Y Tiên - Vân Mạc

Chương 20: Tập trung tại Diễn Võ Trường



Sau nửa tháng, Minh Nhi phấn khích đến tìm hắn: “Ca ca! Muội đến Luyện Thể tầng năm rồi!”, cô bé chỉ mới đạt đến tầng bốn cách đó không lâu mà nay đã đột phá, đúng là chuyện khó lòng tưởng tượng trước kia. Chưa kể đạt đến cảnh giới này ở lứa tuổi mười ba của Minh Nhi thì cũng xem như hiếm thấy ở nhà họ Vân.

"Minh Nhi giỏi quá!”, Vân Mạc nhéo mũi muội muội đầy cưng chiều. Hắn đã đạt đến tầng sáu, không bao lâu nữa là có thể đột phá đến tầng bảy. Dựa theo tính toán của hắn, khi ấy hẳn là sẽ đủ khí lực để dùng sữa Địa Linh luyện thể, để khí lực đạt đến một cảnh giới đáng sợ, ngay cả Lạc Thiên trước kia cũng không bì kịp.

"Còn năm ngày, thế là đủ rồi!”, Vân Mạc nhếch môi. Hắn không có gì phải vội vàng, cho dù năm ngày sau không thể đột phá đến tầng bảy thì chỉ cần như hiện tại thôi cũng đủ để cho Vân Liệt ra bã rồi.

Trên thực tế thì hắn ta cũng không được xem là thiên tài gì. Trong tộc ngoại trừ Vân Thượng Long ra vẫn còn năm, sáu người cùng lứa nữa mạnh hơn nhiều.

Đến ngày cuối, Vân Mạc không châm nước vào để làm loãng thuốc nữa mà nhảy thẳng vào phần thuốc đậm đặc nhất. Quá trình Luyện Thể đau đớn vô cùng nhưng hắn vẫn kiên trì vượt qua, bởi hắn biết dùng sữa Địa Linh còn đau hơn thế này nhiều. Nếu chỉ bấy nhiêu đây mà không chịu nổi thì làm sao dùng được sữa Địa Linh đây?

Ở bên kia, Vân Liệt đang nằm trên ghế dài giữa sân, thích chí ăn trái cây được nô bộc lột vỏ cho. Đây là loại quả được võ giả trong tộc hái từ dãy Vân Thượng mang ra, rất có lợi với việc tu hành, mùi vị lại cực kỳ ngon miệng. Chúng vốn được chia cho Bát trưởng lão, nhưng ông ta thương cháu nên đã nhường hết cho hắn.

Còn gì sung sướng hơn phơi nắng trên ghế, ăn trái cây bóc sẵn? Sống thế này mới là sống chứ! Vân Liệt nhếch môi thành một nụ cười thỏa mãn.

Lúc này, một ông lão bước vào, nhìn hắn ta với ánh mắt nuông chiều. Người này chính là Bát trưởng lão.

"Liệt Nhi, ngày mai là ngày tỉ thí với Vân Mạc rồi, con không tranh thủ tu luyện sao?”, ông ta hỏi.

Vân Liệt cười khẩy: “Thứ phế vật kia làm sao mà so với con được? Có cho thêm mười năm, hắn cũng không phải là đối thủ của con. Ngày mai gia gia cứ xem con giết hắn dễ dàng thế nào đi. Sau này có thêm tài nguyên rồi, bọn Vân Thượng Long cũng không phải là đối thủ của con!"

"Được!”, Bát trưởng lão hài lòng: “Cháu ta có chí khí! Thằng Vân Mạc kia chỉ có thể so với đám nô bộc, còn Liệt Nhi có thể so với thiên tài của Tả Tùy Quốc! Ngày mai gia gia sẽ đến xem con giế t chết Vân Mạc thế nào!"

Một tháng trôi qua, lại đến ngày nhà họ Vân phân phát tài nguyên tu luyện, nhưng đám con cháu trẻ tuổi lại không vội vàng đi nhận đan Luyện Thể, bởi vì hôm nay cũng là ngày quyết chiến giữa Vân Mạc và Vân Liệt. Gần như tất cả con em trong họ đều đến Diễn Võ Trường xem tên phế vật kia bị Vân Liệt kết liễu thế nào. Sẽ là chịu thua trong một chiêu, hay là bị Vân Liệt khống chế không cho nhận thua rồi bị tra tấn đến chết? Ai nấy đều ôm lòng chờ mong.

Cũng có không ít người nổi ý ganh ghét với Vân Liệt vì kiếm được một cơ hội ngon ăn đến vậy. Nếu biết Vân Mạc chỉ là một thằng đần không hơn không kém thì chúng đã sớm hẹn tỉ thí rồi, làm gì để Vân Liệt hốt được miếng mồi ngon.

Trong khi con em trẻ tuổi trong nhà họ Vân đã tập trung tại Diễn Võ Trường từ sáng sớm, Vân Mạc lại ung dung bước ra khỏi nồi nước thuốc Luyện Thể: “Tầng bảy!”, hắn nắm chặt tay, cảm nhận thứ sức mạnh hùng hậu chảy xuôi trong người. Khí lực của hắn đã đủ để có thể sử dụng sữa Địa Linh rồi, nhưng hôm nay lại là ngày tỉ thí với Vân Liệt, phải giải quyết thằng khốn đó trước.

Nhà họ Vân có mấy nghìn người, con cháu trẻ tuổi chiếm tầm hai nghìn, hầu hết đều đang tập trung tại Diễn Võ Trường. Âm thanh bốn phía ồn ã vô cùng, đều đang bàn tán xem Vân Mạc có thể đón được mấy chiêu của Vân Liệt, hoặc Vân Mạc có chết hay không.

"Nhìn kìa! Vân Liệt tới rồi!"

Vân Liệt xuất hiện tại Diễn Võ Trường với một đám người lố nhố xung quanh. Hắn ta mặc trang phục luyện công cộc tay, bắp thịt phổng phao đắp lên từng khóp xương, trông có sức bùng nổ cực kỳ mạnh mẽ.

"Ôi trời! Xem cơ bắp của hắn ta kìa, sức mạnh bên trong đó phải đáng sợ cỡ nào chứ!”, có người kinh ngạc hô to.

"Ta nghe nói lúc Vân Liệt đột phá đến Luyện Thể tầng tám thì lực đấm đã gần chín nghìn cân. Bây giờ hắn đã đến tầng tám đỉnh cao rồi, e rằng lực đấm đã vượt qua con số đó, chắc là mười nghìn chứ hả?"

"Vân Mạc làm sao mà là đối thủ của hắn ta được! Cho dù thiên phú của hắn bỗng dưng thay đổi, có thể đột phá đến Luyện Thể tầng tám trong một tháng cũng là bất khả thi!"

"Trong tộc ta, trừ mấy cao thủ tầng chín như Vân Thượng Long thì có ai đủ làm đối thủ của Vân Liệt đây?"

"Mà sao còn chưa thấy Vân Mạc tới? Đừng nói sợ quá trốn rồi chứ?"

"Hừ, trốn cũng vô ích. Gia tộc quy định một khi đã đặt cược tỉ thí thì tương đương với xem mình là đối thủ của bên kia, chỉ khi đánh xong rồi mới có thể nhận thua”.

"Kìa! Hắn tới!"

"Không ngờ hắn dám tới thật, đúng là không biết sống chết!"

Không như Vân Liệt có cả bầu đoàn thê tử đi theo, bên người Vân Mạc chỉ có Ly Yên và Minh Nhi. Hắn chậm rãi nện bước đi vào Diễn Võ Trường, tất cả mọi người đều tự động dạt ra như né tránh ôn thần.

Vân Liệt nhìn Vân Mạc với khóe miệng nhếch lên. Thằng phế vật này, không ngờ chịu đến đây tìm chết thật.

Đi theo sau hắn ta, Vân Tiểu Quả nhìn Vân Mạc mà lắc đầu, càng cảm thấy vui mừng vì quyết định năm xưa của mình. Nếu vẫn còn đi theo Vân Mạc, nàng ta cũng sẽ bị liên lụy sau khi hắn bỏ mạng hôm nay. Đúng là buồn cười thay cho tên phế vật này, đến bây giờ vẫn còn ôm mộng tưởng với nàng ta! Địa vị trong tộc của nàng ta hiện nay chỉ xếp sau đám Vân Liệt, một tên phế vật sắp chết như hắn làm sao có thể xứng đôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.