Đào Trân Nhi cười lạnh, cũng không nói thêm, trực tiếp rút kiếm, Tử Dĩnh kiếm lập tức hóa thành một đạo tử mang chém vào sau lưng Tùy Qua.
Đánh lén!
Vô sỉ đánh lén!
Tùy Qua nổi giận, hoàn toàn nổi giận!
Tuy rằng hắn đã sớm nghe nói người của những môn phái tu hành cao ngạo ngang ngược, hơn nữa cực kỳ bao che khuyết điểm, hôm nay cuối cùng đã lĩnh giáo tới.
Nhưng kẻ giết người sẽ bị người giết.
Cho dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ!
Nhìn thấy tử mang sắp chém trúng lưng Tùy Qua, hắn đột ngột quay người lại, vung tay, đem Tử Dĩnh kiếm chộp lấy, mặc dù đây là một thanh tuyệt phẩm bảo khí nhưng cảnh giới của nàng chỉ tới trúc cơ trung kỳ, làm sao là đối thủ của Tùy Qua, bị Mộc Hoàng cương khí áp chế ngay cả Độc Long kiếm của Xích Âm Cơ cũng bị bắt giữ, huống chi Đào Trân Nhi còn kém hơn Xích Âm Cơ quá nhiều.
Nhất thời Tử Dĩnh kiếm đã bị bắt giữ không thể động đậy.
- Lấy một thanh ngụy kiếm mà cũng muốn giết ta, thu!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, phun ra một ngụm hồng mông tử khí đem thanh kiếm của Đào Trân Nhi thu nhập vào Hồng Mông Thạch, sau đó Mộc Hoàng cương khí phát ra, một quyền oanh thẳng về hướng Đào Trân Nhi.
Đào Trân Nhi hét thảm một tiếng, máu tươi tuôn trào ra thất khiếu, lập tức mất mạng.
Tu vi cao hơn một cảnh giới liền miểu sát.
Đào Trân Nhi ỷ vào một thanh phi kiếm tốt cùng danh hào của Thục Sơn kiếm tông mà dám khiêu chiến đạo sĩ đã chém giết xà yêu cảnh giới yêu đan, đây không phải ngại mạng quá dài hay sao.
Bởi vì hết thảy diễn biến quá nhanh, thế cho nên Hiên Viên Phong không kịp phản ứng.
Đương nhiên, có lẽ do Hiên Viên Phong căn bản không nghĩ tới Tùy Qua dám giết chết Đào Trân Nhi. Theo Hiên Viên Phong xem ra, chỉ cần nhắc tới danh hào của Thục Sơn kiếm tông, cho dù đối phương ra tay nhiều nhất là đánh lui Đào Trân Nhi mà thôi, hơn nữa loại chuyện này hắn từng trải qua không ít. Ai biết Tùy Qua khác hẳn những người trước kia, trực tiếp miểu sát Đào Trân Nhi.
- Ngươi…ngươi lại dám giết nàng?
Hiên Viên Phong tức giận phát run cả người.
- Ta đã làm như vậy.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Kẻ giết người phải có giác ngộ bị người giết.
- Ngươi lại dám giết nàng! Ngươi có biết nàng là ai không?
Hiên Viên Phong cả giận nói.
- Biết, Thục Sơn kiếm tông thôi.
Tùy Qua đáp:
- Chẳng lẽ người của Thục Sơn kiếm tông, là có thể tùy tiện giết người, người khác chỉ có thể đứng yên cho giết sao?
- Ngươi có biết cha nàng là ai sao?
Hiên Viên Phong cả giận nói:
- Cha của nàng là Đào La Thiên tán nhân của Thục Sơn kiếm tông, ngươi lại dám giết con gái của hắn. Từ nay về sau ngươi lên trời xuống đất, chạy trời không khỏi nắng!
- Ta bất kể lão tử của nàng là ai!
Tùy Qua mất kiên nhẫn nói:
- Trong thế tục quan nhị đại khinh người, chẳng lẽ “tiên nhị đại” tu chân giới cũng kiêu ngạo như vậy sao! Chỉ cho nàng giết người, không cho phép người khác giết nàng? Còn ngươi nữa, đừng chít chít méo mó, hoặc là động thủ, hoặc là cút đi!
- Ha ha…
Hiên Viên Phong giống như nổi điên, cười lên điên cuồng, nói:
- Ngươi giết nàng! Cho dù ta trở lại Thục Sơn kiếm tông cũng chỉ còn con đường chết! Một khi đã như vậy, còn không bằng liều mạng với ngươi, nếu làm thịt ngươi, có lẽ ta còn có thể bảo vệ một mạng – Liên Hoa thần kiếm!
Phi kiếm sau lưng Hiên Viên Phong bay ra khỏi vỏ, trong khoảnh khắc hóa thành trên trăm đạo kiếm quang, ở trong đêm tối giống như một đóa liên hoa thật lớn, hướng Tùy Qua đánh úp tới.
Không thể không nói kiếm thuật của Thục Sơn kiếm tông đích thật có chỗ độc đáo, Liên Hoa thần kiếm thoạt nhìn chẳng những xinh đẹp, hơn nữa tựa hồ uy lực cũng rất lớn. Nhưng cảnh giới của Hiên Viên Phong ngang ngửa Tùy Qua mà thôi, tu vi cùng kinh nghiệm thực chiến kém hơn Tùy Qua nhiều lắm. Cho nên Tùy Qua chỉ vận chuyển hộ thể cương khí đã thoải mái chống lại Liên Hoa thần kiếm của Hiên Viên Phong.
- Mệnh Kiếm Phù!
Hiên Viên Phong cảm giác được sự chênh lệch giữa song phương, hét lớn một tiếng, từ trong ngực hắn bay ra một đạo kim sắc phù lục, trên phù lực vẽ một thanh kim sắc đoản kiếm, phù lục đột nhiên tuôn ra một đoàn ánh sáng, bên trong lao ra hư ảnh một đạo sĩ cầm kiếm, nhân kiếm hợp nhất chém thẳng về phía Tùy Qua, mặc dù đạo sĩ kia chỉ là hư ảnh, nhưng một kích toàn lực liền có uy lực không thua kém tu sĩ kết đan kỳ toàn lực ra tay!
Đây mới là đòn sát thủ của Hiên Viên Phong!
Có thể nghĩ đây là vị tiền bối nào của Thục Sơn kiếm tông cho hắn dùng bảo mệnh, Tùy Qua cảm giác được vật này lợi hại, không dám có chút khinh thường, may mắn hắn đã lĩnh ngộ diệu dụng của Mộc Hoàng giáp trụ cùng Hồng Mông Thạch, không chút hoảng loạn liền rút lấy nguyên khí thảo mộc trong Hồng Mông Thạch, đánh ra một quyền!
Oanh long!
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
Ngay giữa hai người nổ tung một hố to rộng hơn mười trượng, sâu gần mười thước.
Nhưng với lực nổ tung kinh người như vậy nhưng Tùy Qua vẫn sừng sững bất động.
Trong miệng Hiên Viên Phong phun ra một ngụm máu tươi, không thể tin:
- Làm sao có thể! Ngươi làm sao có thể tiếp được Mệnh Kiếm Phù mà không chút tổn hao gì, ngươi đúng là ma đầu! Người tu hành âm dương cảnh không có khả năng mạnh như vậy!
Tùy Qua đang định ra tay chấm dứt hậu hoạn, chợt thấy Hiên Viên Phong đột nhiên đem phi kiếm của mình đâm thẳng vào lồng ngực, hắn lại lựa chọn tự sát!
Nhưng Hiên Viên Phong vẫn chưa tắt thở, miệng vẫn nói:
- Nếu không giết được ngươi, để sư phụ biết ta chỉ còn con đường chết, chẳng thà tự sát cho xong, ít nhất linh hồn không bị giày vò! Nhưng…ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, ta đã sử dụng Mệnh Kiếm Phù, sư phụ rất nhanh sẽ biết, khi đó…hắn vừa xuất quan, ngươi sẽ chết không chỗ chôn!
Theo sau phi kiếm trước ngực Hiên Viên Phong đột nhiên tự bạo, cả thân thể lẫn hồn phách của hắn đều tan thành mây khói!
- Kháo! Lại có thể tự bạo thảm liệt như vậy!
Trong lòng Tùy Qua thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho một thanh hảo kiếm. Nhưng trong lòng hắn cũng không nhịn được có chút bận tâm, lão tử của Đào Trân Nhi tên Đào La Thiên rốt cục là ai, lại có thể làm cho Hiên Viên Phong sợ tới như vậy, vì không muốn bị Đào La Thiên tra tấn thậm chí còn trực tiếp lựa chọn tự bạo.
Nghĩ nghĩ, Tùy Qua cảm giác không ổn, vì vậy trực tiếp đem thi thể Đào Trân Nhi cùng phi kiếm đều thu vào trong Hồng Mông Thạch, sau đó lấy ra Chúng Sinh Quả, biến thành một trung niên nhân có chòm râu dài, thay đổi quần áo, nhanh chóng chạy tới cửa ra vào ngũ hành trận pháp.
Tùy Qua vừa đi ra khỏi trận pháp, đang muốn rời đi, lúc này đột nhiên cảm thấy trong bầu trời đêm truyền đến một cỗ uy áp cực lớn, sau đó bóng người chợt lóe, một trung niên đạo nhân mặc áo bào tro xuất hiện ngay lối vào trận pháp, liếc nhìn Tùy Qua hỏi:
- Ngươi gặp qua một thiếu niên đạo sĩ chừng mười mấy tuổi từ nơi này đi ra sao?
- Không có, trước đó ta chỉ nhìn thấy một đôi thanh niên đạo sĩ đi vào trong đó mà thôi.
Tùy Qua lắc đầu nói.
Trung niên đạo nhân hừ lạnh một tiếng, tiến vào trong trận pháp.