Ban đầu khi đứng đối diện với Tống Văn Tấn, Khương Thời Niệm không nhìn rõ được toàn bộ nội dung trong túi hồ sơ mà trong lòng đã ngổn ngang, không biết phải làm sao. Khó khăn lắm mới có thể đứng vững nói chuyện, thể hiện như mọi chuyện đang diễn ra rất bình thường.
Nhưng với một người dành ra từng ấy năm, dốc hết toàn bộ sức lực để tìm lại con gái và tập trung cho nghiên cứu học thuật như giáo sư Tống chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời mang sức nặng và ý nghĩa như vậy cả.
Ông đọc từng chữ một đến trang cuối cùng của tờ giấy mà Thẩm Diên Phi viết, con ngươi không ngừng co rút, cơ thể không tự chủ mà run lên khiến ông đánh rơi tờ giấy.
Tờ giấy phản chiếu ánh đèn ở lối vào, hất lên rồi rơi xuống trước mặt Khương Thời Niệm.
Nét chữ trên mặt giấy quá đỗi quen thuộc, câu từ cay mắt lập tức được ánh mắt cô liếc qua thu hết vào hốc mắt. Phút chốc mọi thứ xung quanh như chẳng còn tri giác, cơ thể cô như bị bắn xuyên qua một lỗ to, âm thanh vụn vỡ chỉ có chính cô mới có thể nghe thấy, mọi thứ cô cố gắng duy trì đều như được thông báo rằng đã thất bại, tất cả đều bị ông đạp đổ hết rồi.
Khương Thời Niệm cúi xuống nhặt tờ giấy, cầm lên cẩn thận đọc từng nội dung được ghi trong đó, cứ đọc đi đọc lại nhiều lần như thế. Cô nhắm cố gắng hô hấp để lấy lại bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không gắng gượng nổi để đứng lên.
Du Nam còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc quá lớn lại nhìn thấy phản ứng của con gái như thế, nước mắt không biết vì sao lại trào ra, vội vàng tiến lại đỡ cô dậy.
Du Nam hoảng sợ, cảm giác như sắp có chuyện gì lớn xảy ra nên không dám tùy ý kích thích cô, bà nhanh chóng giật lấy nó từ tay Tống Văn Tấn rồi đặt vào tay cô.
Cô chậm rãi lật từng trang, đọc từng chữ một, giọng đọc rất nhỏ, khi đọc đến cuối di chúc, cô cảm giác như lòng ngực mình bị bóp nghẹn, chỉ biết gục mặt vào trong tờ giấy lạnh lẽo, trước mắt cô chính là vẻ mặt và ánh mắt của anh khi đích thân giao lại chuyện hậu sự, trước khi rời đi, anh vẫn luôn ôm chặt lấy cô không buông lúc nào, cô nằm trong vòng tay anh, nghe nhịp tim của anh rồi ngủ thiếp đi.
Cô không phát ra âm thanh gì nữa, từng dấu vết ướt át như xâm nhập thật sâu trong im lặng.
Tống Văn Tấn thấy thế thì đau lòng biết bao, ông muốn kéo cô dậy, tuy cô im lặng nhưng lại đang có ý phòng bị, ông đưa tay ra rồi lại nắm chặt lại, đi vào phòng khách sốt ruột đi đi lại lại hai vòng, vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày mờ nhạt dần mất kiểm soát, cố gắng rũ bỏ cảm xúc không nên có.
Chưa đầy một phút ông lại sải bước quay lại chỗ con gái, nhíu mày trầm giọng nói: “Con như vậy là có ý gì? Con đang khẳng định uy quyền với ba sao? Lúc đó ba …”.
Tống Văn Tấn lạnh lùng nói một cách mất tự nhiên: “Lúc đó ba chỉ là tùy tiện nói vài câu để thằng bé không quá xem thường con, nhưng bây giờ nó lại nhắm vào từng người một! Một người trẻ tuổi như vậy lại đem thứ không may mắn như di chúc ra thì có phải là quá trớn rồi không? Ở cùng một người như thế con thực sự có thể yên tâm sao?”
Khương Thời Niệm cuộn tròn người lại và cắn vào mu bàn tay, cố gắng hết sức để chịu đựng cơn đau như thiêu như đốt trong trái tim mình.
Cô ngẩng đầu lên, gấp gọn chồng giấy tờ trên ngực, vịn lấy thành cửa rồi lại đứng thẳng người, nhìn vào đôi mắt lo lắng của Tống Văn Tấn, miệng chua chát khô khan mà lên tiếng.
“Không phải là nhắm vào ai mà là bởi vì đối mặt với ba con nên mỗi lời nói của ba anh ấy đều coi trọng và tưởng là thật cả”.
Có những lời một khi đã nói ra thì không thể kìm nén được nữa, chỉ muốn trút bỏ tất cả, muốn nhẹ nhàng vạch những người không thể chạm tới ra rồi lao vào vòng tay họ.
“Anh ấy không phải người ngoài phải bị gạt bỏ ra đâu…”.
Khương Thời Niệm đã tưởng tượng ra được ngày hôm đó trên sân thượng, cô đắm chìm trong gia đình bị thất lạc và giờ tìm lại được của mình, Thẩm Diên Phi lại ở chung một mái nhà với cô, phải nghe những lời nói đau lòng.
“Ba mẹ, chúng ta không có may mắn nhiều vậy đâu, chúng ta có thể đoàn tụ sau hơn 20 năm xa cách, chính anh ấy là người đã lần mò từng chút manh mối nhỏ nhoi, như mò kim đáy bể trên khắp cả nước trong một thời gian dài mới có thể giúp con tìm được nhà mình”.
“Vì để xoa dịu tiếc nuối nhiều năm của ba mẹ, anh ấy đã tạo ra nơi thiên đường để chúng ta may mắn gặp lại nhau, nhưng bản thân anh ấy lại trở thành du khách không có vé và bị gạt bỏ ra ngoài”.
Khương Thời Niệm cố gắng giữ bình tĩnh, khóe miệng cong lên, vừa bình tĩnh mà vừa run rẩy nói: “Ba... Con không trách ba đã âm thầm nói những điều đó với anh ấy đâu, con hiểu tấm lòng của ba, nhưng con thực sự rất đau, ba hiểu không?”
Cô nở nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch: “Anh ấy chưa bao giờ xem thường con, anh ấy luôn hạ mình xuống rất thấp, trong mắt bố, địa vị của anh ấy cao đến nỗi không thể tính toán được, anh ấy cao quý như vậy nên không thể là người cùng chung thế giới với con, nhưng anh ấy hạ thấp mình đến nỗi ngay cả mạng sống và cuộc đời mình cũng luôn cho đi vì con”.
Những nếp nhăn sâu ở đuôi mắt Tống Văn Tấn dần rung chuyển.
Giọng nói của Khương Thời Niệm khàn khàn, hơi thở ngắn và gấp gáp, như thể cô đang cố giành lấy nó cho ai đó, tuyến phòng thủ của cô bị phá vỡ, cô tiếp tục nói với giọng nói đầy giận dữ: “Lúc trước ở cô nhi viện, con từng bị một người họ Tưởng bắt nạt một thời gian rất dài, lúc học cấp ba, hắn xuất hiện càng thêm kinh khủng, muốn tiêu diệt con luôn, con cũng đã chuẩn bị để chết đi rồi, chuẩn bị đã chết cùng với hắn, nhưng Thẩm Diên Phi …”.
Tên của anh trong câu cũng khiến cho Khương Thời Niệm khó khăn đến mức gần như cúi xuống.
“Thẩm Diên Phi đã cho con mạng sống”.
Cô có đôi lông mày cong, đôi đồng tử sáng ngời và nụ cười ngọt ngào đến nỗi nước mắt cũng như thấm đấm vị ngọt.
“Bố đoán được hồi cấp ba con đã ngưỡng mộ anh ấy đến mức nào không? Khi nói chuyện hay gặp anh ấy, con luôn căng thẳng sợ để lộ, sợ mình không lịch sự, sợ trái tim mình loạn nhịp, ngốc nghếch đến mức cho rằng mình sợ anh ấy”.
“Thật ra anh ấy rất thích con, từ lúc thiếu niên anh ấy đã yêu con rồi, vì để con không bị tổn thương, anh ấy đã đi đối mặt với người đó, anh ấy không cần bản thân mình, không cần tương lai hay mạng sống của mình, anh ấy chỉ muốn đổi lại cho con có một cuộc sống ổn định, từ đầu đến cuối, tám năm trôi qua mà con không hề hay biết, còn suýt chút nữa đã kết hôn với người khác”.
“Con có thể sống đến ngày hôm nay là bởi vì Thẩm Diên Phi đã cho con tất cả, dùng tai phải của anh ấy để đổi lấy, anh ấy đã vất vả biết bao để đi được tới hiện tại, nhưng bởi vì tai phải mà không thể vào cửa nhà con”.
Cô đưa tay lên bịt tai lạnh cóng, muốn cảm nhận nỗi đau mà cả thế giới đang ầm ầm xé tan, nhưng không có gì cả, chỉ có tiếng máu chảy róc rách.
“Bao năm qua anh ấy vì con mà đã đổ không biết bao nhiêu máu, bây giờ vì việc người đó tỉnh dậy có thể gây ra mối đe dọa cho con mà anh đã đến nơi Zambia đầy hỗn loạn đó bất chấp sự an toàn của mình, con không thể liên lạc với anh ấy, đến cả sự an nguy của anh ấy mà con cũng không biết chắc nữa! Thậm chí không chắc! Anh ấy để lại bản di chúc bảo vệ con, thậm chí còn gửi đến viện nghiên cứu của ba vì sợ con nhìn thấy”.
“Ba, trên đời sao lại có người như vậy chứ?” Khương Thời Niệm khóe mắt ửng hồng nghiêm túc hỏi: “Người quá trớn, cố chấp đó vì mối tình đầu năm mười bảy mười tám tuổi của mình cô đơn mà đánh đổi tất cả những gì mình có, ngay cả hồi đáp cũng không cần, ba muốn nói với con rằng con không thể yêu anh ấy sao?”
Cô vô thức áp vào ngực mình, muốn bày trái tim đang co giật của mình cho người khác tận mắt nhìn thấy: “Nhưng làm sao mà ba biết được, con không thể nào xứng với tình cảm của anh ấy, ba làm sao chắc chắn rằng con không đủ yêu anh ấy chứ?”
Vẻ mặt của Tống Văn Tấn hoàn toàn trống rỗng, ngơ ngác nhìn nước mắt của Khương Thời Niệm, không cách nào hiểu được sức nặng không thể chịu đựng được trong những lời này, đầu óc ông chưa bao giờ lửng lơ đến như vậy, đột nhiên xuất hiện tin nhắn mà đêm hôm đó tức giận đã trả lời Thẩm Diên Phi.
“Sau này con bé có chọn con hay không còn chưa chắc, gia đình con bé ấm áp được bao bọc bởi tình yêu thương, con cũng dần dần ít quan trọng với con bé hơn thôi”.
Tống Văn Tấn mở miệng vài lần cũng không nói được lời nào, Khương Thời Niệm giơ tay lên lau đi nước mắt vương trên mặt, hít một hơi thật sâu, tập trung lại một chút sức lực cho bản thân, cô cầm lấy tờ giấy văn kiện nhàu nát trong tay, quay người đi vào phòng ngủ của mình, mở chiếc vali sát tường ra, lấy toàn bộ tài liệu cất vào người rồi nhét vài bộ quần áo cần thiết vào.
Du Nam đuổi theo tới cửa phòng, nhìn động tác nhanh nhẹn dứt khoát của cô, ánh mắt bà ngây ra vài giây, như chợt tỉnh táo lại, hai chân mềm nhũn xông vào, bà còn chưa kịp hỏi, Tống Văn Tấn đã theo sát phía sau, ông bị sốc bởi phản ứng này của cô, ông đứng ở cửa không lùi lại phân nào, ánh mắt tức giận nghiêm nghị nói: “Con định làm gì vậy hả? Con đi đâu? Nhiễm Nhiễm, có phải con đi tìm nó không? Con thật là bốc đồng …”.
Khương Thời Niệm dùng sức giữ chặt bánh vali, nhìn thẳng vào vẻ mặt đau khổ của ba mẹ: “Ba mẹ, hai người cứ yên tâm, con rất bình tĩnh, từ trước đến giờ con chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, con chỉ muốn về lại Vọng Nguyệt Loan, về lại nhà của anh ấy, bây giờ con không thể đi đâu xa, cũng không biết phải đi đâu cả”.
Sau khi trái tim đau như búa bổ, cô nhìn thấu chính mình hơn bao giờ hết: “Con học ngành truyền thông, làm việc nhiều năm như vậy, đi tới nhiều quốc gia, nhưng con chưa từng trải qua hỗn loạn, con không có kinh nghiệm, tình hình bên đó cũng không biết, cho dù giờ con có thẻ thông quan, đêm nay xuất phát vội vã qua đó cũng không thể vào trung tâm, cũng không thể tự bảo vệ mình, con sẽ chỉ làm anh ấy lo lắng và phân tâm hơn thôi”.
“Con đảm bảo sẽ ở nhà đàng hoàng, đến đài truyền hình làm việc, và làm những gì con nên làm. Anh ấy hứa với con sau mười ngày sẽ quay về, bây giờ là ngày thứ tư, ngày thứ tư anh ấy mất liên lạc trong khu vực hỗn loạn …” Khương Thời Niệm đứng thẳng người, cô khó khăn nói: “Con đã đợi anh ấy thêm một tuần nữa, cũng đủ lâu rồi phải không ạ? Con không khăng khăng rằng anh ấy sẽ phải xuất hiện trước mặt con sau một tuần nữa, con chỉ muốn anh ấy có thể liên lạc với con thôi”.
“Liên lạc được rồi, con nắm chắc tình hình của anh ấy, con sẽ tiếp tục đợi anh ấy, đợi bao lâu cũng được” Cô nghiến chặt răng thấm đẫm nụ cười ngọt ngào: “Nhưng nếu qua một tuần vẫn không có tin tức, không ai có thể tìm thấy anh ấy thì điều đó có nghĩa là anh ấy đang không ổn, con sẽ đi cùng với nhóm truyền thông chính thức ở đài truyền hình, khi con xuất phát, con không phải là con của bây giờ, trong một tuần, con đã làm tất cả những gì có thể làm”.
“Tính mạng của con và sự an toàn của con là quan trọng nhất, hai điều đó đều là anh ấy đổi cho con, đương nhiên con sẽ trân trọng và bảo vệ.” Cô lau đi đôi mắt nóng bỏng: “Con không thể để anh ấy hi sinh vô ích được”.
Khương Thời Niệm bước lên phía trước, nhẹ nhàng lần lượt ôm lấy ba mẹ mình rồi nói với Du Nam: “Mẹ yên tâm, bây giờ con tỉnh táo rồi, chỉ là con ra ngoài lâu rồi, bây giờ con muốn về, ở đây không có bóng dáng của anh ta, ở nhà mới có”.
Du Nam rơi nước mắt, sắc mặt của Tống Văn Tấn đã tái nhợt, Khương Thời Niệm ngẩng mặt lên, dịu dàng, với đôi mắt kiêu ngạo và kiên định đến cứng cỏi, nhiều lời nghẹn lại ở cổ họng, không cần phải nói ra, cũng không nói ra được.
Khương Thời Niệm đi bộ về, nhưng xe vẫn luôn đi bên cạnh cô, luôn canh gác sẵn bên ngoài tòa nhà của ba mẹ cô, cô tin rằng không chỉ chiếc xe này, mà có lẽ còn những chiếc xe khác cô không nhìn thấy đang bảo vệ cô, người đó không có ở đây nhưng đôi cánh anh ấy luôn dang rộng như chiếc bóng bảo vệ cô.
Khi cô trở về Vọng Nguyệt Loan, trời đã tối, gần đây không có ai ở nhà, dì giúp việc đã được nghỉ phép từ lâu rồi, một ngôi nhà rộng lớn nhưng tối tăm như thiếu sức sống.
Khương Thời Niệm tựa lưng vào cửa, trượt xuống ngồi trên mặt đất ngẩn người một lúc, cầm điện thoại liên tục gọi vào điện thoại và WeChat của anh, cho đến khi tay nóng ran, màn hình trở lại màu đen, cô mới nhắm mắt lại và thở một cách nặng nhọc cô lại lên lầu để cúp điện thoại, cô lại đi lên lầu đến phòng thay đồ treo đầy váy và sườn xám của cô, trong một ngăn kéo có khóa nào đó, cô tìm thấy một cuốn sách giáo khoa cũ mà trang nào cũng bị ố vàng mà cô mang từ nhà họ Khương đến.
Khống chế đôi chân mềm nhũn của mình, cô mở tủ quần áo của Thẩm Diên Phi, lấy ra vài chiếc áo sơ mi rồi ôm lấy, rồi cô trở lại phòng ngủ chính nằm nghiêng trên giường, vén chăn đắp lên mình, chìm vào những thứ anh đã phai mờ đi, trong những hơi thở lạnh giá đã mê hoặc cô.
Mượn ánh sáng yếu ớt chiếu vào, cô mở sách giáo khoa lấy ra một bó hoa dại ở bên trong.
Lúc đầu bó hoa còn tươi, sau đó cô học cách phơi khô, sau vài năm, cô lo không giữ được sẽ bị vụn ra nên đã làm một gói ni lông đơn giản để gói kín nó lại.
Tại sao lại phải giữ lại?
Tại sao lần đầu nhìn thấy nó lại vô tình cầm lên, sờ vào đã thấy tim đập chân run, lại giữ nó bên người lâu như vậy?
Cô chăm chú vào màu nâu sẫm của cuống hoa, cô từng nghĩ, một khóm hoa trên núi làm sao có thể bị nhuộm màu xỉn như vậy.
Hóa ra đó là máu của anh.
Khương Thời Niệm cong môi, úp mặt vào gối, nắm chặt mép gối và nghẹn ngào khóc.
Đó là máu của anh, trong cuốn sách giáo khoa mà cô hiếm khi lật ra này là những câu chúc phúc anh viết nguệch ngoạc, cứ lật qua lật lại, quên đi rồi lại nhớ lại, anh đi cùng cô tám năm dài đằng đẵng, cùng cô lớn lên, cùng cô trải qua bao cay đắng, cùng cô đi lấy lại hộ khẩu, chạy về phía anh rồi cưới anh.
Khương Thời Niệm sờ vào điện thoại, nhưng cô không thể lau sạch nước mắt nên cô quyết định không lau nữa, cô mở hộp thoại WeChat với Thẩm Diên Phi ra, biết rõ anh không nghe thấy nhưng cô vẫn gửi từng dòng tin qua, từ dịu dàng cho đến đe dọa run rẩy.
“Em nhớ anh”
“Bó hoa đầu tiên anh tặng cho em, em vẫn giữ đến tận bây giờ, nó được giấu trong phòng thay đồ mà anh vào mỗi ngày luôn đó, anh có tin không?”
“Mùi của anh trên giường rất nhẹ, em nhớ rõ khi lần đầu tiên nằm xuống giường, mùi rất rõ ràng, anh muốn giấu cũng không giấu được”.
“Có phải anh nghĩ rằng ngay cả lỡ như anh có chuyện gì xảy ra thì em vẫn có thể dựa những gì anh để lại mà sống một cuộc sống tốt đẹp hay không? Thẩm Diên Phi, từ đầu đến cuối, anh luôn cảm thấy rằng thời gian của em với bạn quá ngắn, và em không yêu anh nhiều như vậy, dù có yêu nhiều cũng chỉ là vì em không nỡ, có đúng vậy không?”
“Được, em trả lời cho anh …”.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Nếu anh dám xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ dám tái hôn, em sẽ đi tìm một người khác, một người không giống anh một chút nào, sau khi em ở bên anh ấy, em sẽ đem tất cả những gì anh cho em để cho anh ấy, được không?”
“Anh nói xem được không?” Cô vùi vào trong gối, ôm chặt lấy áo sơ mi của anh cuộn tròn lại, thấp giọng uy hiếp: “Anh gật đầu hả? Anh định khi nào thì quay lại, ở trên giường này làm em hối hận khi nói ra những lời này?”