Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 18-1



Trước khi mẹ Duẫn sinh hạ Duẫn Vị, bà là nữ bá chủ có quyền thế rất mạnh ở đài truyền hình, bà là chủ trì của nhiều tiết mục giải trí và mục tin thời sự, thỉnh thoảng làm khách mời hoặc DJ của đài phát thanh, giọng nói dịu dàng dễ nghe đó là liều thuốc an thần cho những người nửa đêm về đến nhà sau một ngày mệt nhọc.

Cũng bởi vì một cơ hội ngẫu nhiên, trong một lần giúp người khác làm DJ khách mời cho đài phát thanh, bà quen được Mộ Hoa khi ấy còn là một diễn viên hạng ba, cũng chính là minh tinh điện ảnh và đạo diễn thế hệ mới vang danh quốc tế sau này.
Không ai có thể phủ nhận rằng, hai người đã từng trải qua một quãng thời gian vô cùng ngọt ngào.

Cho dù khi đó điều kiện của cả hai có sự chênh lệch rõ ràng, mẹ Duẫn vẫn không xa rời mà chăm sóc ông ấy và ngôi nhà của hai người. Mộ Hoa khi ấy, ngay cả đi ăn nhà hàng cao cấp một lần cũng phải do dự rất lâu, chứ đừng nói đến mua xe mua nhà, mọi chi phí trong nhà đều do mẹ Duẫn chi trả, ngay cả bữa tối lãng mạn thỉnh thoảng mới có một lần, cuối cùng cũng do bà thanh toán.

Mẹ Duẫn vẫn luôn tin rằng, là vàng thì sẽ có lúc tỏa sáng, mà tài hoa của Mộ Hoa cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng đã hấp dẫn bà khiến bà hãm sâu vào vũng bùn.

Quả nhiên, vì một cơ hội tình cờ, Mộ Hoa nhận được sự ưu ái nổi trội từ quốc tế, mang về một số tiền lớn, cuối cùng Mộ Hoa cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, mới bộ phim đầu tiên đã đạt được giải thưởng cực kì danh giá Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Từ đó về sau, cuộc đời của ông có sự biến đổi to lớn, cuộc sống bắt đầu thuận buồm xuôi gió, các cúp giải thưởng lớn gần như chất đầy cả thư phòng, thỉnh thoảng sẽ dẫn mẹ Duẫn đến dùng bữa tại nhà hàng cao cấp một lần, nhưng phần lớn là nhờ trợ lý đem túi xách hoặc quần áo xa xỉ về cho bà.

Mẹ Duẫn cũng rất buồn rầu, mặc dù sự nghiệp của ông ấy dần dần khởi sắc, nhưng không thể tránh khỏi việc thời gian gặp mặt của hai người càng ngày càng ít. Nếu như ông ra nước ngoài quay phim, vậy thì có thể một năm hay nửa năm hai người mới gặp mặt một lần, mà mỗi lần ông lại luôn bận rộn, vụng trộm quay về thật vội vã.

Chính tại tình huống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều đó mà có được Duẫn Vị, mẹ Duẫn cầm tờ báo cáo kiểm tra của bệnh viện, rơi lệ trong nháy mắt vì hạnh phúc, theo bà, đây là kết tinh tình yêu của hai người, cũng có thể là cơ hội để hóa giải tình trạng trước mắt của cả hai.

Khi đó Mộ Hoa đã đặt trọng tâm công việc chuyển sang hải ngoại, ý định tấn công sang thị trường quốc tế, bởi vì mặc kệ nói thế nào thì nước Mỹ luôn là trọng tâm phát triển quốc tế nổi trội nhất, rất ít đặt chân vào thị trường điện ảnh trong nước.

Mẹ Duẫn khi cầm điện thoại lên đã thấy do dự ngay tức khắc, bởi vì Mộ Hoa ghét nhất bị người khác quấy rầy khi ông ta đang làm việc, ngay cả mẹ Duẫn cũng không ngoại lệ, cho nên cuối cùng, bà vẫn buông điện thoại xuống, chờ ông trở về xem như là cho ông một kinh hỉ.

Khi ông ta vẫn còn là một diễn viên hạng ba, một lần mẹ Duẫn bị viêm ruột thừa cần người chăm sóc, khi đó ông ta đang quay phim tại vùng khác, vừa mới bắt máy đã nói một câu ‘Tôi rất bận’, sau đó liền cúp điện thoại, từ đó về sau, mẹ Duẫn chưa bao giờ gọi điện khi ông ta đang làm việc.

Tiểu Duẫn Vị trong bụng đang lớn lên từng ngày, bụng của mẹ Duẫn cũng dần dần lộ ra, người ở đài truyền hình đều là những con người hai mặt, chắc chắn sau lưng không thiếu những lời nói xấu, mẹ Duẫn cũng chỉ có thể vờ không nghe thấy, tiếp tục công việc và cuộc sống hằng ngày của mình.

Nhưng bá chủ vốn dĩ là một hình tượng không thể bị vấy bẩn, mà những người bép xép ngày càng nhiều, mẹ Duẫn dứt khoát xin nghỉ dài hạn, ở nhà an tâm dưỡng thai. Cũng may mặc dù áp lực công việc ở đài truyền hình lớn, nhưng tiền lương tương đối đãi ngộ , cho nên khi đó mẹ Duẫn mới dám bắt đầu nghỉ phép.

Theo mẹ Duẫn, cả hai người đều không phải là người tùy tiện chơi đùa, tuy rằng không nhất định sẽ lấy nhau, nhưng chí ít hai người bắt đầu đoạn tình cảm này xem như toàn tâm toàn ý, có thêm đứa bé như thêu gấm thêu hoa cho tình yêu của hai người.

Thật vất vả mới đợi được đến ngày quay phim kết thúc, nhưng chờ được không phải là một người đàn ông tràn đầy vui mừng, mà là tấm thiệp cưới in thật đẹp báo tin vui, càng buồn cười hơn ở chỗ, đám cưới này bị người khác tiết lộ cũng là có con mà cưới, đến lúc này, sự tồn tại của Duẫn Vịtrở thành truyện cười.

Từ trước đến giờ mẹ Duẫn không phải loại người im lặng nhẫn nhịn, nhưng nếu người ta đã vứt bỏ bà, bà cũng không phải loại người quấn quít không buông, chỉ là trong cái vòng lẩn quẩn đó đến người ngốc cũng biết, chuyện không căn cứ là chuyện bình thường.

Cho đến khi Mộ Hoa dắt một đứa bé khoảng hai ba tuổi xuất hiện trước mặt bà, bà mới biết thì ra bản thân vẫn luôn tự lừa mình dối người. Mà ông ta đối với Duẫn Vị, thái độ vẫn có hoài nghi nhưng đồng ý gánh vác trách nhiệm, mẹ Duẫn tức giận đã phẩy tay áo bỏ đi.

Công việc bị người khác thay thế, cộng thêm phản ứng có thai ngày càng nghiêm trọng, mẹ Duẫn quyết định từ chức, mỗi ngày ở nhà nghiên cứu các loại thức ăn ngon, thề sẽ thật bình an mang đứa bé đến thế giới này.

Cho dù vào lúc cuộc sống gian nan nhất, bà cũng chưa từng có ý định bỏ đứa bé.

Sức đề kháng của đứa bé rất kém, ba ngày hai bữa nhập viện là chuyện thường, cũng vì vậy mà tiêu hết tiền tích góp của mẹ Duẫn, bà không thể không suy tính bắt đầu đi làm lại.

Nhưng bản chất ngành truyền thông muốn vào thì vào muốn ra thì ra, truyền thông thời đại mới đã đến, áp lực cuộc sống ngày càng nặng nề ép con người ta không thở nổi, ai còn nhớ tới giọng nói dịu dàng êm tai từng bầu bạn với họ trên đường về nhà vào lúc nửa đêm nữa chứ.

Không để ý đến sĩ diện, mẹ Duẫn xưa nay không cầu xin người khác đã vận dụng tất cả mối quan hệ có thể vận dụng khia ấy, cầu xin hết tất cả người có thể cầu xin, sau khi bị khinh rẻ lạnh nhạt một phen, rốt cuộc bà mới tìm được một công việc, chủ trì một tiết mục giải trí của đài truyền hình.

Tỉ lệ người xem TV không cao, thời lượng phát sóng cũng không nhiều, nhưng vì giữ công việc này, mẹ Duẫn tốn thời gian làm việc gấp hai lần so với người khác, thường đi sớm về trễ, ngay cả cơ hội gặp Duẫn Vị cũng không nhiều.

Trừ vài phút đưa cô ra cửa để lên xe đưa rước học sinh vào buổi sáng, hai mẹ con gần như không có thời gian trò chuyện, lúc bà về nhà Duẫn Vị đã ngủ say, chờ đến lúc Duẫn Vị từ nhà trẻ về, bà vẫn còn phải làm việc tại đài truyền hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.