Nghe nói toàn bộ người nhà họ Lâm tạm thời sống ở thành phố S, bởi vì đại tiểu thư Lâm vừa sinh một bé gái bảo bối như khối ngọc mài khắc trắng trẻo, ngay cả Lâm Kỳ Sơn chỉ xuất hiện ở bản tin thời sự cũng đặc biệt đi vòng qua thành phố S đến thăm cháu cố ngoại bảo bối.
Kể từ sau đêm Duẫn Vị chung đụng hài hòa với Lâm An Bắc đó, mặc dù giữa hai người còn có nhiều bí mật chưa biết, nhưng cô tin rằng, một ngày nào đó, hai người có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà chân thành với nhau.
Bởi vì đã xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết, khiến trong lòng Duẫn Vị lo lắng bất an, sợ một ngày nào đó về nhà, đột nhiên nhìn thấy một quý bà lạ mặt hỏi cô là ai, làm sao vào nhà được, vậy thì thật sự quá cẩu huyết rồi.
Cũng may một câu của Lâm An Bắc đã khiến cô yên tâm, nhưng đồng thời lại có một giọng nói nhắc nhở trong tim. Bởi vì phu nhân Lâm ra lệnh buổi tối Lâm An Bắc phải về ăn cơm, hơn nữa cả nhà đại tiểu thư Lâm cũng tới, ba mẹ con sẽ ở lại thành phố A một thời gian, nhân tiện ở cữ.
"Mấy giờ em tan việc, anh đi đón em?"
"Sáu giờ rưỡi, nếu không hôm nay em xin nghỉ luôn cho rồi, cũng không thể đến tay không nhỉ?" Duẫn Vị nghe nói Lâm An Hiểu có một đứa con trai đã ba tuổi rồi, tên thật là Trần Trí Hiên, nhũ danh là Đường Tiểu Quai, miệng nhỏ nói ngọt như mía lùi, thắm thiết làm các trưởng bối rất thích, ngay cả bản thân Lâm An Chính vẫn còn con nít cũng cực kì cưng chiều cậu nhóc, thường xuyên ở Anh gửi quà về cho cậu.
Sắp đến tháng Chín rồi, thời kì đầu thu mưa dầm liên tục, chốc thì hạn hán chốc thì lũ lụt, giày vò dân chúng lầm than, ngay cả Lâm Kỳ Sơn muốn lui về từ lâu để ngậm kẹo đùa cháu cũng phải tiếp tục giữ vững ở tuyến đầu. Núi đất đang chờ thiên tai ập đến, hàng không vũ trụ CY cũng trở nên bận rộn, càng không cần nói đến Trần Nhượng Đào nhân vật số một trong quân đội, cho nên An Nhiên mới nghĩ đến việc để con gái tới thành phố A ở cữ, dù sao bà cũng nhàn rỗi và buồn chán không có chuyện gì làm.
Lâm An Bắc đưa áo khoác trong tay cho Duẫn Vị, đứng trong phòng quần áo tìm y phục, áo sơ mi âu phục đều được phân loại và sắp xếp gọn gàng , ngón tay lướt qua một hàng giá áo, dừng tại cái áo sơ mi màu hồng nhạt, "Lấy cái này đi." Rồi lấy xuống đưa cho Duẫn Vị.
Duẫn Vị không tập trung nhận lấy chiếc áo, nhón chân lên cài cúc áo cho anh, cúi đầu cài đến cúc cuối cùng, mới phát hiện chiếc áo này nhìn thật quen mắt, cô ngẩng đầu lén nhìn Lâm An Bắc, không biết anh có phát hiện gì hay không, đây chính là chiếc áo mà lần trước cô tốn 5000 đồng bạc mua cho anh, xem ra anh cũng mới phát hiện ra phòng quần áo có rất nhiều y phục.
"Tại sao lại mặc cái này, không phải cho anh tự chọn quần áo rồi sao?" Duẫn Vị thăm dò hỏi một câu, cũng không biết hiện tại anh mới phát hiện hay là đã phát hiện từ lâu, bây giờ mới nhớ tới mặc mà thôi.
"Có vấn đề gì không?" Bộ dạng Lâm An Bắc giống như đây chỉ là một chiếc áo bình thường mà thôi, vẻ mặt mặc áo nào cũng là mặc, xem ra anh vốn dĩ không phát hiện ra.
Duẫn Vị hơi nhụt chí, tên đàn ông này thật không có nhãn lực, quần áo đã treo trong tủ lâu như vậy mà không hề phát hiện, có phải chỉ cần trong nhà không bị dọn sạch anh cũng sẽ không phát giác đồ bị trộm hay không?
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy chiếc áo này thật nữ tính, không phù hợp với hình tượng anh tuấn cao lớn của anh.” Duẫn Vị chỉ kém điều rống lên một tiếng đây là lão nương tốn 5000 đồng bạc mua cho nhà ngươi, không cảm ơn một tiếng thì thôi, còn làm bộ dạng ngây thơ gợi đòn. Hậm hực cài chiếc cúc áo cuối cùng cho anh, chỉnh lại nếp may quần áo, thuận tay nhận lấy cà vạt anh đưa tới thắt cho anh.
"Vậy à? Xem ra phải dẫn em đi kiểm tra lại mắt hoặc đổi mắt kính luôn cho rồi, mắt thẩm mỹ thật non kém." Lâm An Bắc không nói rõ ý tứ cài lại khuy tay áo, thờ ơ cúi đầu nói một câu như vậy, ánh mắt anh đang rủ xuống, bởi vì Duẫn Vị thấp hơn anh nên có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.
Lời này có nghĩa là, anh biết cái áo là do cô mua rồi ư? Nhưng anh làm bộ không hề bận tâm làm chi vậy, ra vẻ mừng rỡ một chút cũng không mất miếng thịt nào, cố làm ra vẻ người đàn ông bình tĩnh không chỉ đáng ghét, mà còn đáng hận!
Bình thường Duẫn Vị rất ít đeo mắt kính, độ cận cũng không nặng, lúc trước bắt đầu đeo kính khi học đại học, đeo mãi đến giờ, cô lười biếng nên không đi đo độ, dù sao khi đeo không có phản ứng xấu gì*, nên vẫn luôn đeo như vậy. (*Ý chị í là đeo không thấy mờ hay nhức mắt gì)
"Đáng ghê tởm." Duẫn Vị nói nhỏ một tiếng, nhưng anh có thể mặc đồ cô mua cho, cô vẫn cảm thấy khá vui vẻ, đây là cảnh tượng cô mong đợi bao nhiêu năm rồi, anh mặc quần áo mà cô mua, cô nhón chân lên thắt cà vạt cho anh, bây giờ tất cả đã thực hiện được, hơn nữa cảm giác khiến người ta hạnh phúc hơn nhiều so với tưởng tượng.
"Hôm nay anh cũng không đến công ty sao?" Đã liên tục mấy ngày anh không đến công ty, cũng không biết anh đi làm như thế này là tình trạng gì, không sợ người ta nói xấu sao.
"Đi chứ, chở em đến công ty trước, buổi trưa anh lại chở em đi mua quà, em đến công ty xin nghỉ đi."
Trên đường đi làm An Nhiên gọi điện thoại tới đây, bởi vì là giờ cao điểm, dòng xe cộ chật ních, Lâm An Bắc không dám liều lĩnh nghe điện thoại, để Duẫn Vị nhận.
"Là mẹ của anh đó." Duẫn Vị cầm chiếc điện thoại đang vang không ngừng giống như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
"Đạo lý con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng em không thể không hiểu chứ, chẳng lẽ em muốn đi trong bóng tối hoài như vậy sao?"
"Em...em hồi hộp quá làm sao đây?"
Lâm An Bắc không lên tiếng, trước mặt Duẫn Vị dường như xảy ra chuyện, có xe của cảnh sát tuần tra đang chạy. Anh nheo mắt nhìn cô một cái, ánh mắt ‘Em tự mình lo liệu đi’ rồi không để ý đến cô nữa, chuyên tâm nhìn chăm chú con đường phía trước.
Lâm An Bắc đã từng có một quãng thời gian điên cuồng phản nghịch, xe thể thao chạy trên đường nóng lòng như muốn bay lên, đua xe buổi tối như tiết mục giải trí cho bữa cơm gia đình hằng ngày, nhưng trưởng thành theo năm tháng, cũng từ từ thu hồi những trò đó, con người trở nên khiêm tốn lễ độ, ít nhất vẻ bề ngoài khiến người khác cảm thấy như vậy, lúc đi làm mở cửa cũng không còn là cửa xe đua nữa mà đổi thành xe hơi màu đen khiêm tốn.
Đặc biệt là người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh và sẽ nắm tay anh suốt quãng đời còn lại, người phụ nữ đã từng khiến anh đau khổ tột cùng, đêm không thể say giấc.
Lâm An Bắc thừa nhận, sự thay đổi trong những năm này, một phần nguyên nhân rất lớn chính là do lúc đầu Duẫn Vị không từ mà biệt. Khi cô ra đi, mỗi ngày mỗi đêm anh chỉ biết hận cô, Lưu Nham đưa cho anh bản ghi chép xuất ngoại của công ty hàng không, bị anh xé soạt một phát, nếu cô đã nhẫn tâm bỏ anh mà đi như vậy, anh hà tất gì phải trèo non lội suối đi tìm cô.
Rượu thật không phải là một thứ tốt đẹp gì, rõ ràng thân thể đã không chịu nổi nữa, đầu cảm thấy khó chịu như vừa rơi từ trên mây xuống địa ngục, nhưng trong tim lại rất tỉnh táo, Lâm An Bắc luôn không thích uống rượu khi đó mới hiểu được, mượn rượu giải sầu gần như là một loại hành vi tự ngược, nhưng bản thân vẫn không khống chế được mà vươn tay với tới những loại chất lỏng ấy, bởi vì như vậy ít nhất anh có thể ngủ, nếu may mắn còn có thể nằm mơ thấy cô, sau khi tỉnh khỏi giấc mộng mới thật sự là giày vò, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến cô, trong tâm trí đều là bóng dáng cười nói xinh đẹp của cô quanh quẩn không ngừng, cho nên lại bắt đầu uống rượu, cứ liên tục chuyển biến theo hướng xấu như vậy.
Vẫn còn nhớ khi cô lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, Lâm An Bắc ngượng ngùng kịp thời phản ứng lại, suy nghĩ đầu tiên của anh không phải là căm phẫn, mà là luống cuống, đúng vậy, chính là cảm giác luống cuống sợ hãi bị vứt bỏ một lần nữa, cho nên phản ứng của anh là xoay người rời đi, mặc kệ người phía sau bởi vì anh mà phản ứng như thế nào.
Nhưng một tuần sau, anh vẫn không nhịn được mà mở miệng tìm cô trước, bởi vì sợ lại bị cô khiến cho trở tay không kịp mà chật vật nhếch nhác, cho nên trước tiên anh phải vội vàng trói cô lại bên mình như vậy, lấy danh nghĩa báo thù, trong lòng anh tìm một cái cớ cho hành vi đáng xấu hổ của mình.
"A lô"
Phía trước chắc hẳn vẫn còn gắng sức thoát khỏi cảnh kẹt xe, dòng xe nhích rồi dừng, Lâm An Bắc nghe thấy giọng Duẫn Vị, đuôi mắt liếc cô một cái, bộ dạng của cô cực kì nghiêm chỉnh giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, hai tay gắt gao nắm chặt điện thoại đang đặt bên tai, dáng vẻ thận trọng như vậy, làm vành mắt Lâm An Bắc có chút đau nhói.