Anh trầm giọng cười, âm thanh làm cho màng nhĩ cô ngứa ngáy, lúc này cả người cô đều trở nên nhạy cảm, ngón tay của anh tiến vào cũng không bị ngăn cản, anh lấy ra một chiếc vớ nhỏ màu sữa quét qua quét lại khiến cô cảm thấy như mình đang bị anh cọ rửa cho vậy.
Sống lưng của Khương Thời Niệm còn đang tê, thần kinh bật lên, cắn môi nhịn phát ra những âm thanh vụn vỡ, nghe anh khàn khàn mở miệng: “Ngoan, ngồi uống, ăn từ từ, đừng chừa lại.”
Lần nào cũng không thể ngay lập tức tiếp nhận hoàn toàn, cần phải từng bước thích nghi, nhưng đi xuống thẳng như vậy… Lúc cô ngồi xuống cả người như mất khống chế, đầu óc mù mịt, khoé mắt ướt đẫm, không rõ trạng thái và biểu cảm mở miệng thở không ra hơi bây giờ của bản thân kích thích anh như thế nào, anh muốn hung hăng thảo phạt, khiến cô dung hòa với anh, từng chút một, hoàn toàn trở thành hình dáng của anh.
Môi cô đều là dấu răng, tâm trí rời rạc, giọng điệu loạn xạ ngọt ngào, nói không thành câu.
Thẩm Diên Phi khiến cô không ngừng đắm chìm.
Ánh mắt của Khương Thời Niệm rung động, nhìn thấy bản thân trắng đến chói mắt dưới ánh đèn trong tối mịt, mà ông Thẩm vẫn trang phục chỉnh tề, áo sơ mi cũng không có một chút nhăn nheo, cà vạt tay áo vẫn đầy đủ không nói nên lời, quần dài màu đen còn thẳng thớm, cứ giống như đang ngồi ở trong phòng họp hội nghị ở tập đoàn cấp cao, làm chuyện khó coi nhất.
Anh cả người chính chắn, ngoại trừ chiếc nút kim loại bị mở ra, ngoại trừ viwj trí to lớn bất thường kia, ngoại trừ lớp vải vóc xung quanh và ánh đèn dần tối mù kia.
Thật quá đáng, cũng thật mê người.
Khương Thời Niệm nhìn thêm mấy cái, lại đụng phải đôi mắt nhuốm đầy dục vọng của anh, cuối cùng trong lúc khóe mắt giàn dụa nước, cả hai hoàn toàn hòa vào nhau.
Thẩm Diên Phi mê mẩn nhìn chằm chằm cô, tay ở eo của cô mạnh mẽ giam cầm: "Nhìn đi, bảo bối thích ăn nhất đó."
-
Hôm sau là ngày cuối tuần, đài truyền hình không có chuyện gì gấp, chẳng khác nào được nghỉ, Khương Thời Niệm liền ngủ thẳng đến giữa trưa mới miễn cưỡng mở mắt dậy. Vừa mới ngóc đầu lên, cô liền bị Thẩm Diên Phi ôm vào trong phòng tắm, chăm sóc rửa mặt sấy tóc, rửa mặt, gò má trắng nõn thịt cũng bị hôn.
Tiệc tối tại nhà họ thẩm được đặt vào chạng vạng tối lúc sáu giờ, buổi gặp mặt chính thức của trưởng bối hai nhà đương nhiên không thể để Tống Văn Tấn và Du Nam tự mình lái xe.
Hai chiếc Maybach vừa mới năm giờ đã dừng ở dưới lầu của hai người.
Khương Thời Niệm ngồi ở ghế sau của chiếc xe phía trước, hôm nay đặc biệt mặc một cái đầm sườn xám cách tân, lộ vẻ hoạt bát.
Thắt lưng nhỏ nhắn không phải là cổ cao truyền thống, cổ tròn khéo léo thắt ở dưới xương quai xanh, một bộ màu xanh đậm, tôn lên làn da cực trắng, đèn chiếu một cái gần như trắng sáng, tóc dưới ánh đèn càng thêm phần rực rỡ, khuôn mặt vốn dĩ đã xinh đẹp, không biết bắt đầu từ lúc nào lại càng xinh đẹp hơn.
Khi thay đồ, Khương Thời Niệm chỉ có thể thốt lên là ông chủ Thẩm còn không tính là quá cầm thú, biết hôm nay có cuộc gặp mặt quan trọng nên không có để lại vết tích ở vị trí quá rõ ràng, nhờ vậy cô mới có thể phóng khoáng lộ ra một phần da thịt.
Ánh mắt của Thẩm Diên Phi như hình với bóng, treo ở trên người cô, ánh mắt sâu đến nhấn chìm người.
Dọc theo cả con đường, Khương Thời Niệm chưa ngừng nghĩ qua, vốn tưởng rằng hôm nay trong đài yên tĩnh, có thể chuyên tâm trải qua thời gian cá nhân thật tốt, không ngờ rằng vừa xuất phát từ Vọng Nguyệt Loan, tin nhắn của Đồng Lam liên tục được chuyển tới.
Máy tính nào đó trong đài truyền hình bị hư kho số liệu, cần thời gian hồi phục, có tư liệu của một tập chương trình ngay cả phần dự bị cũng ở trong đó, lại ngay lập tức phải dùng chỉ có thể dựa vào người đã xem qua cố gắng hết sức nhớ lại, sắp xếp điểm quan trọng, quay lại, ứng phó khẩn cấp.
Cô chính là một trong số ít người xem qua mấy lần, đương nhiên phải phối hợp làm việc, một cái điện thoại cũng không đủ dùng, vừa gửi ghi âm trao đổi với Đồng Lam, vừa ghi chép, vì thế điện thoại của ông chủ Thẩm cũng ở trong tay của cô, tùy ý dày vò.
Đợi xe dừng ở dưới nhà ba mẹ, cô còn có một chút chưa xử lý xong.
Khương Thời Niệm vừa cầm điện thoại, vừa nói chuyện với Đồng Lam, vừa muốn xuống xe, chuẩn bị cùng Thẩm Diên Phi lên lầu rước ba mẹ, Thẩm Diên Phi không nỡ cô đi qua đi lại phân tâm, để lại cô, đẩy trâm phỉ thúy tới bới tóc cô lên, muốn cô yên tâm ở trong xe đợi, xử lý xong công việc ở phía sau.
Thẩm Diên Phi đóng cửa xe bước bước lên lầu vô thức quay đầu lại nhìn đường nét xinh đẹp của Khương Thời Niệm thấp thoáng ở phản ảnh của cửa sổ, anh vốn dĩ muốn ở trên đường giải thích với cô những chuyện nhà họ Thẩm, lại bị cắt ngang, chỉ có thể đợi đoạn đường tiếp theo đi đến nhà họ Thẩm mới nói với cô.
Thần phật không thể phù hộ anh, lần này e rằng ngay cả Tuệ Tuệ cũng sẽ không phù hộ rồi.
Tự mình tạo nghiệp.
Không thể khoan dung.
Khương Thời Niệm ở trong xe một lòng một dạ kết nối với Đồng Lam, không dễ dàng gì giải quyết xong chuyện ở phía sau, Đồng Lam chạy đi làm việc, cô cũng thả lỏng, mới nhìn thấy điện thoại của Thẩm Diên Phi vẫn còn ở chỗ của mình, mà anh ấy đối với cô ngay cả mật khẩu cũng không có, vân tay vừa đụng đã mở được, tùy cô sử dụng.
Cô khóa màn hình lại cho anh, vừa muốn để ngay ngắn ở bên cạnh, điện loại liền không ngừng rung lên, khiến ngón tay của cô tê lên một cái, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống.
Là một cuộc gọi, trên màn hình hiện lên người gọi đến, Thẩm Tích.
Khương Thời Niệm nhìn thấy tên, do dự một chút, vẫn là để điện thoại trở về, đợi Thẩm Diên Phi quay về, nhưng Thẩm Tích rất kiên nhẫn, sau khi một cuộc điện thoại tự động ngắt, cô ta ngay lập tức lại gọi cuộc thứ hai, điệu bộ rõ ràng, không đợi được người nghe thì sẽ không ngừng.
Cô nhớ lại lần trước ở phòng bệnh trong bệnh viện nhìn thấy Thẩm Tích, cô gái nhỏ hình như không có ác ý nhiều như lần đầu tiên gặp, ngược lại khiến cô có ảo giác thân mật khác thường, nhưng một người đã đối đầu gay gắt, sao trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể hoàn toàn đổi tính.
Vẫn là rất nguy hiểm.
Khương Thời Niệm bị chấn động không ngừng làm cho lòng tràn đầy bất an, dù sao tối nay là buổi gặp mặt của hai nhà, Thẩm Tích gọi điện cho tam ca vào lúc này, nhất định có liên quan đến buổi tiệc, mà cô ta rõ ràng như người lạ với tam ca, tràn đầy địch ý, lại đặc biệt gọi điện thoại đến, sự việc nhất định đặc biệt gấp.
Cô nhoài người ra cửa sổ nhìn xem, trên lầu đèn còn chưa tắt, ba mẹ có thể còn chưa thay xong quần áo, cần phải đợi một chút, lúc trước khi gặp phải người cô quen gọi điện cho Thẩm Diên Phi, anh cũng không chỉ một lần kêu cô nghe máy giúp.
Khương Thời Niệm do dự hai giây vẫn cầm điện thoại lên, hít sâu một hơi, trượt qua nghe máy, lập tức muốn nói với Thẩm Tích tam ca tạm thời không có ở đây chờ chút gọi lại cho cô sau.
Ai biết được từ nhỏ Thẩm Tích đã bị bắt nuôi thành thói quen, chính là gọi điện với tam ca nhất định phải gọi được, phiền đến anh không chịu nổi anh mới bắt, với lại nhất định ngay lập tức giành nói chuyện, nếu không tam ca có thể sẽ cúp máy.
Nhưng chỉ cần tam ca chịu bắt máy, thì hoàn cảnh bên anh an toàn ổn định, không cần lo lắng, có thể tùy ý nói.
Vì thế Thẩm Tích với vận tốc mười hai ngàn điểm, gấp không thể chờ giành trước lớn tiếng nói: "Tam ca! Anh phải cứu mạng! Đột nhiên anh nói gặp mặt chính thức hai nhà, ăn cơm với nhà chị dâu, anh không biết ông tức giận đến mức khóe miệng cũng sắp nổi mụn rồi! Lần này thiết lập nhân vật gì anh cũng không cho, trong lòng bọn em biết làm sao! Anh muốn cả nhà tự do phát huy về lại trạng thái thật sự, là nói thật sao!"
Thẩm Tích đã bắt đầu rạo rực, giọng điệu vô cùng phấn khởi: "Anh chắc chắn em có thể không cần giả độc ác, có thể tha hồ đến gần chị dâu trắng thơm của em, có thể ôm chị ấy nắm tay chị ấy, ngồi cùng với chị ấy, sau này tìm chị ấy đi dạo phố, chiếm thời gian của chị ấy?"
"Anh đừng gạt em, em cũng không dám tin." Thẩm Tích là bầm phàn nàn: "Lần đầu tiên anh dẫn chị dâu về nhà, thiết lập nhân vật cũng sắp xếp mấy trang, sau đó còn chê em biểu hiện không tốt, sợ chị dâu nhìn ra, lần trước chạm mặt nhau ở khách sạn suối nước nóng, em cảm thấy em phản ứng đã đủ nhanh, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với ông nội và các cô dì chú bác rồi chứ, giả hung dữ giả lạnh lùng cũng không giống, bọn họ thiếu chút nữa lộ tẩy, nhưng em không có sụp đổ, anh lại còn bảo chưa hài lòng!"
Thẩm Tích hiếm khi gặp được lúc tam ca không mở miệng, một lần nói cho sảng khoái: "Tam ca, buổi tối hôm nay nếu như cả nhà không cần giả vờ nữa, không cần diễn nữa, anh chắc chắn chị dâu có thể chấp nhận, không trách anh? Lúc đầu anh hao tổn tâm sức, lập một cái bẫy lớn, nói muốn chống lại việc bị gia đình sắp đặt mới có thể lừa chị ấy về nhà, lỡ tập thể chúng ta thất bại một cái, cầy sói hổ báo đột nhiên trở nên hiền lành, anh phải làm sao?"
Yên lặng thời gian dài, trong xe không gian có hạn, một vẻ yên lặng đọng lại, ngay cả tiếng hô hấp cũng nhẹ đến không thể nghe.
Thẩm Tích hoang mang: "...Tam ca?"
Khương Thời Niệm lúc này mới chớp mắt, ở giữa họng nghẹn từ từ thở ra, sợ bản thân phát ra tiếng Thẩm Tích sẽ bị dọa sợ.
Cô không trả lời, trực tiếp ngắt mát, giống như phong cách làm việc của tam ca.
Thẩm Diên Phi đón được Tống Văn Tấn và Du Nam,cùng bọn họ xuống lầu, sau khi đưa lên chiếc Maybach phía sau, về lại xe của mình, cửa xe vừa mở, động tác của anh bất giác chậm lại, nhạy bén cảm nhận được có chỗ nào khác thường.
Khương Thời Niệm vẫn ngồi ở vị trí giống vậy, nét mặt cũng không có sự thay đổi rõ ràng, anh theo thói quen kéo cô vào lòng, đương nhiên cô không tránh né, nhưng cả người như lồng vào trong một lớp màng mỏng trong suốt.
Thẩm Diên Phi nhíu mày, ánh mắt lập tức rơi vào điện thoại để ở ngăn để đồ, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, anh cầm lên đang muốn mở khoá, người trong vòng tay nghiêng mặt qua nhìn anh, thong thả mở miệng, giọng nói của người dẫn chương trình đang nổi trong veo dễ nghe, lúc du dương muốn lấy mạng người, nhưng khi không muốn ôn tồn, cũng có thể vô cùng lạnh lùng.
“Ông chủ Thẩm, không cần nhìn nữa, Thẩm Tích vừa gọi điện, em tưởng có việc gấp, thay anh nghe máy, hỏi anh –”
Môi đỏ của Khương Thời Niệm nâng lên độ cong như có như không, ánh mắt lạnh lùng đặt ở trên khuôn mặt của Thẩm Diên Phi, cố ý kéo dài, ăn nói mạnh mẽ.
“Hôm nay không có thiết lập nhân vật rồi, cả nhà phải biểu hiện làm sao, mới có thể khiến tam ca vừa lòng.”