Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 130



May thay cả kỳ nghỉ chỉ có hai ngày, ngày thứ ba đã là thứ hai, cô lại tiếp tục lên đài như mọi ngày. Cô bắt đầu đảm nhận vai trò mới trong tập đầu tiên của chương trình cố định sẽ được ra mắt vào tháng tới, trong đài vừa lên kế hoạch xong, dự kiến tháng sau sẽ đàm phán với những người nổi tiếng.

Hình thức chương trình này hoàn toàn mới, có một số phân cảnh sẽ quay ngoại cảnh, mỗi tập có bốn khách mời, tập trung vào một chủ đề. Bốn khách mời của tập đầu tiên đều là những diễn viên tuyến đầu trong làng giải trí, khi quay ngoại cảnh bọn họ rất sôi động, rất có cảm giác tống nghệ.

Trong thời gian tổ chương trình nghỉ giải lao, một khách mời hướng ngoại bắt đầu livestream với người hâm mộ, những người khác cũng rất vui vẻ khi lọt vào camera, khiến cho bầu không khí càng thêm vui vẻ, số lượng người xem cũng tăng vọt. Khương Thời Niệm đang bận kiểm tra kịch bản của phân cảnh tiếp theo, nên không tham gia chỉ đứng bên ngoài camera.

Đợi cô làm xong việc, bên kia vẫn còn đang livestream, buổi trưa nhiệt độ ngoài trời khá cao nên rất dễ khát nước, muốn đi đến tìm nước trong túi ở xa kia, vừa quay đầu lại, một cảm giác mát lạnh áp lên má cô.

Làn da nóng đến mức ửng hồng làm mất đi vẻ trắng nõn vốn có của nó, cô hơi choáng nhưng khi ngửi được hơi thở rất đỗi quen thuộc đó khiến nhịp tim không ngừng tăng cao, mất đi sự kiềm chế nhưng trên mặt cô vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, chuẩn bị xoay người lại. Cho dù đã có chuẩn bị, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Diên Phi mạch đập vẫn mất đi sự cân bằng.

Người đàn ông đứng trước mặt cô quay lưng về phía mặt trời, cổ áo sơ mi được nới lỏng, yết hầu của anh nhô lên sắc bén, khi anh cười quai hàm trên cao lộ ra vẻ mềm mại quyến rũ, trên tay của anh cầm một chiếc cốc, tay còn lại sờ vào trán cô: "Đây là do anh tự làm cho vợ, em có muốn thử không?"

Khương Thời Niệm cố gắng kiềm chế khóe miệng tránh để nó cong lên, thu lại cảm giác bất an gần đây của mình, nheo đôi mắt hoa đào lại, không trả lời ngay: "Hôm nay Thẩm tổng không họp sao? Sao lại có thời gian đến thăm ban vậy?"

Lông mi của Thẩm Diên Phi bị ánh đèn phản chiếu, khiến cho Khương Thời Niệm rất ngứa mắt nhìn anh nhướng mày nói: "Vợ anh giận anh rồi, anh làm gì còn tâm trạng để làm việc khác chứ, cả buổi sáng cũng không thấy một tin nhắn của em, không đến đây để bắt người còn có thể làm gì được nữa chứ?"

Anh mở nắp cốc ra, mùi trà hoa quả thơm bay ra rất hấp dẫn, cười nói: "Cô Khương, cô có thể nể mặt uống một ngụm đi."

Khương Thời Niệm đang định đưa tay ra để lấy, thì cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí ngột ngạt đang đến gần.

Cô vội nhìn xung quanh, thì vô cùng sửng sốt bốn vị khách đang đứng cùng nhau với vẻ mặt hơi ngượng ngùng, bọn họ chỉ cách hai người có vài bước, vốn dĩ ban đầu hai người bọn họ bị lều che nắng chắn mất, nên không ai nhìn thấy hai người họ đang đứng đây, đợi bọn họ đưa camera đang livestream đến đây thì muốn tránh cũng không tránh kịp.

Cho nên…

Khương Thời Niệm khó khăn nuốt một ngụm.

Cảnh tượng vừa rồi, ngay cả giọng nói, chẳng lẽ đều được phát sóng trực tiếp? 

Livestream trên điện thoại của khách mời lập tức bị tắt đi, lúc này mồ hôi lạnh túa ra, đối mặt với Thẩm Diên Phi người có địa vị nổi bật và cảm xúc khó đoán, căn bản không biết anh sẽ có phản ứng thế nào, suy cho cùng cảnh hạ thấp mình dỗ dành vợ thật sự không hợp với thân phận của anh.

Trước khi anh ấy tắt livestream đi, khu vực bình luận đã trở nên điên cuồng.

Một loạt bình luận đã chiếm giữ hết màn hình và thỉnh thoảng một vài tiếng gà hét được chèn vào.

[Chết tiệt, tôi bị mù hay là hoa mắt rồi! Sinh thời!!]

[Ai có thể nghĩ tới tôi chỉ vô tình xem livestream lại bắt gặp ông chủ Thẩm dỗ dành vợ chứ?! Cho nên ngay cả một vị thần như Thẩm tổng cũng chọc vợ mình không được vui, cho nên mới tới đây bám lấy dỗ dành vợ!]

[A a a ai hiểu chứ! Một người không với tới được trong những tin tức, lại làm đồ uống cho vợ, đưa đến trước mặt vợ còn mong vợ nể mặt, những ông chủ ở ngoài kia còn không bằng một góc của Thẩm tổng nữa, vậy mà người ta nguyện ý xuống thần đàn, biến cô Khương thành như bảo bối vậy.]

[Tôi có nghe nói qua Thẩm tổng rất thương vợ, nhưng vẫn cho rằng đó chỉ là màn tự sướng do một tài khoản tiếp thị bịa ra, tại sao lại để tôi nhìn ra sự thật!!]

[Các ngươi đều không nhìn thấy thân hình của Thẩm tổng sao? Rốt cuộc là nằm mơ bao nhiêu lần nữa để hồn được nhập vào thân thể của cô Khương chứ! Người chồng như vậy cho tôi thẻ thử nghiệm một ngày cũng được a a a a.]

[Truyền đi! Cô Khương đang bắt chẹt Thẩm tổng, lão đại đứng đầu kim tự tháp trong giới thượng lưu của Bắc Thành lại sợ vợ! Xin Thẩm tổng đừng chặn tài khoản của tôi!]

Thẩm Diên Phi liếc nhìn một nhóm khách mời đang sợ hãi, sờ sờ vào thái dương đang ướt đẫm mồ hôi của Khương Thời Niệm, đặt chiếc cốc vào tay cô, nhướng mắt và nhếch môi lên: "Hay là livestream thêm một lúc nữa đi, để cho tôi nói rõ, vợ tôi đã nhận trà trái cây của tôi, hai vợ chồng tôi tình sâu nghĩa nặng?"

Khương Thời Niệm uống một cách khó khăn.

Ngon!

Uống thêm ngụm nữa!

Uống được nửa cốc, cô đành phải tiếp nhận sự thật này không thể thay đổi được, thở dài lắc đầu: "Ông chủ Thẩm, chỉ vô ích thôi bây giờ các cư dân mạng đều biết anh làm vợ không vui."

Thẩm Diên Phi hiểu rõ gật đầu, bẻ khớp ngón tay, lau mồ hôi trên chóp mũi của cô: "Vậy thì không cần thanh minh nữa, chúng ta đổi cách khác đi.”

Khương Thời Niệm không hiểu được "đổi cách khác" của Thẩm Diên Phi là có ý gì, làm cho cô lo lắng hết mấy ngày, mà cũng không thể hỏi được đáp án từ phía anh.

Tối thứ sáu, người yêu của một người dẫn chương trình trong đài có gia cảnh rất tốt, anh ta bỏ ra số tiền lớn mời mọi người đi ăn cơm, mọi người vì nể mặt nên đều đi cả, trong buổi ăn này anh ta diễu võ dương oai, dựa vào dòng dõi mà trong mỗi câu nói đều tỏ ý xem thường những người làm ngành truyền thông.

Thế là bầu không khí trong bữa ăn bỗng chốc trầm lại, kết quả là vẫn chưa kết thúc bữa ăn, trong đám người đột nhiên truyền đến một trận cảm thán, có người giơ cao điện thoại vẻ mặt kinh ngạc, sau đó có rất nhiều âm thanh xen lẫn vào nhau, một số bình luận thiếu văn minh lần lượt xuất hiện.

Khương Thời Niệm cúi đầu mở điện thoại ra, đột nhiên đồng tử co rụt lại, nhìn thấy ở trong nhóm chat đài của mình đang làm và đài truyền hình Bắc Thành có một tin tức làm chấn động mọi người.

Nội dung rất đơn giản, chỉ là thư mời điện tử.

Vào tối thứ bảy, tại chuyến phà tư nhân ở cảng Đàm Môn, trên chiếc du thuyền có hành trình một đêm, tất cả các đồng nghiệp truyền thông của cô Khương đều được mời lên tàu, hoàn toàn miễn phí.

Mời mọi người.

Thẩm tổng vì muốn dỗ dành vợ.

Cộng hai đài lại, phải là bao nhiêu người chứ, cho dù đã loại trừ những người không thể tham dự vì lý do công việc hoặc cá nhân, thì số lượng còn lại cũng không nhỏ. Khương Thời Niệm không cần phải đợi đến thứ bảy, khi cô ra khỏi bữa tiệc tối hôm đó, thì Thẩm Diên Phi đã đợi sẵn ở ngoài cửa, anh tiến lên nắm tay vợ, trực tiếp đi đến sân bay đậu chuyên cơ riêng.

Lúc Khương Thời Niệm thấy máy bay sắp cất cánh thì mới tiêu hóa toàn bộ chuyện xảy ra, cô nắm chặt cổ tay Thẩm Diên Phi miễn cưỡng nặn ra một câu: "... Rất nhiều tiền đó! Anh không cần sống nữa sao!"

"Tiêu tiền dỗ dành vợ không phải đạo lý rất hiển nhiên sao?" Ông chủ Thẩm bình chân như vại, giang rộng vòng tay ôm lấy cô, tuân theo sự trừng phạt không tiến lại gần, chỉ nhìn chằm chằm vào cô: "Nhân ngày nghỉ cuối tuần muốn đi du lịch ngắn hạn với em, thuyền hơi lớn lại sợ ít người quá em sẽ thấy chán, còn về tiền–"

Ánh mắt anh thâm thúy, cho dù không lộ ra ngoài, nhưng cũng không giấu được sự kiêu ngạo: "Đừng sợ, tiền chồng kiếm được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đều là của Tuệ Tuệ cả."

Hôm sau, khi tận mắt nhìn thấy du thuyền, Khương Thời Niệm mới thực sự hiểu được cái gọi là "hơi lớn", một vật khổng lồ đậu trên biển được ánh mặt trời lặn phản chiếu vào, vốn là thứ cô chỉ được nhìn trong những bộ phim nước ngoài nói về chủ nghĩa duy vật cực đoan của tầng lớp thượng lưu.

Một buổi livestream bắt gặp cảnh Thẩm tổng đang dỗ dành vợ, mọi người đều biết đến chuyện này, Thẩm tổng liền thay đổi phương thức khác, mời một đoàn truyền thông chính thống đến để mọi người thấy rõ anh dỗ vợ như thế nào.

Trước khi lên thuyền, Khương Thời Niệm đã đổi một đôi giày mới, khi đến cảng bắt đầu đi bộ, cô mới nhận ra rằng nó không vừa với chân mình, đôi giày cọ xát vào da mắt cá chân của cô, vừa đi vài bước đã bắt đầu rướm máu.

Bây giờ muốn đổi cũng đã muộn rồi, bất giác cô đi chậm lại, Thẩm Diên Phi quay người lại bước về phía cô, anh vừa liếc mắt đã biết chuyện gì xảy ra, muốn ôm cô lên.

Khương Thời Niệm thấy xung quanh rất nhiều người, đều cùng nhau đi bộ, mặc dù mọi người không lên cùng cửa thuyền nhưng cũng có thể nhìn thấy bên này khiến cô có chút ngại ngùng.

Cô không cho anh ôm, Thẩm Diên Phi cũng không bàn luận nữa, dứt khoát hạ thấp người xuống, một tay ôm đầu gối cô lại, cô mất thế nhào về phía trước ngã ngay trên lưng anh.

Thẩm Diên Phi vững vàng nhấc lưng lên, chiếc quần ống rộng màu kem của cô tung bay trong gió biển, tạo nên những gợn sóng cọ vào chiếc quần âu không dính chút bụi nào của anh.

Tim của Khương Thời Niệm đập như sấm, hai tay ôm lấy vai anh, vùi đầu xuống lưng anh, từ bỏ phản kháng.

Du thuyền có hết thảy chín tầng, toàn bộ tầng này đều dành cho hai người nên không sợ bị quấy rầy, Khương Thời Niệm vừa lên thuyền đã bị Thẩm Diên Phi đưa vào phòng ngủ, thay cho cô một đôi giày bệt bằng da mềm, trên giường trải một dài chiếc váy dài, trên viền váy còn được đính hạt tinh xảo.

Khương Thời Niệm vừa tìm hiểu xong cấu trúc và các khu chức năng của du thuyền thì trời cũng đã tối, khi cô đang ăn tối ở tầng dưới, nhìn xuyên qua cửa sổ liền thấy một con tàu cách đó không xa, từ khi ra biển vẫn luôn đi theo phía sau, nhưng bây giờ lại đột nhiên tăng tốc, đổi sang hướng khác.

Trên khóe môi cô dính một ít nước đường đã được lau đi, tay của cô và tay Thẩm Diên Phi đan vào nhau: "Tuệ Tuệ, anh đưa em ra ngoài, còn có buổi ăn tối nữa."

Mặt biển gió yên gió lặng, bầu trời đêm xanh thẫm bao la vô tận, du thuyền chạy đến đây liền dừng lại, chiếc váy dài của Khương Thời Niệm rơi xuống đất, đứng trên boong tàu vừa dựa vào lan can, phía trước khoát một tấm khăn. trong chiếc khăn choàng nhung, ngoài chiếc khăn choàng ra còn có hơi ấm từ anh đang ôm cô từ phía sau.

Ly rượu được đưa đến tay cô, Khương Thời Niệm cầm lên nhấp một ngụm, hương trái cây nồng nặc, cô nếm không thấy có nhiều mùi rượu, nên uống hết lúc nào không hay, quay sang Thẩm Diên Phi, "Anh có muốn uống không?"

Thẩm Diên Phi cười sâu sắc: "Anh không uống trong ly."

Khương Thời Niệm còn muốn nói gì đó, anh nhẹ nhàng ấn cổ cô, bảo cô quay đầu nhìn bầu trời đêm, giọng anh trầm thấp đến mức màng nhĩ cô tê dại: "Cục cưng, bữa tối đến rồi."

Kèm theo tiếng nổ, đột nhiên pháo hoa từ trên mặt biển được bắn lên chiếm trọn cả bầu trời, từ trên chiếc thuyền đó phóng lên cao, phá tan màn đêm, xuyên qua bầu trời đêm tỏa sáng rực rỡ.

Xuyên qua màn sương, xuyên qua cả thế giới u ám, giống như lúc trước anh bị nhốt ở biển sâu không biết bao nhiêu ngày đêm, và đã từng được pháo hoa chói mắt đó xé tan sự tĩnh mịch, thấp ánh sáng cho cả đời anh.

Pháo hoa trên biển đối với anh là một món quà tầm thường, anh vẫn cảm thấy chưa xứng với cô.

Khương Thời Niệm nhìn đến say mê, trong đôi mắt cô đầy những đốm sáng rực rỡ, hội tụ thành một dòng tinh hà.

"Tuệ Tuệ, tha lỗi cho anh." Thẩm Diên Phi vòng tay qua eo cô: "Anh là một người nhạy cảm từ trong xương, nhưng anh chắc chắn rằng anh không có kẻ thù tưởng tượng, anh yêu em hơn bất cứ điều gì."

Khương Thời Niệm bật khóc.

Anh được nước lấn tới: "Anh có thể hôn em không? Nhiều ngày như vậy rồi, chừng nào vợ mới chịu thưởng cho anh đây?"

Khương Thời Niệm xoay người trong vòng tay anh, dựa vào lan can, lưng hướng lên bầu trời đầy pháo hoa, nhướng người hôn lên đôi môi mỏng hơi nhếch lên của anh, nhưng vừa chạm vào anh thì cô đã hơi lảo đảo, ngón tay thon thả của cô vuốt ve khóe miệng anh, vuốt qua chiếc cằm, rồi đến cổ, từ từ lướt qua yết hầu đang lên xuống của anh.

Đôi môi đỏ mọng của cô cách anh không quá xa, nụ hôn thứ hai hời hợt rơi xuống yết hầu đột nhiên căng cứng của anh.

Gió biển hiu hiu, những đốm sáng bắn tung tóe che hết bầu trời.

Khương Thời Niệm ngẩng mặt lên, trên người tràn ngập mùi rượu, nắm lấy cà vạt của anh, khẽ thắt lại, áp vào tai trái của anh, nhẹ giọng nói: "Học trưởng, nếu muốn làm, thì dùng cà vạt này che mắt anh lại đi, tự mình làm cho em xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.