Buổi trưa ngày hôm sau Doãn Vị mới tỉnh lại, Hàn Tiểu Bạch đang bò qua bò
lại phía trên đầu cô, đôi bàn chân nhỏ sắp đụng vào cả miệng còn bàn tay thì kéo kéo lớp chăn mỏng đắp ngang eo cô!
Cô nhẹ nhàng giữ chăn lại, nhìn xuống thấy ngực, bên hông chỗ nào cũng có dấu vết mập mờ, vội vàng co người lại vào trong chăn, lần mò phía bên cạnh lấy quần áo mặc
vào, xong xuôi mới kéo chăn ra, ôm Hàn Tiểu Bạch rời giường.
Trong phòng khách, Lưu Nham đang báo cáo công việc, chỉ nghe thấy giá cổ
phiếu rồi cơ quan hàng không gì đó, Doãn Vị ở trên lầu cách khá xa, nghe không được rõ ràng, với lại nghe Trì Vũ và đề cập đến những lĩnh vực
kia cô không biết, cũng không có để ý nhiều.
Xuống lầu đúng lúc
Lưu Nham và Lâm An Bắc vừa thương lượng xong, Doãn Vị gật đầu một cái
coi như là chào hỏi, định bế Hàn Tiểu Bạch trở về giường trẻ con, bỗng
nhiên Lâm An Bắc giơ tay tỏ vẻ lại mình có thể bế giúp cô.
Doãn
Vị nghi ngờ đưa Tiểu Bạch cho anh, thái độ thay đổi quá nhanh khẳng định không phải là việc gì tốt, nhất định là có âm mưu gì đó chờ đợi cô.
Nhìn thần sắc Doãn Vị thận trọng, cả khuôn mặt Lâm An Bắc tối sầm, vừa mới
xuống giường chưa được bao lâu mà, tại sao lại dùng ánh mắt như đối đãi
với người bị nghi ngờ phạm tội nhìn anh, thật muốn đưa cô quay lại dạy
dỗ lại một lần từ đầu đến chân.
Trợn trắng mắt, có Lưu Nham ở đây cũng không sợ bị tổn hại đến uy nghiêm của ông chủ, lập tức không vừa
lòng mở miệng, “Ánh mắt của em là ý gì, còn sợ anh sẽ ghen tị xuống tay
xử lí con nhóc mới một tuổi hay sao?”
Trước kia Doãn Vị có thể
cảm giác được Lưu Nham không thích cô, nhưng hiện tại có vẻ tốt hơn rất
nhiều, mặc dù hai người vẫn chưa nói chuyện qua, nhưng mỗi lần đến tập
đoàn Trì Vũ Lưu Nham đều sẽ cẩn thận chu đáo tiếp đón, không đến nỗi xấu hổ khi bị ngăn lại công khai trước mặt nhiều người, Doãn Vị biết Lâm An Bắc tuyệt đối sẽ không tỉ mỉ như thế.
Lưu Nham cúi đầu, làm bộ
nghiêm túc lật xem tài liệu trong tay, bình tĩnh thể hiện chuyện riêng
tư của ông chủ anh không có hứng thú biết quá nhiều, nhưng thực tế là,
anh nhịn cười nghẹn đến nội thương, rất ít khi nhìn thấy biểu hiện đáng
kinh ngạc như vậy của Lâm An Bắc, cảm giác như vậy thật thoải mái.
”Tại sao bỗng nhiên anh lại thích Tiểu Bạch?” mặc dù Doãn Vị đã đưa bé cho
anh rồi, nhưng vẫn không yên lòng đỡ phía sau, thật sợ anh không cẩn
thận làm bé ngã. Cô cũng không quên khi nói muốn giữ Tiểu Bạch ở lại mấy ngày, mặt của Lâm An Bắc so với Bao công còn đen hơn.
Lâm An Bắc nghiêng người không để cho cô đụng vào, bắt chước động tác một tay nâng đỡ lưng Hàn Tiểu Bạch, một tay giữ hai cái chân nhỏ của bé, ôm vào
trong ngực chơi đùa, “Bởi vì nhóc con này thức thời, tối hôm qua không
làm ra chuyện gì xấu.”
Doãn Vị 囧, ở trước mặt Lưu Nham phản ứng nhanh chóng chạy trốn vào phòng ngủ.
Lưu Nham thu lại nụ cười trên mặt, cầm tài liệu trong tay để xuống, uống
một ngụm nước mới thản nhiên mở miệng, “Quả thật không giống với tác
phong của cậu, gặp Đường Tiểu Quai cậu cũng không ôm đến lần thứ hai.”
”À, thói quen ngày trước mà thôi.”
Lưu Nham hiểu rõ, cũng bắt chước trêu chọc Hàn Tiểu Bạch. Được hai người
siêu cấp đẹp trai chơi cùng, khiến cho Hàn Tiểu Bạch cho mừng rỡ, cả
phòng khách chỉ nghe thấy tiếng cười của cô nhóc.
” Dự tính ngày
Tân Minh sinh là lúc nào, nếu không có việc gì quan trọng thì hãy sắp
xếp công việc cùng với Thân Kính rồi đi về trước đi.”
Lưu Nham nghe vậy, đôi mắt tối đen lại, tiếp tục đùa với Tiểu Bạch, “Còn hơn hai tháng, đến lúc đó rồi hãy nói.”
”Sao vậy, lại cãi nhau?”
”Không phải, mẹ vợ đang chăm sóc cô ấy.”
Lưu Nham vốn là người không dễ lộ tâm sự ra bên ngoài, Lâm An Bắc tin tưởng anh ta có thể xử lý tốt chuyện riêng của mình. Đối với Lưu Nham cũng
không quá lo lắng, bây giờ tương đối e ngại đó chính là người phụ nữ
Trần Cẩn Ngôn kia.
Hiện tại tốt xấu gì bản thân anh cũng coi như
là người đã từng trải, Tân Minh và Lưu Nham gặp phải bao nhiêu khó khăn, bị bao nhiêu người xem thường, anh cũng được coi là nhân chứng tốt nhất rồi. Tính tình Lưu Nham vốn lạnh nhạt, Tân Minh rất thích hợp với anh
ta, nhìn hai người tu thành chánh quả, làm huynh đệ anh cũng thật vui
mừng. Vợ chồng nha, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, trên đời có đôi vợ chồng nào không gây gổ chứ.
”Phụ nữ ấy mà, phải dụ dỗ, nói
mấy câu riêng tư cũng không mất miếng thịt nào, huống hồ người ta còn
chưa chịu để anh ôm đứa bé đâu, đừng trách huynh đệ không nhắc nhở
trước, lòng của phụ nữ so với cây kim còn nhỏ hơn đấy.”
Chuyện
của Lưu Nham và Tân Minh cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, chẳng qua là đã lâu Tân Minh không nhìn thấy anh, tính tình đùa đùa nghịch nghịch nổi lên, vừa đúng hôm đó Lưu Nham tương đối bận rộn, giọng nói cũng
không tốt cho lắm, chỉ có thế hai người liền biến thành chiến tranh
lạnh, nghĩ lại chính mình cũng có lúc ngây thơ như vậy, Lưu Nham không
khỏi kinh hãi, lúc nào thì người phụ nữ đó đã thay đổi anh nhiều như
vậy.
Hơn nữa anh giống như thằng nhóc mới lớn cùng bà xã chiến
tranh lạnh, thật sự tự khỉnh bỉ chính bản thân mình, đây một chút cũng
không giống tác phong của Lưu Nham anh. Ban đầu Lâm An Bắc cố hết sức
tác hợp cho hai người, nghĩ lại phát hiện ra cậu ta về điểm này thật cẩn thận, hẳn là sợ mình quấy rầy đến cuộc sống yên tĩnh của Lâm An Hiểu
đây mà.
”Đây là kinh nghiệm cậu rút ra từ thực tiễn phải không? Không nhìn ra Doãn Vị lợi hại như vậy đấy.”
”Có tin hay không là tùy anh thôi, ôi tôi chỉ có điều không rõ, con người
kỳ cục thiếu tự nhiên như anh làm sao lại cưới được bà xã chứ, quả nhiên sở thích của Tân Minh thật đặc biệt”
Mặc dù tính tình Lưu Nham
luôn lạnh nhạt, biết kiềm chế bản thân nhưng khi nghe lời trêu ghẹo của
Lâm An Bắc mặt cũng đen hơn phân nửa. Dù nói thế nào, cũng không thể để
người khác nhân cơ hội trêu đùa bà xã của mình, huynh đệ thân thiết cũng không được!
Thân thể Lưu Nham buông lỏng tựa trên ghế sa lon,
ánh mắt có ngụ ý nhìn về phía cửa phòng ngủ đang đóng chặt, thật giống
như rất buồn rầu nói một câu, “Lâm tổng, anh thử nói xem nếu như Doãn
tiểu thư biết được mấy chuyện này kia, cô ấy có thể trở mặt ngay tại chỗ hay không chứ? Hay là Doãn tiểu thư cũng có sở thích đặc biệt, ở kiếp
này không thể là người khác cho nên mới không sợ hãi như vậy?”
Hàn Tiểu Bạch ê ê a a là không biết đang nói cái gì, ở trong ngực Lâm An
Bắc dùng cả tay chân đạp, mặc dù cánh tay và chân rất ngắn nhưng sức lực lại rất lớn, Lâm An Bắc không chú ý một chút, móng tay bén nhọn của cô
nhóc liền cào lên khuôn mặt một vết thương thật dài, đau đến mức anh
phải hít một hơi khí lạnh, nhưng cô nhóc này một chút cũng không cảm
thấy áy náy còn vỗ tay sung sướng phun bong bóng.
Lưu Nham không
thèm giữ vẻ phong độ thân sĩ khi đứng trước mặt người khác, hoặc là con
người khiêm tốn luôn mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa nữa, khuôn mặt hiếm
khi lộ biểu cảm lại nở nụ cười thật to, có vẻ cực kì hả hê khi người
khác gặp hoạ.
”Cứ nghĩ chỉ có hạnh phúc tới nhanh như vậy. hoá ra báo ứng cũng kéo đến dồn dập nha, quả nhiên so với trước đây sức quyến
rũ của Lâm tổng vẫn không giảm chút nào.”
”Nói mát người khác
cũng không sợ bị đông lạnh, anh không phải muốn nhận hạng mục kia để
đến Bắc Kinh hay sao? Còn không chịu cầu xin tôi, đến lúc đó tôi giao
cho người khác.”
Lưu Nham muốn phụ trách chi nhánh công ty ở Bắc
Kinh để thuận tiện chăm sóc khi Tân Minh sinh xong, sáng sớm đã vội vàng giãi bày nguyện vọng của mình với Lâm An Bắc, lúc đó Lâm An Bắc bảo
rằng để sau hãy nói, xem ra là đã có mưu tính từ trước, định làm cho anh kinh ngạc sao?
”Lúc trước có lẽ sẽ hiệu quả, còn bây giờ ai cầu
xin ai còn chưa chắc đâu.” Lưu Nham vừa đưa ra chiến thư, đúng lúc Doãn
Vị từ trong phòng đi ra, áo dài tay, quần dài che kín cả người không một kẽ hở.
”Doãn Vị, anh có việc muốn nói với em.” Bỗng nhiên Lưu
Nham lên tiếng, không thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Lâm An Bắc,
cười nói ríu rít nhìn Doãn Vị, trên mặt nở nụ cười vô hại, Doãn Vị hơi
sửng sốt, cô cho tới bây giờ còn chưa thấy Lưu Nham cười, thì ra anh
cười lên đẹp mắt đến như vậy, nhất định là vai nam chính nha.
”Tìm em? Có chuyện gì nha?” Doãn Vị xoa lớp kem dưỡng da mới vừa bôi lên
tay, nhấc chân đi về phía hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha,
ngồi xuống bên cạnh Lâm An Bắc, Hàn Tiểu Bạch ngửi được mùi vị quen
thuộc trên người cô, đạp bụng Lâm An Bắc muốn bò vào trong lòng cô.
”Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là nghe nói”
”Vì thời gian tới anh ta muốn đi Bắc Kinh một chuyến nên tạm biệt em trước.”