Trấn Quan Sơn có một khu phố chuyên bán binh khí, tiếc là xem qua mười mấy cửa hàng, Vân Mạc vẫn không tìm được món binh khí nào phù hợp. Hiện tại hắn đang ở Luyện Thể Cảnh, hắn không dùng được binh khí có thể điều khiển bằng linh khí, cũng không có tiền mua, mà binh khí bình thường thì thật sự quá tệ. Vân Mạc có thực lực như thế sử dụng nó, e rằng không bao lâu đã phải đổi binh khí.
Xem đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một cửa hàng đầy bụi ở góc phố là chưa xem, cửa hàng như thế rất khó có binh khí tốt. Nhưng Vân Mạc thử vận may nên vẫn cứ vào.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, ông ta đang ngồi uống rượu trên ghế dài, thấy Vân Mạc đi vào cũng chỉ lạnh nhạt cất lời: “Giá đã viết sẵn bên cạnh rồi, nếu thích thì đặt tiền trên quầy là được. Giá đã rẻ nhất rồi, đừng nghĩ đến chuyện mặc cả”.
Vân Mạc nghe thấy thế thì cười bất đắc dĩ, cửa hàng này vốn không ra làm sao mà tính tình ông chủ còn như thế, e rằng bình thường cũng rất khó buôn bán được.
“Ấy?”, Vân Mạc nhìn ông chủ, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn cũng nhanh chóng dời mắt, đi về phía để binh khí.
Giá của những binh khí này thật sự rất rẻ, nhưng đó là vì binh khí ở đây quá tệ, so sánh với binh khí của những tiệm khác thì binh khí nơi này thật sự không thể gọi là binh khí được. Binh khí như thế không bán rẻ thì gần như chẳng ai mua.
Vân Mạc đảo mắt nhìn một vòng, tỏ vẻ thất vọng, đi xem cả con phố mà chẳng có binh khí nào phù hợp. Vân Mạc lắc đầu muốn rời đi, nếu không được thì chỉ đành mua một binh khí phù hợp nhất để dùng thôi.
Vân Mạc vừa định rời đi thì đột nhiên dừng bước, hắn nhìn về phía sau lưng ông chủ, nơi đó có một thành trường kích dựng thẳng dựa tường. Trường kích loé lên hàn mang, không ngờ nó lại được chế tạo từ đồng lạnh. Đồng lạnh là một kim loại cực kỳ quý hiếm, rất cứng rắn, tồn tại trong băng lạnh chục nghìn năm với hình phiến lá. Kim loại hiếm có này thường được dùng chế tạo linh khí, mà thanh trường kích trước mắt lại chỉ là một binh khí bình thường.
Nhưng dù là binh khí bình thường, trường kích này cũng hơn hẳn những binh khí khác.
Vân Mạc nhanh chóng đi tới cầm lấy nó, khen ngợi: “Trường kích này được đấy!”
Ông chủ đặt bầu rượu xuống nhìn về phía trường kích, cất lời: “Nó tên Hàn Dạ, không bán, ngươi cũng không mua được đâu”.
“Sao lại tên là Hàn Dạ?”
“Trường kích chém ra, hàn mang xuất hiện, kẻ thù nhìn thấy hàn mang sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối”.
“Tên rất hay!”, Vân Mạc khen ngợi, mãi mãi chìm trong bóng tối có nghĩa là chết. Trường kích làm từ đồng lạnh này rất xứng với cái tên như thế.
“Nếu không có thứ muốn mua thì đi đi”.
Nghe thấy thế Vân Mạc không khỏi bật cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông chủ đuổi người đấy. Rõ ràng thanh trường kích này là thứ ông chủ yêu thích, ông ta sẽ không bán, dù có bán Vân Mạc cũng không mua nổi. Nhưng hắn thích thanh Hàn Dạ này, sẽ không dễ dàng tử bỏ như thế.
Thấy ánh mắt của Vân Mạc, ông chủ nhắc lại lần nữa: “Ta không bán Hàn Dạ, ngươi đi đi”.
Vân Mạc sờ Hàn Dạ một cái, đột nhiên nói: “Một cao thủ Viễn Du Cảnh lại đến thị trấn này bán binh khí, đúng là chuyện hiếm thấy. À không đúng! Có lẽ chỉ từng là cao thủ Viễn Du Cảnh thôi”.
Ánh mắt người đàn ông trung niên chợt trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Vân Mạc, như muốn xuyên qua mặt nạ thấy rõ khuôn mặt hắn.
“Luyện Thể Cảnh, ha ha, tiểu tử, không ngờ ta đã trốn đến đây rồi mà ngươi vẫn còn nghe ngóng được. Sao nào, muốn thông qua ta gia nhập học cung Tả Tuỳ ư?”
Vân Mạc sửng sốt, không hiểu ý đối phương: “Học cung Tả Tuỳ? Nơi đó muốn vào thì vào thôi, sao ta phải dựa vào ông để đi vào?”, với năng lực của Vân Mạc thì tiến vào học cung Tả Tuỳ không phải chuyện khó khăn gì.
“Ha ha, không ngờ ngươi lại ngông cuồng như thế? Dù mỗi lần học cung Tả Tuỳ đều thu nhận rất nhiều học sinh, nhưng không phải ai cũng có thể gia nhập được”.
Vân Mạc không tiếp tục đề tài này nữa, hắn nói: “Có lẽ lúc ông hái linh chi Hoả Tiên bị kiến phun lửa bảo vệ linh chi Hoả Tiên phun lửa đốt đúng không?”
Ông chủ cười khinh thường: “Đừng ra vẻ bí ẩn với ta, chỉ cần nghe ngóng một chút sẽ biết vì sao ta bị thương. Nếu ngươi nói không phải muốn thông qua ta để vào học cung Tả Tuỳ, vậy ngươi tìm ta vì chuyện gì?”
Vân Mạc tỏ vẻ hiểu ra: “Thì ra trước kia ông là người của học cung Tả Tuỳ, chẳng trách lại có thực lực mạnh đến thế”.
Ông chủ cau mày nói: “Ngươi thật sự không cố ý đến tìm ta à?”
Vân Mạc lắc đầu cười đáp: “Ta tìm ông làm gì? Ta chỉ muốn mua binh khí nên mới vào tiệm của ông thôi”.
“Nếu thế thì ngươi đi đi, ta không bán Hàn Dạ”, ông chú rất dứt khoát.
Vân Mạc cười tự tin: “Hoả độc của kiến phun lửa đúng là rất khó giải, nhưng không phải là không thể, trùng hợp là ta biết cách giải độc”.
Đối với Vân Mạc chuyện giải hoả độc của kiến phun lửa vốn rất đơn giản. Đúng là hắn không có tiền mua Hàn Dạ, nhưng hắn có thể khiến đối phương sẵn lòng tặng Hàn Dạ.
Võ giả trúng hoả độc của kiến phun lửa sẽ phải dùng tất cả linh khí trong cơ thể để chống lại nó, từ đó sẽ có thực lực tương đương với một võ giả Luyện Thể Cảnh, đối với cao thủ từng có Viễn Du Cảnh thì như thế chẳng khác gì tàn phế. Vân Mạc không tin đối phương sẽ có thể chống lại sức hấp dẫn của việc khôi phục thực lực.
Ông chủ trung niên buồn cười nhìn chằm chằm Vân Mạc, lạnh lùng nói: “Muốn lừa ta à? Một võ giả Luyện Thể Cảnh như ngươi mà dám nói có thể giải độc của kiến phun lửa?”
“Ta đúng là chỉ mới đến Luyện Thể Cảnh, nhưng ai nói Luyện Thể Cảnh không thể giải hoả độc của kiến phun lửa chứ?”
Ông chủ cười khinh thường nhìn Vân Mạc, một lúc lâu sau đó ông ta mới cất lời: “Ngươi nói mình có thể giải độc thì được thôi, nếu ngươi thật sự giải độc được, ta sẽ lập tức tặng Hàn Dạ cho ngươi không lấy một đồng. Nếu ngươi không giải được thì phải để mạng mình lại, ngươi dám không?”
Nếu ta chữa khỏi cho ông mà ông còn định thu tiền ta, có điên ta mới làm ăn lỗ vốn như vậy! Vân Mạc thầm nói trong lòng. Hắn tự động bỏ qua câu nói phía sau, trước kia hắn từng giải hoả độc của kiến phun lửa cho rất nhiều người, sao có thể không giải được chứ?