Mắt như nước hồ thu, gò má như ánh bình minh, Duẫn Vị quả thực rất đẹp, là cái loại xinh đẹp cùng thuần khiết đan vào nhau tạo thành một khối khiến người ta không dám khinh nhờn vẻ đẹp đó. Duẫn Vị ngăn cản động tác tiếp theo của Lâm An Bắc, do dự nhắc nhở: "Bác sĩ nói anh không thể vận động mạnh."
Hai tay Lâm An Bắc chống ở hai bên thân thể cô, chuyên chú nhìn chằm chằm cặp mắt tránh né của cô: "Em từng đi gặp bác sĩ sao?"
"Vâng..."
Tiếng nhỏ như muỗi kêu lại làm lòng Lâm An Bắc kích động, người phụ nữ này hành hạ anh suốt sáu năm rốt cuộc có thể ôm vào trong ngực như vậy. Đột nhiên rất muốn cô.
Trong huyết quản anh mỗi một mạch máu đều ở đây kêu gào muốn hung hăng yêu cô: "Bác sĩ còn nói, số lượng vận động vừa phải có thể trợ giúp thân thể khỏe mạnh."
Cúi người, hung hăng hôn môi cô. Một cái hôn mãnh liệt lại bá đạo, thô bạo, như thú dữ đang phát tiết tình cảm, muốn cô cảm nhận được đáy lòng mình tuôn ra cảm động và yêu mến.
Duẫn Vị không ngờ anh liều lĩnh như thế, nhưng bác sĩ rõ ràng đã dặn dò, cô muốn ngăn cản động tác của anh nhưng lại chỉ có thể bị ép thừa nhận sức nặng cơ thể anh, hoàn toàn không phát ra được tiếng động nào.
Đợi đến lúc rốt cuộc có thể hít thở, ý thức đã bay mất của cô cuối cùng mới quay về: "An Bắc, bác sĩ nói... Ưm..."
Mắt anh vừa sâu vừa tối, cô khẩn trương đến mức nắm chặt áo ngủ bằng gấm dưới thân, từng tấc da thịt trắng muốt lộ ra ngoài không khí, anh say mê với xúc cảm trong tay mang lại, hôn đặc biệt chăm chú.
Cô bị anh bóp hơi đau, tầm mắt dần dần che kín, căn dặn của bác sĩ cũng theo tiếng thở dốc nặng nề của anh mà quăng lên đến chín tầng mây rồi.
Anh cắn vành tai cô, ép buộc cô cởi áo sơ mi ra cho anh. Cô căng thẳng đến nỗi đầu ngón tay phát run, liên tiếp phạm sai lầm, môi anh lại ở một bên không ngừng châm lửa, một chút ý tứ giúp cô một tay cũng không có. Cô quýnh lên, thẳng tới khi tháo ra khuy áo rắc rối phức tạp kia, cúc áo rớt xuống, còn có hai viên bắn ra rơi trên mặt đất. Mặt cô càng đỏ hơn, muốn mở miệng giải thích, vừa mới nói một chữ đã bị anh vồ lấy môi lưỡi.
Giọng nói anh khàn khàn mị hoặc, bịn rịn mà tinh tế: "Bà xã..."
Một câu "bà xã" trầm thấp tràn đầy tình dục nhưng lại đầy ắp tình ý làm cho Duẫn Vị không khỏi viền mắt ẩm ướt, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, ẩn núp đôi mắt kia xuống, lại yếu ớt không thể trải qua sương gió, hai cánh tay của anh ở phía sau mạnh mẽ qua lại, dùng xúc động nhiệt tình ưm đáp trả anh.
Thứ ba, tập đoàn Trì Vũ, văn phòng tổng giám đốc.
Lâm An Bắc mới vừa vào phòng làm việc, Lưu Nham liền bưng cà phê tiến vào báo cáo: "Chủ tịch đã trở về, bảo cậu tới công ty sau đó đi tìm ông."
Lâm An Bắc gật đầu: "Phu nhân trở về chưa?"
"Nghe nói còn muốn ở lại Mỹ một thời gian ngắn nữa, cụ thể lúc nào về nước không rõ ràng lắm."
"Tôi biết rồi, cậu đi lo việc đi." Lâm An Bắc kéo kéo cà vạt, uống một ngụm, hơi nhíu mày đặt qua một bên. Duẫn Vị làm cho anh cai thuốc kiêng rượu bỏ cà phê đấy mà.
Xử lý xong văn kiện trên tay, Lâm An Bắc mới đi phòng làm việc của chủ tịch ở tầng trên cùng. Lâm Trì sáng nay mới bay đến thành phố A, văn kiện trên bàn chồng chất như núi, nhìn tình trạng làm việc của con trai liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ba nói rồi, con không muốn đi làm thì đừng tới, ba nhìn chỉ thấy bực dọc."
Lâm An Bắc ngồi vào ghế sô pha, hoàn toàn không tự giác chủ động giúp một tay, vẫn còn bảo thư ký mang cho mình một cốc nước.
"Con có đi làm mà."
"Không chỉ thứ ba thứ năm, hai bốn sáu cũng phải đến."
"Chuyện này ba đi mà thương lượng với Chủ tịch phu nhân, chỉ cần mẹ đồng ý con không có ý kiến gì."
"Con... đứa con bất hiếu này."
Bởi vì Lâm An Bắc từ nhỏ thân thể đã không tốt, mà còn tách khỏi bên cạnh An Nhiên một năm, sau đó người thay đổi trở nên lặng lẽ, An Nhiên cảm thấy mắc nợ lúc nào cũng coi con là bông hoa nuôi trong phòng ấm, mấy thập niên như một ngày. Ngay cả bây giờ đã được mấy năm, sao vẫn sợ con thân thể mệt mỏi, một tuần chỉ cho con đến hai ngày. Cho nên người khác đều là làm việc năm ngày nghỉ ngơi hai ngày, con trai nhưng lại làm việc hai ngày nghỉ ngơi năm ngày.
Làm cho Lâm Trì tức giận nhất là, rõ ràng con trai so với người khác đều khỏe mạnh còn mỗi lần đều giả bộ làm như thật có chuyện.
"Được, ba bảo mẹ con ngày mai về nước, dù sao mẹ con đối với Lưu tiểu thư hình như ấn tượng rất tốt."
Lúc này thật vất vả hai người mới chung sống tốt một chút, cũng không nên xuất hiện một con thiêu thân nào, hơn nữa lần trước Duẫn Vị đã cảnh cảo, nếu như lại có tin đồn trên báo chí, hậu quả thực là rất nghiêm trọng. Mặc dù biết cô chỉ nói thế thôi, nhưng trong lòng Lâm An Bắc thực sự rất hưởng thụ loại trói buộc này.
"Chị con không phải sắp sinh sao, ba nhẫn tâm để cho một mình chị ấy sống ở Mỹ à."
"Điều kiện điều trị trong nước phát triển như thế, chị con về nước chờ sinh cũng giống nhau thôi, ba đã liên lạc bác sĩ có uy tín nhất khoa sản rồi."
"Được rồi, dự án hệ thống tinh lọc khí thải ô tô kia con đảm nhiệm."
Đến lúc này hai cha con rốt cuộc mới thống nhất mặt trận.
Công việc chưa sắp xếp được, Duẫn Vị bị Trần Cẩn Ngôn buộc viết mấy mẩu truyện ngắn cho một tạp chí, trước đây nói là ở nước ngoài không có không khí, bây giờ trở về nước cũng vẫn vậy, đã qua vài tháng, cô vẫn chưa kịp bắt tay vào viết. Ở nhà luôn bị Lâm An Bắc ồn ào, hôm nay anh đến công ty, cô cho là mình rốt cuộc có thể an tâm viết thêm một chút, nhưng lại phát hiện toàn bộ gian nhà, từng ngóc ngách đều có bóng dáng anh, cô hoàn toàn không tĩnh tâm được.
Không có biện pháp, cô đành phải mạo hiểm với nhiệt độ cao ba mươi mấy độ ra ngoài. Bên trái, vị trí gần cửa sổ, Duẫn Vị vừa gõ bàn phím vừa cùng Trần Cẩn Ngôn câu được câu không trò chuyện.
Trần Cẩn Ngôn bị cái ảnh chân dung của cô đột nhiên nhấp nháy hiện lên làm phiền bèn trực tiếp gọi điện thoại qua đây.
"Người mấy chục tuổi rồi vẫn còn chơi mấy cái trò tàng hình à?"
Duẫn Vị thực là bị chị đánh bại, rõ ràng cái quán cà phê này đang nâng cấp internet cho nên mạng không ổn định, cô có thể kiên nhẫn nói chuyện phiếm cùng chị ấy như vậy quả không tệ, còn trách móc cô chơi trò tàng hình?
"Chị, mạng ở đây không tốt mà, đừng trách em chứ."
"Được rồi, rốt cuộc lúc nào em nộp bản thảo đây, chờ em đưa ra có lẽ chị đây đã không còn ở tòa soạn kia nữa rồi."
Duẫn Vị vốn là rất không bằng lòng, cô cho tới bây giờ chưa từng viết loại truyện ngắn này, hơn nữa lại là đề tài lịch sử, có trời biết cô từ nhỏ đã không biết rõ thời cổ đại kia ai là ai, hại cô bây giờ viết một chương mấy nghìn chữ còn phải đi tra xét tài liệu hơn trăm nghìn chữ.
"Biết em chậm chạp sao chị còn đồng ý."
"Vậy em nhanh một chút đi, không phải em đang tìm việc làm sao, lần này xong chị giới thiệu cho em một công việc làm bồi thường?"
Duẫn Vị tin tưởng Trần Cẩn Ngôn tuyệt đối làm được, nhưng cô không muốn vào công ty Quý Minh Vũ làm việc, cô không muốn có nhiều liên hệ với giới giải trí.
"Công ty anh rể kia hay là thôi đi, em thà tình nguyện không tìm việc làm cũng được."
"Em đừng có lúc nào cũng gọi anh rể cho quen mồm đi, sau này không ai thèm lấy chị, em phải nuôi chị đó."
Chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy hôn thú mà vẫn còn ở đây già mồm.
"Em nộp trước bốn giờ chiều, chị có trách nhiệm giúp em tìm một công việc em hài lòng, thế nào? Hơn nữa bảo đảm sau này cũng không giục em nộp bản thảo."
"Đồng ý."
Duẫn Vị ngồi cả ngày ở quán cà phê, mặc dù không ngừng viết, thời điểm chạy tới tòa soạn vẫn là chậm một giờ so với giao hẹn, cô cười gượng đem truyện ngắn vừa vặn sáu nghìn chữ lưu trong USB đưa cho Trần Cẩn Ngôn, ngay cả giải thích dư thừa cũng bỏ bớt. Nhiều năm như vậy, lý do cô trì hoãn giao bản thảo đã bịa đến trình độ không có cũng thành có, mà thực tế mỗi lần cô trì hoãn đều chỉ có một nguyên nhân, bởi vì cô viết chậm.
"Chị, công việc."
Trần Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn vết hôn trên cổ Duẫn Vị, khóe miệng hơi nhếch lên, đem usb cắm vào máy tính, kiểm tra bài văn xem có phải sửa lại chỗ nào hay không, sau đó mới thờ ơ nói: "Tiểu Vị à, sáng sớm ra ngoài rất vội sao?"
"Không có, ăn sáng xong mới ra cửa, có phải tóc có chút rối không?" Cô vội vàng dùng tay vuốt vuốt tóc, sợ đến muộn chị đổi ý, đoạn đường này đều là chạy như bay mà tới, bây giờ đầu tóc chắc chắn rất lộn xộn.
"Tóc thật đúng là có chút rối, Lâm tổng nhà em xem ra hồi phục không tệ lắm." Trần Cẩn Ngôn ngẩng đầu quan sát tóc cô, lại đem tầm mắt dời trở lại màn hình máy tính, lúc này mới chậm rãi phun ra một câu nói như vậy.
"Đúng là không có gì đáng ngại, chị, công việc thế nào, chị biết em muốn tìm việc làm rất lâu rồi mà?"
"Chị không biết, công việc viết kịch của em không phải làm rất tốt sao." Giọng nói thờ ơ, nghe sao có vẻ như muốn nuốt lời.
"Chị, chị dám đổi ý, em liền nói cho Quý tổng chị vì giúp một người đàn ông ép em nhanh đưa bản thảo."
"Nhanh đưa bản thảo? Mấy tháng sáu nghìn chữ thật thiệt thòi nhỉ, vậy mà em mở miệng nói được, còn nữa, sửa kết thúc cho chị đổi thành kiểu vợ con ly tán, sáng mai đưa đây."
"Em mặc kệ, sáng mai một người đưa bản thảo một người đưa công việc, em đi trước."
"Chờ một chút" nhìn cô gái trước mặt thiếu kiên nhẫn vội vã muốn rời khỏi, chị ta kéo ra ngăn kéo, lấy ra một quyển tạp chí kỳ này giới thiệu các loại khăn lụa cùng hàng mẫu, đưa tới trước mặt cô: "Xem đi, tốt nhất là đi toilet soi gương cẩn thận cho chị."
Duẫn Vị nhìn chị lộ ra nụ cười vòng vo quỷ dị kia, trong lòng có một dự cảm không tốt, cô cầm khăn lụa vọt vào toilet, chờ thấy rõ mình trong gương mới biết được tổng biên tập Trần kia giọng nói kỳ quái thì ra là vậy.
"A......Còn muốn người ta sống hay không đây." Cô thế mà ngồi trong quán cà phê người đến người đi cả ngày trời, thảo nào người phục vụ nhiều lần ở trước mặt cô đều là một bộ muốn nói lại thôi.
Duẫn Vị thật là chết tâm, vừa rồi còn nghênh ngang chào hỏi trên đường vào phòng làm việc của Trần Cẩn Ngôn, người của tòa soạn khẳng định nghĩ rằng cô là hồ ly tinh không biết xấu hổ tìm tổng biên tập của bọn họ khoe khoang.
Lúc này điện thoại di động đặt trên bàn kính vang lên, chính là cái tên đầu sỏ kia gây lên.
"Lâm An Bắc, anh là tên khốn kiếp."
Lâm An Bắc để điện thoại di động xuống nhìn một chút, vẫn là khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia, khẳng định không gọi lầm số.
"Anh ở cửa tòa soạn, mau ra đây."
Oán hận dùng khăn lụa quấn quanh cổ cực kỳ chặt chẽ, đợi kiểm tra tỉ mỉ vết tích trên cổ đã bị che kín xong, cô mới mang theo khí thế đi ra cửa tòa soạn.
Bên ngoài nhiệt độ bình thường đều là ba mươi mấy độ, cho dù đã gần chạng vạng cũng không có ai muốn phong cách đến mức trên cổ quấn một tầng bảo vệ, có thể tưởng tượng được Duẫn Vị phải chịu đựng do dự trên đường đi ra ngoài.
Lâm An Bắc còn đang suy nghĩ dự án tinh lọc khí thải xe ô tô, chưa đợi anh phục hồi lại tinh thần đã tiếp nhận một trận tay đấm chân đá rồi, anh ôm lấy Duẫn Vị không ngừng giãy dụa, phụ nữ thực sự là không thể cưng chiều, lúc này mới vài ngày thôi đã lộ ra nguyên hình.
"Em có thể xuống tay như thế với bệnh nhân sao."
"Lâm An Bắc, anh không biết xấu hổ nói mình là bệnh nhân, anh xem đi, anh đây là tình trạng bệnh nhân nên có sao?" Duẫn Vị một tay kéo khăn lụa trên cổ, chỉ vào vết hôn trên cổ, ánh mắt vẫn giận dữ trừng mắt trước mặt cái tên đầu sỏ gây ra này.
"Bởi vì bệnh cho nên mới chỉ là cái tình trạng này, anh thấy em đừng tìm việc nữa, công việc hiện nay rất thích hợp với em."
"Em thấy là thích hợp với anh ấy..."
"Cũng có thể nói như vậy."
"Lâm An Bắc..."
Lần này cô mới vừa chuẩn bị nhấc chân đã bị anh xoay người một cái ép dưới thân không thể động đậy.
"Anh..." cô chưa kịp nói sau từ "anh", tất cả âm thanh đã bị môi lưỡi của anh toàn bộ đều chặn lại lấp kín trong miệng. Lúc đầu cô còn không ngừng lấy tay đánh vào sau lưng anh tỏ ý bất mãn, nhưng theo nụ hôn này đi sâu vào, cuối cùng vô tình đổi đánh thành ôm.
Ngay lúc hai người hôn quên hết tất cả thời gian, vài tiếng đập tay nhỏ nhẹ trên tấm kính cắt đứt bọn họ sắp sửa không khống chế được thân mật gần sát lề đường, Duẫn Vị đẩy người đàn ông trên người ra, cũng không quản động tác bất thình lình này có thể làm cho anh đụng tới chỗ nào hay không. Nhanh chóng kéo lại bộ ngực, đắp khăn lụa ở trên mặt, che khuất khuôn mặt ửng đỏ.
Bên tai cô nghe thấy anh nghiêm trang xin lỗi cảnh sát giao thông, đóng cửa sổ, sau đó một loạt âm thanh khởi động động cơ rời đi, oán hận nghiến răng nghiến lợi, hôm nay đem mặt mũi cô hai mươi mấy năm qua thật vất vả mới kiếm được ném đi. Hơn nữa vừa rồi ánh mắt không tán thành của đồng chí cảnh sát giao thông sao lại giống như cô là một bà quả phụ giàu có không đứng đắn.