỏa danh khí, tạo nhãn hiệu, sau đó lợi dụng dược liệu bình thường chiếm lĩnh thị trường, ta muốn ‘ hành hội ’ và dược liệu của những gia tộc dựa vào ‘hành hội’ từ từ mất đi thị trường, mất đi quyền khống chế đối với thị trường thuốc bắc!

- Tùy huynh, ý nghĩ này của ngươi tuyệt đối là đại thủ bút, nhưng điều này có thể làm được sao?

Diên Vân nghi ngờ nói.

- Không dễ dàng làm được, nhưng không phải không làm được.

Tùy Qua nói:

- Nhất là có những linh thạch sau này! Dĩ nhiên, ta còn cần nhiều linh thạch hơn.

- Cần nhiều linh thạch hơn?

Diên Vân nói:

- Vừa rồi ta thấy hai vị sư tổ cũng không thiếu linh thạch, tại sao ngươi không trực tiếp giao dịch với bọn họ?

- Giao dịch quá nhiều sẽ không đáng giá.

Tùy Qua nói:

- Nhưng không sao, ta còn có con đường khác.

Diên Vân cũng không hỏi nữa, nói:

- Nếu ngươi đã có đại thủ bút lớn như vậy, ta cũng sẽ phối hợp nhiều hơn. Xem ra, ta phải tăng cường thể hiện xuất sắc hơn nữa trước mặt truyền thông.

- Tốt!

Tùy Qua nói:

- Lần này ta chơi mạnh tay, cho dù không thể hoàn toàn đập nát thế lực của ‘ hành hội ’ ở thị trường thuốc bắc thế tục, nhưng ít nhất cũng phải khiến bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề, để bọn họ mất đi quyền định giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.