Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 133



Xe vững vàng rẽ qua khúc cua, dừng lại ở trước một cánh cửa sắt của một tòa nhà lớn đã sớm hoang phế đổ nát, trên cửa treo mấy con chữ kim loại rỉ sét lung lay sắp rớt, mơ hồ có thể nhìn ra được là “Cô nhi viện Nhân Quang”.

Máu trong người Khương Thời Niệm giống như đông cứng lại, cho dù là bây giờ cách lúc còn sống ở nơi này gần hai mươi năm nhưng thỉnh thoảng về đêm khi chợt mơ thấy, cô vẫn sẽ bị vây khốn trong cơn ác mộng đó, suy sụp khóc to, bị người đuổi sát theo sau không thể trốn thoát.

Khi quay về đây, cô có cảm giác như đã cách mấy đời. Trước mắt quay cuồng như thiếu ô xy, khi khô khốc nuốt nước bọt, cô bị một cái ôm chặt cực nóng bao lấy.

“Tuệ Tuệ…”

Cái tên này bắt nguồn từ đây, cánh cổng lớn này chính là cánh cửa dẫn đến thời thơ ấu dơ bẩn tồi tệ và đen tối của cô, là một vết thương mà cho dù có tiêu hết cả đời người cũng cũng không thể liền miệng được.

Thẩm Diên Phi không ngừng kêu tên cô, mạnh mẽ chen vào trong đầu và trong trí nhớ cô, cắn nuốt từng chút một hai chữ quá khứ khổ cực và sợ hãi bao trùm cô từ trước đến nay. Anh cũng không thu bớt lại sức lực, ôm cô càng ngày càng chặt, siết lấy xương cốt mỏng manh của cô như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình, che chở cô bằng máu thịt và xương cốt.

Khương Thời Niệm nghe tiếng tim đập mãnh liệt của anh, cảm nhận được dây thanh quản của anh rung động, nhiệt độ trôi dần đi không tự giác lại quay về với cơ thể, dần dần bỏng cháy lên giữa đôi cánh tay đang giam cầm cô, xua tan cảm giác lạnh lẽo chôn sâu trong tận xương cốt. Mãi cho đến khi anh đã thấm vào đến nơi sâu nhất của cô, đào hết tất cả những góc cạnh còn sót lại ở bên trong ra, đào sạch sẽ, đào không sót một chút gì, cô mới giống như được tái sinh.

“Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em đâu.” Thẩm Diên Phi duỗi thẳng bàn tay vuốt ve sống lưng cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má và đầu mày cuối mắt của cô: "Anh đưa em quay về đây, từ hôm nay trở đi, tuổi thơ của em cũng có anh. Em không bao giờ cô độc nữa, đã nhớ chưa?”

Mắt Khương Thời Niệm cay đến mức không mở ra nổi, túm chặt lấy eo áo anh.

Trong những cảnh tượng đã vỡ vụn kia dường như thật sự đã có một bóng người xuất hiện cương quyết muốn tiến vào, giống như một vị thần vô hình ở phía sau lưng cô, yêu quý bao bọc lấy cơ thể gầy yếu của cô lúc còn nhỏ. Cô không cần phải sợ hãi bóng tối, không cần phải sợ bị người ta bắt nạt và nhục nhã, cũng không cần phải run bần bật và cuộn tròn trong một góc nữa.

“Tuần trước, tất cả thủ tục mua lại mảnh đất này vừa được xử lý xong xuôi. Cô nhi viện này nên bị đập đi, không để lại bất kỳ chút dấu vết gì cả. Những vết thương mà Tuệ Tuệ phải chịu, những cảnh tượng mà Tuệ Tuệ từng sợ hãi đều sẽ biến mất mãi mãi và bị thay thế đi.”

Khương Thời Niệm dùng hết sức lực ôm eo anh, giọng mũi vừa nghẹn ngào vừa mềm mại, hỏi: “Bị cái gì… Thay thế?”

“Bị anh.” Thẩm Diên Phi đáp: "Bị một công viên trò chơi có diện tích hơn một triệu mét vuông chiếm. Giờ mảnh đất mà em đang giẫm dưới chân là một cánh cửa mới.”

Anh vuốt tóc cô, nghiêng mặt hôn lên khóe môi mềm mại lạnh lẽo của cô, nói: “Tuệ Tuệ nhà chúng ta không thể có tuổi thơ bị phong ấn trong bóng tối được. Đêm tối của em phải có ánh đèn của vòng quay mặt trời và vòng quay ngựa gỗ chiếu sáng.”

Lông mi Khương Thời Niệm run run, hơi ẩm không đè ép được chậm rãi tràn ra theo khe hở.

Giọng Thẩm Diên Phi trầm thấp ôn tồn giống như đang thực hiện một giấc mơ mỹ mãn và yên bình nhất cho một đứa bé con ngây thơ: “Bất kể là bao nhiêu tuổi, tuổi thơ của Tuệ Tuệ vẫn chưa kết thúc. Cả đời của chúng ta cũng không quá dài, chỉ vài thập niên mà thôi, ở bên cạnh anh, em vẫn luôn là một cô bé và một thiếu nữ, anh không đến trễ có phải không?”

Trước mắt Khương Thời Niệm chợt lóe lên hình bóng của cô bé suy dinh dưỡng, gầy ốm tái nhợt của năm đó. Cô bé đó đứng dựa vào cạnh cửa cô nhi viện, giang đôi cánh tay non nớt ra với cô. Cô ôm Thẩm Diên Phi cũng giống như đang ôm cô bé ấy, tiếng cười rộ lên phá tan nước mắt. Cô dụi vào cổ anh, gật đầu: “Không muộn, em chờ được anh rồi. Có anh ở đây em không cần phải sợ gì cả.”

Không cần phải có con để bù đắp lại những nỗi đau thời thơ ấu của cô.

Nếu như cô và anh có em bé thì không cần phải mang theo bất kỳ lo lắng gì cả, không cần phải ký thác hay đền bù, chỉ có tình yêu và hạnh phúc thuần túy.

Khương Thời Niệm kéo Thẩm Diên Phi vào cô nhi viện, cho anh xem hết mọi nơi mà mình từng ở và chạy chơi. Tro bụi rất dày, nơi đã bị bỏ hoang mấy năm có vẻ cổ xưa tiêu điều, bên ngoài lại có mưa nhỏ, âm thanh giòn vang sinh động, gõ nát cơn ác mộng không còn tồn tại nữa của cô.

Khương Thời Niệm đứng bên khung cửa sổ mà trước kia cô từng mong chờ ánh mặt trời ở nơi xa chiếu rọi, cùng với tiếng mưa rơi cọ rửa thế giới bên ngoài, môi chạm môi với Thẩm Diên Phi.

Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu nhón chân lên, môi lưỡi hai người dịu dàng cọ xát, dây dưa an ủi nhau. Anh thoáng tách ra, cho cô hít thở mấy giây rồi lại một lần nữa kề sát vào, bôi từng lớp từng lớp mật lên, vuốt ve đáy lòng cô.

Khương Thời Niệm đứng trong tòa nhà cũ bị bỏ hoang này, nghe tiếng mưa và hôn môi với anh. Bất kỳ những nhấp nhô gì thuộc về quá khứ trước kia đều có thể bỏ qua và tha thứ.

Lúc đi từ cô nhi viện ra thì trời vẫn còn sáng, hẹn hò mới coi như chính thức bắt đầu. Quãng đường từ ngoại ô Bắc Thành về lại trung tâm thành phố phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc đến Thụy Nguyệt thì cũng vừa mới vào đêm, có thể ăn bữa tối có ánh nên đã bị dời lại quá lâu này rồi.

Khương Thời Niệm lập tức cảm thấy kỳ lạ. Cô nghe nói Thụy Nguyệt là một nhà hàng nổi tiếng nên chắc lượng thức ăn phải rất đầy đủ, nhưng từng món từng món được mang lên đều chỉ có một chút xíu xiu, chỉ chiếm được một phần trung tâm đĩa.

Ông chủ Thẩm ngồi ở phía đối diện cười như không cười mà nhìn cô, cắt bò bít tết, dịu dàng nhã nhặn nhấc tay lên đưa đến trong tầm tay cô. Vốn dĩ đang chuẩn bị buông tay xuống nhưng lại thật sự cảm thấy quá khó chịu với khoảng cách này.

Anh dứt khoát đứng lên, trực tiếp đổi sang chỗ ngồi bên cạnh bà xã, chọn một miếng thịt vừa vặn có thể cho vào miệng để đưa đến bên môi cô thì mới coi là vừa lòng.

“Lượng thức ăn có phải quá ít rồi không?”

Khương Thời Niệm rụt rè đến gần sát bên tai anh, khẽ hỏi.

Thẩm Diên Phi cũng nghiêng người đưa tai sang, chăm chú liếc nhìn sườn mặt tinh tế của cô, nghiêm trang hạ giọng trả lời: “Anh dặn dò bọn họ đấy, sợ đến tối đi dạo chợ đêm Tuệ Tuệ không ăn nổi.”

Chợ đêm?

Chợ đêm!

Chờ đến khi dạo chợ đêm xong, Khương Thời Niệm thật sự không chịu nổi nữa, cảm giác mệt mỏi còn hơn trước kia tìm tới. Cô túm lấy ông xã chơi xấu, không muốn đi thêm bước nào nữa.

Thẩm Diên Phi kéo khẩu trang trên mặt cô xuống, lại đút cho cô miếng nữa rồi mới cúi người xuống, đôi mắt đen sâu thăm thẳm đón lấy ánh mắt cô, hỏi: “Đàn em, phải làm sao đây, anh còn muốn mời em đi xem phim nữa.”

Khương Thời Niệm nín thở. Người này cho dù đứng ở đầu đường của khu chợ đêm hỗn loạn cũng vẫn giữ khí chất trong trẻo trầm tĩnh đáng chú ý kia, làn sương khói lượn lờ và tiếng cười đùa náo nhiệt đó không thể vấy bẩn được sự cao quý của anh.

Cô sẽ bị mê hoặc, từ cấp ba cho đến bây giờ, chỉ cần chạm mặt nhau thật ra cô chưa bao giờ có thể dời được sự chú ý của mình xuống khỏi người anh.

Xem phim với đàn anh có sức cám dỗ quá lớn, cô chẳng qua cũng chỉ là một học sinh cấp ba tầm thường mà thôi, sao mà đỡ được.

Rạp chiếu phim cách chợ đêm cũng không xa lắm, Khương Thời Niệm kéo cánh tay Thẩm Diên Phi, chậm rãi đi bộ sang đó. Cô lén nhìn bóng dáng thon dài uyển chuyển được phác họa trong ánh đèn rực rỡ của ban đêm, trong lòng vừa ngọt ngào, vừa ngứa ngáy lại vừa kiêu ngạo, lúc đi ngang qua đường cái, vốn định nói gì đó với anh nước bước chân bước về phía trước của cô lại chợt lảo đảo.

Cơ thể cô nghiêng ngả, Thẩm Diên Phi lập tức nhận ra ngay. Anh ôm lấy cô, kéo cô lùi về sau mấy bước, nâng mặt cô lên cẩn thận quan sát thần sắc của cô, nhíu mày hỏi: “Sao thế, chỗ nào không khỏe rồi?”

Khương Thời Niệm lắc đầu: “Chỉ hơi choáng đầu thôi, chắc là do đi dạo nhiều. Không sao đâu, chỉ mấy giây thôi, giờ đã ổn rồi.”

Thẩm Diên Phi cúi đầu kề trán mình vào trán cô, thử nhiệt độ cơ thể cô, lờ mờ cảm thấy hơi nóng.

Khương Thời Niệm đúng thật không choáng nữa, đúng lúc đèn xanh lại sáng lên, cô sợ chậm mất phần mở màn của phim nên kéo anh đi về phía trước, mới vừa đi hai bước đến ven đường thì đầu lại chợt nặng trĩu.

Thẩm Diên Phi nắm chặt tay cô, ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Anh gọi điện thoại bảo tài xế lập tức lái xe đến đây, Khương Thời Niệm mím môi, không nói được câu “không sao” kia, bất đắc dĩ nói: “Em muốn xem phim với anh.”

Tài xế rất nhanh nhẹn, xe cũng đỗ rất gần đó, khi nói cô đã nhìn thấy đầu của chiếc Maybach cua qua góc đường. Thẩm Diên Phi che chở cô lên xe, để cho cô nằm xuống gối đầu lên chân anh, tay che trên trán cô: “Ngoan, đi bệnh viện trước đã, chờ ra viện rồi thì anh sẽ đi xem suất khuya với em.”

Dọc đường đi Khương Thời Niệm có thể cảm nhận được cơn váng đầu của mình đã nặng thêm, không lâu sau sẽ lại giảm bớt, không giống như là có chuyện gì to tát, chỉ là cảm giác mệt mỏi kia không thể xua đi được nên cô tựa vào Thẩm Diên Phi, không muốn nhúc nhích.

Bàn tay nóng hổi kia vẫn luôn đặt trên trán cô, vốn dĩ ấm áp ổn định nhưng trong một khoảnh khắc nào đó khi đến gần bệnh viện, nó đột nhiên siết chặt.

Khương Thời Niệm ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh đèn đường khi sáng khi tối lướt qua, che đi cơn sóng gợn trong đôi mắt đen của anh.

“Tuệ Tuệ.” Thẩm Diên Phi cúi đầu nhìn cô chăm chú, cố gắng ngó lơ cảm giác bỏng cháy đang bùng lên trong lồng ngực, hỏi: “Có còn thấy mệt không?”

Khương Thời Niệm “Ưm” một tiếng, đáp: “Còn một chút, chắc là do mấy ngày trước tích tụ lại cũng nên.”

Hầu kết của anh thong thả trượt lên trượt xuống: “Hôm nay thức dậy cũng muộn.”

Tai Khương Thời Niệm nóng lên, ngón trỏ chọc chọc ngực bụng căng chặt của anh, khẽ chất vấn: “Nên trách ai đây?”

Nói rồi cô cũng bất chợt dừng lại một chút, đúng thật là trễ, cũng rất buồn ngủ, nếu như là trước kia gặp phải tình huống giống như thế thì cô cũng sẽ không ngủ lâu như thế.

Cổ tay Thẩm Diên Phi run lên, trong giây lát đã ổn định lại. Anh đỡ cô dậy ôm lên đùi, mặt đối mặt nhìn khuôn mặt linh động của cô, vỗ về sau gáy cô, khiến cho đôi mắt của hai người không thể tránh được mà đối diện với nhau: “Vẫn chưa đến đúng không? Đã là ngày thứ sáu rồi.”

Ban đầu Khương Thời Niệm còn hoảng hốt, dừng một lát mới nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh. Cô há miệng, ngay khoảnh khắc muốn đáp lại kia, cô giống như bị nước lũ ồ ạt dâng lên bao phủ.

Thời gian hành kinh của cô không đều, thường hay bị chậm nhưng dài nhất cũng sẽ không vượt qua năm ngày.

So với tháng trước… Đã chậm tới ngày thứ sáu rồi.

Khương Thời Niệm ngồi trên đùi Thẩm Diên Phi, nắm cánh tay anh, cảm thấy mạch máu bên dưới lòng bàn tay giống như cũng đang hơi nảy lên.

Thẩm Diên Phi nâng má cô, hơi thở nóng rực, thiêu đốt đến mức khiến cho nhịp tim cô tăng nhanh lên.

“Cục cưng, buổi tối ở du thuyền ngày đó, lần đầu tiên là em làm, cuối cùng em xung phong nói muốn đổi cho anh. Lúc gỡ xuống có phải bị rách không?”

Giọng anh trầm thấp mà khản đặc.

“Em thấy bên trên ướt… Là của em hay của anh, em có phân biệt được rõ ràng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.