Ngày mai là Chủ nhật, càng khiến Lâm An Bắc viện cớ.
Duẫn Vị hơi sợ thể lực của anh, mặc dù với cô mà nói đây là một cơ hội tốt, nhưng bây giờ là kỳ an toàn, hơn nữa cô chuẩn bị viết kịch bản vào Chủ nhật này, nếu để anh được như ý, có thể ngày mai phải nằm trên giường cả ngày.
"Anh ngủ trước đi, em còn phải viết kịch bản nữa, đang bí (ý tưởng) gần chết."
"Anh xem thử."
Duẫn Vị đứng dậy, để Lâm An Bắc ngồi xuống, mà cô thì bị anh ôm ngồi trong lòng. Cô rất rối rắm không biết nên viết phần kết như thế nào, suy nghĩ mấy ngày cũng không có cái kết nào vừa ý, dừng tại phần này không viết tiếp được.
Lâm An Bắc cũng không nhìn kỹ, chỉ xem lướt qua một lần, quay đầu nhìn Duẫn Vị chăm chú, "Không phải rất hay rồi sao? Nội dung đậm chất nhân văn, xây dựng tình tiết cũng rất hấp dẫn lôi cuốn, bên trong cũng ẩn chứa rất nhiều triết lý và hi vọng trong cuộc sống, bí chỗ nào chứ?"
"Phần kết, rối rắm ở chỗ không biết dựa theo thương mại (ý nói tiền bạc) mà viết hay là dựa trên nghệ thuật mà viết."
"Em muốn viết thế nào thì viết thế ấy, đừng quên, em là biên kịch không phải đạo diễn."
"Nhưng nếu như theo ý tưởng của em, nhất định sẽ thiếu đi giá trị thương mại, đến lúc đó đừng nói người xem có thích hay không, có thể ngay cả cơ hội gặp mặt bọn họ cũng khó."
Đây là lần đầu tiên hai người thảo luận về một vấn đề như vậy, hơn nữa còn là một vấn đề liên quan đến công việc của cô mà trước đây Lâm An Bắc chưa từng quan tâm, trong lòng Duẫn Vị rất cảm động, đây chắc cũng được tính là một biểu hiện tốt của anh, anh cũng là muốn hòa hợp với cô.
"Lâm phu nhân, ước nguyện ban đầu của bà khi viết kịch bản này là gì? Là vì muốn truyền đạt điều gì đó hay là vì kiếm tiền?"
Duẫn Vị thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này, khi đó viết kịch bản cũng là tình thế bắt buộc, mục đích quan trọng nhất chắc chắn là vì kiếm tiền. Nhưng bây giờ, tình huống không giống nữa, cô cũng không còn là người vì mấy trăm đồng tiền mà liều chết thức khuya, cuộc sống coi như sung túc, không lo cơm áo, viết kịch bản giống như đã trở thành một thói quen sinh hoạt hàng ngày.
"Nếu nói ước nguyện thật sự ban đầu, đương nhiên là vì kiếm tiền."
"Em thiếu tiền lắm sao?" Nếu như Lâm An Bắc nhớ không lầm, kịch bản này hẳn là sau khi Mặt trời tháng mười hai khai máy cô mới bắt đầu viết, khi đó cô cũng đã trở thành Lâm phu nhân, chẳng lẽ cô ngu ngốc như vậy sao?
Lại nói, cho cô một cơ hội tăng giá trị của bản thân lên, thế mà cô gái này vẫn ngốc nghếch nói là vì kiếm tiền, chẳng lẽ người bình thường không nên cảm thán một phen vì mình đạt được ước mơ xa vời lại vĩ đại sao?
Nếu nói những lời này trước mặt bà Lâm, phần ấn tượng này, sẽ bị mất điểm dần dần, nhưng Duẫn Vị lại hoàn toàn không hiểu dụng tâm lương khổ* của Tổng giám đốc Lâm, chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
(*bỏ ra nhiều tâm tư trí trí lực để suy nghĩ, cân nhắc)
"Đúng vậy, sau khi trả anh sáu trăm vạn trong thẻ của em chỉ còn sáu ngàn đồng."
Thật sự Lâm An Bắc luôn muốn bổ đầu cô ra nhìn xem bên trong có phải có cấu tạo đặc biệt không hay là bị thiếu sót phần nào, tại sao lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, còn là trình độ của người mới từ Mỹ vui chơi trở về, nhưng cô không phải vàng tỏa ra sắc vàng óng ánh mà là một thứ đồ tỏa ra màu sắc tương tự mà thôi.
"Sớm biết em nghèo như vậy, sáu trăm vạn đó anh đã không vứt đi rồi, bố thí cho em tốt hơn nhiều, còn dẫn đến cảnh cảm động đến rơi nước mắt."
"Vứt đi?" Duẫn Vị không ngờ Lâm An Bắc nhẫn tâm như vậy, đồng tiền mồ hôi nước mắt cô cực khổ kiếm được, vậy mà anh cứ thế mà vung tay áo vứt đi, hơn nữa, bây giờ tiền của anh cũng là của cô, vậy không phải là cô cũng bị tổn thất một nửa sao, "Anh anh anh... anh vứt đi đâu rồi?"
"Thùng rác? Ghế sa lon? Không nhớ rõ nữa, cũng không biết em phải bán bao nhiêu kịch bản mới kiếm lại được đây."
"Anh làm gì vậy?" Trước khi anh nói dứt câu, đột nhiên Duẫn Vị từ trên đùi anh nhảy xuống, không biết có phải cố ý trả thù hay không, giẫm mạnh lên chân anh, đau đến mức anh hít một hơi lạnh, thiệt đau quá đi.
Lâm An Bắc theo Duẫn Vị xuống lầu, nhìn cô khí thế ngất trời lục tìm trong mấy gối ôm, đệm dựa và vân vân trên ghế sa lon, lúc cô đối diện với anh, bởi vì mùa hè nên cổ áo sơ mi cài không kín, cô khẽ khom lưng, không hề bất ngờ bộ ngực trắng muốt đồ sộ lộ ra, thấy vậy, một chút tâm tư vốn không đứng đắn của tổng giám đốc Lâm càng bộc phát thêm, nóng lòng muốn cứ vậy mà nhào vào cô ăn sạch sẽ.
"Đừng tìm nữa, cũng không phải là thứ quan trọng gì."
Duẫn Vị ngẩng đầu phẫn uất nhìn người ở trên lầu đang tựa nửa người lên tay vịn cầu thang, một tay chống cằm, một tay tùy ý đặt trên tay vịn, hai chân vắt chéo thoải mái, một người đàn ông dáng vẻ thảnh thơi lại có chút thật nhàm chán, dao găm từ trong ánh mắt cô phóng ra vèo vèo.
Có lẽ Lâm An Bắc ý thức được đây không phải chuyện tốt, sờ sờ chóp mũi, đứng thẳng người lên, "Ách, anh tìm giúp em." Nói xong bước chân ưu nhã xuống lầu.
Có thể bởi vì thời gian gần đây không đến công ty, thời gian làm việc và nghỉ ngơi coi như có quy luật, nghỉ ngơi lấy lại sức cũng lâu rồi, cho nên so với trước kia nhìn anh có tinh thần hơn nhiều, cho dù có lúc đầu óc Duẫn Vị rối rắm nói chuyện xung đột với anh, anh cũng đại nhân không chấp tiểu nhân mà cười cười, không so đo với cô, lúc tâm tình tốt ngược lại còn đùa giỡn chế nhạo cô vài câu, nhìn cô đỏ mặt tía tai mà cười ha ha không hề nể mặt cô, chờ Duẫn Vị phản ứng kịp, chạy theo đuổi giết anh khắp nhà.
"Lâm An Bắc, em cho anh biết, nếu tối nay không tìm thấy sổ tiết kiệm, ngày mai trong nhà bắt đầu thực hiện chủ nghĩa ăn chay, rau xanh đậu hũ dưỡng sinh rất thích hợp với anh."
"Mẹ anh cũng chưa từng ngược đãi anh như vậy." Lâm An Bắc nhỏ giọng nói thầm một câu, ai bảo anh cam tâm tình nguyện dung túng cô như vậy chứ, cho nên bây giờ chỉ có thể chấp nhận "Tự thực ác quả"*, cúi đầu giúp cô giày vò mấy cái gối ôm kia.
(*na ná câu Gieo gió gặt bão trong tiếng Việt, tự mình gánh hậu quả do mình gây ra)
Hai người lật tung chiếc ghế sofa thủ công hoàn mỹ nhập khẩu từ Ý, chỉ thiếu điều lật lên dùng tia hồng ngoại soi thử, vẫn không thấy cuốn sổ tiết kiệm chết tiệt kia.
"Rốt cuộc là anh ném lên ghế sa lon hay là ném vào thùng rác, tại sao không thấy vậy?" Duẫn Vị ngồi trên ghế sa lon, trên trán đã có tầng mồ hôi mỏng, đang ôm chiếc gối, phờ phạc rã rời tựa vào ghế, bộ dạng giống như lầm bầm trút giận.
Cứ giằng co vài lần như vậy , Lâm An Bắc cũng mồ hôi đầy đầu, nửa quỳ trên thảm trải sàn, một tay chống trên đùi, một tay tựa vào ghế sa lon, nhìn cặp mắt vô hồn của vợ yêu, không biết nên khóc hay nên cười, quả nhiên mấy trăm vạn còn quan trọng hơn anh.
"Không nhớ ra, mà em cũng chưa cho anh biết mật mã, em có chắc là cam tâm tình nguyện đưa cho anh chứ?"
Duẫn Vị nghĩ tới bản thân ăn tằn ở tiện, số tiền còn lại cũng không nỡ mua đồ hàng hiệu, cứ như vậy bị Lâm An Bắc phóng khoáng vứt đi, giận dữ ngút trời, cố ý hung dữ chặn họng anh, "Dĩ nhiên là không cam tâm tình nguyện, cho nên mới không nói cho anh biết mật mã."
"Em nói rồi mà, mặc dù động tác ném sổ tiết kiệm của anh hết sức phong độ, nhưng rõ ràng còn làm không được lưu loát."
"Có tổng giám đốc Lâm làm rất lưu loát đây này, ngài đây rất am hiểu đạo lý này đấy."
"Anh nghĩ có phải em mang thai hay không, tại sao tức giận ghê vậy? Em có cảm thấy hình như lúc nào em cũng soi mói anh không?"
"Anh mới mang thai, không cảm thấy gì cả."
Duẫn Vị như bị nói trúng tim đen, bắt đầu xù lông giậm chân, nhanh chóng trả lời hai câu hỏi của Lâm An Bắc, không chỉ lấy chiếc gối trong tay làm vũ khí ném sang Lâm An Bắc, còn chưa thấy đủ liền nhảy lên trực tiếp lấy bom thịt người đè lên Lâm An Bắc.
Vì để tiếp được cô, sợ cô đụng đầu vào đâu đó, Lâm An Bắc không thể làm gì khác ngoài đứng bất động tại chỗ, chờ đau đớn bay tới.
Quả nhiên, rất đau.
Hơn nữa cô thật chính xác ngồi ngay trên đùi anh, bộ phận quan trọng nào đó vẫn luôn ngẩng đầu ưỡn ngực từ khi Lâm An Chính chuyển đi đã đứng mũi chịu sào bị công kích, đau đến nỗi Lâm An Bắc hít một hơi lạnh, trong hơi thở tràn ra một tiếng rên rỉ khổ sở.
"Duẫn Vị, em muốn sau khi kết hôn sẽ thủ tiết sao không nói thẳng đi, cách này thật khiêm tốn."
"Em nặng đến vậy sao?" Duẫn Vị không hài lòng nói thầm, cô đã rất nhân từ rồi, không có nện xuống mà là ngồi xuống. Nhưng cũng bởi vì lần ngồi xuống này, thiếu chút nữa ngồi chết sinh mạng của Lâm An Bắc.
"Không nặng không nặng, là “cậu em” của anh quá yếu đuối."
Cho dù là Lâm An Bắc, cũng biết vào giờ phút này không thể nói thật, cái phụ nữ không thể đối diện trừ tuổi tác của mình ra thì chính là cân nặng.
Cuối cùng Duẫn Vị cũng hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Lâm An Bắc ôm lấy eo không nhúc nhích được, quay đầu lo lắng nhìn anh, "Anh, không sao chứ?"
"Em nói xem?"
"Em không cố ý, ai bảo anh chọc em."
"Ừ, hôn anh đi anh tha lỗi cho em."
Lâm An Bắc chỉ vào mặt mình, bộ dạng đắc chí chờ đợi được cưng chiều, Duẫn Vị đẩy gương mặt đang lại gần của anh ra, rồi lại dùng hay tay nâng mặt anh, nghiêm túc nhìn anh.
"Ông xã, ba mẹ anh trở lại rồi phải không?"
Sự thay đổi giọng điệu này, mới vừa rồi còn cực kì tức giận kêu gào Lâm An Bắc, bây giờ thì “ông xã” ngọt ngấy mà ngày thường hiếm khi mở miệng gọi, thật không biết quan sát, không hề quan tâm một chút nào đến tâm hồn “người anh em” đang bị thương nặng rất cần được vỗ về của anh.
Gần đây Lâm An Bắc rất thoả mãn với hình thức sống chung như vậy, ngọt ngào như hôm qua, khiến người ta không nỡ tỉnh lại, nhưng ông bà Lâm đã trở về, không thể không nhắc nhở anh, những ngày tháng đau đầu nhất của anh sắp tới.
Nhưng đối với người tên Duẫn Vị này, thật đúng là phải dọa cô một phen thật thích đáng, bằng không ngày nào đó có ý nghĩ bồng bột, gặp phải khó khăn một tí, theo quán tính đầu lại rụt vào mai rùa.
Lâm An Bắc cố ý cau mày, dáng vẻ rất đắn đo "Đúng vậy, mẹ anh á, từ nhỏ đã không để anh chịu uất ức, nếu biết con mình bị người khác vứt bỏ mà chẳng biết xấu hổ lại lấy về, có thể sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với anh."
Duẫn Vị chưa từng gặp người nhà họ Lâm, đương nhiên nếu không tính Lâm An Chính. Nhưng mặc kệ là Lâm Trì hay là người anh rể như thánh sống Đường Kình Vũ kia, đều là khách quen bên tài chính kinh tế, hai người đều là bộ dạng “người lạ chớ tới gần”, trong lòng cô thật đúng là có chút sợ hãi.
Hai tay vòng qua cổ Lâm An Bắc, khẽ chạm lên miệng anh một chút, rúc vào cổ anh làm nũng nhận lỗi, "Ông xã, anh biết em không phải cố ý mà, mẹ em ngã bệnh, bà lại không thích anh, khi đó làm sao em nhẫn tâm cãi lời bà ấy được, anh nói có đúng không ?"
"Vậy bây giờ thì sao, mẹ em vẫn không thích anh như trước, vậy tại sao em đồng ý gả cho anh?" Lâm An Bắc xấu hổ thừa nhận, anh rất muốn ăn bộ dạng làm nũng nhận lỗi này của cô, cảm thấy Duẫn Vị như vậy có một hương vị mới lạ.
"Bà ấy không có cơ hội phản đối nữa."
Giọng Duẫn Vị trầm xuống, vùi đầu lên vai Lâm An Bắc không muốn dậy, trong giọng nói đượm vẻ đau thương bị kiềm nén, mặc dù cô đã cố gắng khiến giọng mình bình thường, nhưng sớm chiều chung sống cùng cô lại đã khắc ghi hình bóng của cô vào đáy lòng từ lâu, nên Lâm An Bắc nghe một chút liền nhận ra.
"Có thể tâm sự với anh một chút không cần phải gặp mặt mẹ vợ được không?" Lâm An Bắc kiên quyết giữ đầu cô, khiến ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, anh mở miệng nói đùa một chút, muốn hóa giải sự bi thương của cô, cũng muốn hóa giải tất cả của cô, bao gồm cả mẹ vợ chỉ gặp mặt được một lần kia.