Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 105



Trên tầng bốn, phòng của con gái cách xa phòng khách, trong phòng ngủ chính đối diện, Tống Văn Tấn cau mày đi tới đi lui, trên bàn chất đống tài liệu để yên tâm nghiên cứu ông cũng không thèm liếc cái nào, kiên trì đợi mấy phút, rốt cục không chịu nổi nữa bèn vơ đại quần áo, mở cửa chuẩn bị xuống lầu.

Kể từ khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, trái tim ông vẫn luôn bị treo cao, suýt chút nữa đã không kìm được mà lao ra ngăn cản.

Xuống phòng khách mới phát hiện vợ mình là Du Nam đang đứng ở rìa sân phơi, ông không dám đi vào quá sâu mà chỉ cố gắng giấu mình đi, nhón chân nhìn xuống. 

Tống Văn Tấn đi qua nhìn một chút, thấy dưới ánh đèn đường lạnh lẽo màu trắng, bị kính chắn gió che mất, là một cô gái mặc đồ ngủ, ôm chặt lấy người đàn ông ngồi ở ghế lái, hai bóng người lưu luyến nồng nhiệt trong bóng tối, gần như là hòa thành một thể, thậm chí từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn ra tình cảm mặn nồng đến chừng nào.

Ông sắp lên cơn đau tim mất rồi, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh, xoay người tức giận định bỏ đi, đi thẳng ra cửa nhưng lại bị Du Nam cản lại, dường như bà sợ quấy rầy đến người dưới lầu, thấp giọng hỏi: "Anh làm gì vậy? Gõ cửa kính xe của Thẩm đổng để con nó thả người ra à?"

"Tại sao lại không? Đây là nhà của chúng ta, còn đó là con gái của anh!" Sắc mặt của Tống Văn Tấn cực kỳ khó coi: “Nó ỷ mình có quyền thế, nhất định phải ra oai trước mặt anh, nửa đêm kêu Nhiễm Nhiễm xuống lầu là có ý gì đây, không cho con bé ngủ ngon là sao?! Theo anh thấy, trước kia Nhiễm Nhiễm đều phải sống dưới xiềng xích của nó, con bé đã phải sống kiểu gì! Tư bản đều giống nhau hết, ngoài miệng thì nói ngon lắm, trong mắt chỉ có bản thân mà thôi, sao có thể giả dạng thành người khác được?”

Tay Du Nam dùng sức hơn nữa, bà che miệng ho khan hai tiếng, bất đắc dĩ trừng ông nói: “Nhiễm Nhiễm tự mình rời giường, không ai ép con bé cả! Anh không tự ý thức được mình quá phận à? Lúc ấy anh và Thẩm đổng đi từ sân phơi ra, em còn thông cảm cho tâm trạng của anh, cho anh mặt mũi, đứng về phía anh, nhưng Thẩm đổng và Nhiễm Nhiễm cùng nhau đến đây, đó là con rể danh chính ngôn thuận, cơm cũng chưa được ăn mà anh nỡ lòng nào như thế?”

Tống Văn Tấn phản bác: “Nỡ lòng? Nó có thân phận gì mà anh phải không nỡ?”

Du Nam bực ông vô lý, truy hỏi: “Em nghĩ anh tìm Thẩm đổng nói chuyện riêng thì có thể giữ được lý trí chứ, kết quả là anh đang nói cái gì đây, có phải anh áp đặt cái lối suy nghĩ tự giam mình hai mươi năm lên người con nó không? Em hiểu cảm giác của anh, hơn hai mươi năm nay, anh luôn gặp ác mộng, nửa đêm khóc tới tỉnh lại, nói mơ thấy Nhiễm Nhiễm bị bắt nạt, không thể dựa vào ai, người làm ba nhưng lại không tìm ra con bé, rất vô dụng…”

Bà hít vào thật sâu, che giấu cái mũi đang chua xót: “Nhưng những điều đó đều là vấn đề của chúng ta, chúng ta có nỗi khổ của mình, Nhiễm Nhiễm có nỗi khổ của riêng con, Thẩm đổng cũng đâu phải sống an nhàn sung sướng mà chưa từng chịu khổ đâu, đúng không? Anh không thể vì hận người khác mà áp tội danh lên người của con nó được, em biết anh vừa thấy Nhiễm Nhiễm đi xuống là điên lên rồi, trăm phương nghìn kế muốn bảo vệ con bé, sợ con bé kết hôn vào nhà giàu sống không tốt, bị người khinh thường, nhưng mà…”

Du Nam đưa mắt về chiếc xe dưới lầu: “Nhiễm Nhiễm còn chưa quen thuộc với chúng ta, con bé rất cẩn thận và câu nệ, đối diện với em nhưng không gọi mẹ được, hôm nay con bé theo chúng ta về nhà, là tấm lòng săn sóc của con, không phải vì có tình cảm với cặp vợ chồng xa lạ, chúng ta không có mặt trong cuộc sống của con là sự thật, anh nhắm vào Thẩm đổng, có khi con bé sẽ buồn đó?”

Vẻ mặt dịu dàng của bà buồn bã: “Buổi tối Nhiễm Nhiễm xuống nằm cùng em, chỉ có khi nói về hôn nhân, con bé mới được thả lỏng và hạnh phúc, con nói cho em biết, Thẩm Diên Phi tốt đến mức nào, con thương thằng bé ra sao, anh chế giễu như vậy, cũng không nói với con bé đã vội vàng tỏ vẻ như cha vợ là đang muốn làm gì? Tống Văn Tấn, bệnh trong lòng của anh nên được chữa trị rồi.”

Tống Văn Tấn nghe vậy nắm chặt hai tay, thẹn quá thành giận nhưng sẽ không lớn tiếng với vợ mình, rơm rớm nói: “Em trông mặt mà bắt hình dong thì có! Em thấy nó đẹp trai nên mới coi nó là người trong nhà phải không!”

Du Nam tức cười: “Đúng vậy! Nếu em mà không trông mặt mà bắt hình dong thì lúc trước sao em lại chọn anh được?!”

Huyết áp Tống Văn Tấn tăng lên, muốn đi tìm thuốc.

Du Nam bực ông: “Anh không nhìn được thái độ của Thẩm đổng với Nhiễm Nhiễm là gì thật à? Thành kiến của anh quá sâu, quá cực đoan thì có, cái gì cũng không nhìn, còn chưa gặp đã xem thằng bé là kẻ thù đã cướp lấy và bắt nạt con gái của anh rồi! Nhưng dù chúng ta có bằng lòng hay không thì vẫn phải chỉnh lại tâm trạng, thật ra bây giờ chúng ta mới là người cướp đi vợ của người ta cơ?”

Tống Văn Tấn thật sự không thể chịu nổi những lời này, ngồi phịch xuống sô pha mà thở, ông liếc qua ngoài cửa sổ, muốn cách ly hoàn toàn những ai ở ngoài đó, để bọn họ phải trèo đèo lội suối mới có thể chạm vào con gái một chút. 

“Em không cần khuyên anh đâu, anh là không quen nhìn mà thôi!” Ông cứng rắn nói: “Đâu phải anh chưa từng tiếp xúc qua những người ở tầng lớp kia đâu, có người nào không phải là khẩu phật tâm xà? Hai ngày này không phải em đã nghe những gì bên ngoài nói về Thẩm Diên Phi sao? Nhẫn tâm quyết đoán, không từ thủ đoạn, dịu dàng gì chỉ ở trên mặt hết! Người như nó, muốn cái gì đều có được dễ dàng, anh không tin nó có thể yêu Nhiễm Nhiễm nhiều như vậy!”

Du Nam thong thả ngồi xổm xuống, chống lên đầu gối ông rồi ngẩng đầu, mắt ngấn lệ, nhẹ giọng nói: “Văn Tấn, có phải trong lòng anh không chấp nhận được không, Nhiễm Nhiễm đã trưởng thành là sự thật, anh vẫn còn đối xử với con bé như một đứa trẻ giống trước kia hay sao.”

Bà tàn nhẫn trần thuật: “Con bé hai mươi lăm tuổi, có gia đình riêng, có tư tưởng độc lập, có thể phân rõ trái phải, không phải như lúc trước ngày nào cũng cần anh ôm, ra ngoài phải kéo anh theo, chuyện gì cũng dựa vào anh, để anh bảo vệ, sự bỏ lỡ này, dù anh có hung hăng đến đâu cũng không bao giờ có thể bù đắp được, anh mù quáng như trút giận vào chồng của con, không sợ con sẽ rời đi đúng không?” 

Tống Văn Tấn sửng sốt, cơ hàm căng chặt, cúi đầu một hồi, rồi đưa đôi tay thô ráp quanh năm ở sở nghiên cứu lên che mắt, ánh nước chậm rãi thấm qua các kẽ tay.

Ông loạng choạng bước đi, cần dùng hai tay che lại, ngăn cản người khác chạm vào báu vật của mình.

Nửa đêm tỉnh mộng, muốn lấy tất cả để đổi về được một nhà ba người.

Thế nhưng tất cả chỉ là ác mộng mà thôi.

-

Khương Thời Niệm trong xe rét run, nép thật sâu vào lòng Thẩm Diên Phi cho đến khi không còn kẽ hở cũng cảm thấy chưa đủ, cảm nhận được anh mất khống chế mà ôm cô thật chặt mới nghẹn ngào thở dài, lòng cô bị câu nói đó của anh đâm nát cả, đau không thể chịu nổi.

“Không cần thần phật phù hộ, ở Quý Dương em đã nói trong miếu rồi, không cần ai cả, để em bảo vệ anh,” cô đặt tay lên gáy anh, cố chấp muốn làm ấm làn da lạnh lẽo thấu xương này, đầu ngón tay cô luồn vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve: “Xin lỗi anh, đột nhiên em bị ba mẹ ruột nhận ra, hôm nay em không chú ý tới anh nhiều lắm, đáng lẽ lúc đó em phải nhìn ra được, sao có thể để cho anh đi một mình.”

“Sao em lại không phát hiện ra được…” Cô hối hận, đau lòng đến mức siết lấy đôi chân của anh, một mực ôm chặt lấy anh: “Không thể vì muốn đi họp mà anh để em ở lại được, anh biết dù có kích động tới mức nào thì ở đó vẫn là nơi em không quen, là vì ở bàn cơm đó không có vị trí của anh.”

Trên bàn ăn không có.

Trên xe cũng không có.

Nhà lớn như vậy nhưng chỗ nào cũng không có, giống như chỉ còn dư lại mình anh.

Anh mới là vị thần đứng trên mây, lặng yên không để cho người biết mà thúc đẩy mọi chuyện, vì cô, anh đã rời xa một người mình mãi mãi không muốn chia lìa dù chỉ một giây, xây nên một ảo tưởng mơ mộng để thỏa mãn người khác, sau đó lại bị ngăn cách bên ngoài, bị cho rằng là kẻ thù quấy nhiễu sự đoàn tụ của gia đình.

Bàn tay của Thẩm Diên Phi rất lạnh, anh nâng mặt cô lên, lại sợ đụng đau cô nên cách xa một chút, Khương Thời Niệm nghiêng đầu áp vào, da thịt mềm mại nóng bỏng chạm vào người anh, nước mắt rơi như mưa, lại quay qua hôn vào bàn tay của anh, nhìn theo đôi mắt giăng đầy tơ máu của anh.

Vốn dĩ anh không đi qua, mà vẫn luôn ở dưới lầu, biết cô không để ý, có lẽ cả đêm sẽ không tỉnh lại, đắm chìm vào ba mẹ đã lâu không gặp, sẽ không nhớ tới anh, mà anh còn muốn ngẩng đầu nhìn cô qua cánh cửa sổ tối đen.

Ánh đèn đường hơi tối, che đi hàng mi đen nhánh của người đàn ông, giống như có thể phản chiếu được tình cảm sâu đậm bên trong ánh mắt anh, để cô tận mắt thấy, dưới mặt biển ẩn chứa bao nhiêu tảng băng khổng lồ mới có thể có tình cảm nồng nhiệt đến khảm vào xương cốt thế này. 

Khương Thời Niệm bị ánh mắt nặng nề của anh làm trái tim run rẩy, đến cả ngón tay cũng run, đêm khuya trong chiếc xe khóa kín, không gian có hạn, cuối cùng cũng không có người quấy rầy, cô lại lần nữa chỉ thuộc về anh, không bị ngăn cách, mọi người đều có, chỉ chừa anh một chút nho nhỏ như vậy thôi.

Anh cứ chăm chú nhìn cô như vậy, ánh mắt điên cuồng hướng về phía cô, rõ ràng không làm gì hết, tay cũng không lộn xộn chút nào, nhưng hô hấp của cô như bị ngăn cản, không rõ tại sao anh lại có lực mê hoặc lớn tới vậy. 

Cô cúi người hôn lên khóe môi anh, cô kém xa năng lực làm người ta chìm đắm của anh, còn hơi vụng về mà liếm một chút, cạy mở môi anh, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, tìm kiếm đầu lưỡi của anh.

Thẩm Diên Phi không nhắm mắt mà vẫn nhìn thẳng vào cô, anh hơi hé miệng tạo điều kiện cho cô len vào, quét qua chiếc lưỡi ấm nóng của anh. Cô lảo đảo thở hổn hển hai cái, cảm thấy anh vẫn lạnh lùng như vậy, trầm giọng gọi cô là cục cưng, ánh mắt khóa chặt cô.

Cô đột nhiên không kìm được nước mắt, nâng cằm anh chất vấn: “Anh có còn nhớ rõ dáng vẻ trước kia của Khương Thời Niệm không? Nếu em của lúc đó nhìn thấy cha mẹ, có thể bình tĩnh đón nhận giống như bây giờ, tự tin về nhà với họ không? Em bị mắc kẹt trong cái kén dày đến vậy, sợ tình cảm, sợ nhận lấy, sợ trả giá, sao em lại trở thành như hôm nay được vậy?”

“Là anh đã phá kén của em ra, đưa em ra, anh nâng em lên mây, em dám đi với ba mẹ là bởi vì có anh lái xe theo sau em, anh tìm ba mẹ cho em, em mới có thể thoải mái đón nhận.”

Đôi môi nóng bỏng của cô nghiền lấy môi anh, lại túm cổ áo anh, trượt xuống hôn lấy hầu kết của anh.”

“Em có rất nhiều tên, nhưng em là Khương Tuệ Tuệ của anh, là Khương Tuệ Tuệ được anh nuôi lớn, có toàn bộ tình yêu của anh, tại sao anh lại không gọi?”

Dấu răng của Khương Thời Niệm đặt lên yết hầu của anh, áp vào ngực anh, đâm vào tim anh: “Có phải có người nói anh bỏ lại cái tên Tuệ Tuệ này không? Nhưng Tuệ Tuệ chỉ thuộc về anh, không thuộc về cái cô nhi viện kia, em là của anh, là mười năm của anh, em chỉ nghe anh gọi thôi.”

Lúc trước khi nói, cô còn giữ thế chủ động, nhưng khi nói xong những lời này, trong không khí mỏng manh như có thứ gì đó chợt vỡ ra, cô chỉ kịp hừ nhẹ một tiếng đã mất đi giọng nói, lưng bị ghìm vào tay lái, âm thanh ngắn ngủi bị bóp chặt.

Gân xanh trên tay anh hiện lên, khống chế mạnh mẽ, giam cô vào trong khe hở chật chội, cúi xuống hôn cô thật thô bạo.

Anh chiếm đoạt tiếng thở dốc, nuốt lấy nước bọt của cô, khiến cô không thể nói gì, cũng không thể khép miệng, cứ thế này trong đêm khuya tĩnh mịch như vậy, đã vớt anh ra khỏi cái đầm lạnh buốt.

Thẩm Diên Phi đỡ lấy gáy của cô, mắt hơi nâng lên, góc độ này không nhìn được trên lầu, nhưng anh biết có lẽ có người đang nhìn.

Gân tay màu xanh uốn lượn trên tay anh, đôi môi quyện vào nhau, anh ấn Khương Thời Niệm vào lòng, không còn chút kẽ hở nào để cô có thể giãy dụa, anh lấy điện thoại rồi gửi tin nhắn vào một dãy số không có tên. 

[Ngày mai gặp lại Nhiễm Nhiễm của ba, đêm nay cô ấy là Tuệ Tuệ của con, con đưa cô ấy đi.]

Sau khi gửi xong, anh tắt máy rồi ném điện thoại đi, nó rơi vào một góc không ai quan tâm, Thẩm Diên Phi khởi động xe và nhấn chân ga, không đi quá xa mà băng qua con đường nhỏ trong khu dân cư, xuyên qua ánh trăng lạnh lẽo, đi vào một cái chòi nghỉ mát có dạng hành lang đang thi công. 

Ở đây là sâu bên trong khu dân cư, chủ yếu là để ngắm cảnh, biệt thự gần nhất cách cũng phải cả trăm mét, phía trước bị tường cao bao vây, trái phải bị ngăn bởi tấm biển đang thi công che khuất, một góc chết tối như mực thế này lại có thể chứa một chiếc xe cực nóng.

Eo của Khương Thời Niệm cọ vào vô lăng, mặc anh kéo đến ghế sau, cô lung lay một chút rồi đối mặt với anh, trên chiếc quần dài là một chút ánh nước ẩn hiện trong bóng đêm. 

Có người hỏi bằng giọng trầm khàn hơi gay gắt: “Cần anh sao.”

Cô khóc thút thít không ngừng gật đầu.

“Quan tâm đến anh sao?” 

Trái tim bị siết chặt và bị véo một cách thô bạo.

“Có gia đình rất tốt, em còn yêu anh hay hận anh vì đã đối xử với em như vậy trước mắt ba mẹ em không.”

Cô tan rã.

Mặc dù cách căn nhà đó rất xa, hai bên chỉ có bóng tối, nhưng lại giống như thật sự bị từ xa nhìn chằm chằm, cô không nhịn được mà run rẩy co rụt lại.

“Tuệ Tuệ không sợ…” Anh thấp giọng nói: “Có anh ở đây, không có nguy hiểm, sẽ không để em phải khó xử.”

Khương Thời Niệm mơ hồ vuốt ve đuôi mắt của Thẩm Diên Phi, đầu ngón tay trở nên ươn ướt, cô nghe thấy anh cắn vào nơi mềm mại của cô: “Hai ngày nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến, đợi anh được không.” 

Cô không có cơ hội nói chuyện, khi anh mở miệng thì cô đang vội vàng hít thở, lồng ngực phập phồng, khi anh cắn lên, cô chỉ có thể nhắm mắt lại như sốt cao, dường như hơi thở lạnh lẽo của anh đang rơi xuống trên người cô, vừa nóng vừa đau. 

Không được.

Cô có thể trả lời không được được không.

Cô không muốn thế.

Khương Thời Niệm kiềm lại tiếng nức nở, hôm nay Thẩm Diên Phi đặc biệt cứng rắn, anh bật đèn mờ trong xe, muốn trước mắt sáng sủa hơn, để nhìn thấy mặt ai đó đỏ bừng, lấm tấm nước mắt.

“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ….” Anh gập ngón tay thon dài, ôm chặt cô, mê mẩn nhìn cô thật chăm chú, nhìn như nắm giữ trong tay hết thấy, nhưng cũng như anh là tù nhân của cô: “Đừng trốn, dung túng cho anh lần này thôi, dung túng cho anh lần này thôi, coi như là để anh thực hành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.