Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 135



Kết quả xét nghiệm máu của bệnh viện có trước dự tính mười mấy phút giống như kết quả của que thử thai, cô thực sự có em bé rồi, các chỉ số cũng rất tốt. Trước mắt thì có vẻ mọi chuyện đều bình thường, những triệu chứng khác đều là phản ứng bình thường của thời kỳ đầu mang thai, sau đó bác sĩ lại yêu cầu kiểm tra thêm vài hạng mục nữa, đến lúc làm xong tất cả thì cũng đến nửa đêm.

Bác sĩ trực ban không phải bác sĩ chuyên khoa về phụ sản, không nhìn ra được quá nhiều chi tiết, Thẩm Diên Phi vẫn chưa yên tâm, anh đưa Khương Thời Niệm đến một phòng bệnh đơn trên lầu. Trong đêm đó anh mời mấy chuyên gia đến, các kết quả xét nghiệm được xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đến khi có được đáp án thống nhất rồi anh mới hơi hơi yên lòng.

Lúc đầu Khương Thời Niệm cho rằng đêm nay hẳn là không còn chuyện gì nữa, kết quả là vị chuyên gia cuối cùng vừa rời đi, điện thoại của cô và Thẩm Diên Phi bắt đầu điên cuồng reo lên.

Bên phía cô là ba mẹ gọi đến, còn có cả tin nhắn của Tần Chi, Đồng Lam liên tục nhảy ra, bên phía Thẩm Diên Phi lại càng có nhiều người hơn, mọi người đều hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao nửa đêm nửa hôm lại đưa vợ đến bệnh viện.

Khương Thời Niệm nhanh chóng lên weibo, lướt một hồi, trước mắt tối sầm xuống.

Đêm tối cảnh cô với chồng đi dạo đêm bị người ta chụp được rồi tung lên mạng, chuyện này cũng chẳng có gì to tát nhưng sau đó cảnh cô và anh đến cổng bệnh viện cũng bị người ta tình cờ chụp lại được, tấm ảnh đó vừa xuất hiện trên weibo đã nổi như cồn, người nhà, bạn bè, đồng nghiệp còn có cả toàn bộ mọi người trên mạng đều biết ông chủ Thẩm ôm vợ đến bệnh viện.

Khương Thời Niệm dựa vào đầu giường, Thẩm Diên Phi ngồi bên cạnh, ánh mắt hai người nhìn nhau nóng rực.

“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, là chuyện tốt… Con mang thai rồi.”

“Ông ơi, ông nhỏ tiếng thôi, cháu dâu ông đang mang thai, sức khỏe không tốt, đừng làm ồn đến cô ấy.”

Sau đó lúc gần mười hai giờ đêm hôm khuya khoắt, người nhà hai bên bất chấp bị ngăn cản kéo nhau đến phòng bệnh.

Tống Văn Tấn với Du Nam vội vàng xem con gái trước, Thẩm Diên Phi bất đắc dĩ đứng ở một bên giường, căn bản không có ý định nhường chỗ, chỉ có Du Nam có thể đứng ở bên giường bên kia ghé lại gần, Tống Văn Tấn có vội vàng đi nữa thì cũng phải xếp sau vợ. Ông trừng mắt oán hận nhìn cậu con rể không biết nhường ông lấy một lần.

Thẩm Tế Xuyên cùng người nhà họ Thẩm còn chưa đến bệnh viện đã sắp xếp xong bác sĩ gia đình, chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp riêng rồi, lại còn thu xếp thỏa đáng dư ra mấy người nữa, ngay cả bảo mẫu cũng đã tìm trước năm, sáu người, đợi đến lúc thực hiện nhiệm vụ chăm sóc cháu dâu chu đáo để cô có thể an tâm tĩnh dưỡng.

Còn về thế giới bên ngoài, bất luận là xuất phát từ sự an ổn hay phong tục từ xưa thì ba tháng đầu khi mang thai không thể công bố tin tức ra ngoài, sợ sẽ làm tổn hại đến đứa nhỏ.

Thẩm Diên Phi ghét bỏ nhiều người ồn ào, sự kiên nhẫn có hạn, anh để ông nội ở lại thêm năm phút nữa rồi vội vàng đẩy ông nội ra ngoài. Du Nam sợ làm ảnh hưởng đến con gái nghỉ ngơi, thêm vào đó Thẩm Diên Phi cũng ở đó, anh còn để ý đến Nhiễm Nhiễm hơn bất kỳ ai nên bà cũng đành kéo theo Tống Văn Tấn trở về.

Đêm khuya tĩnh lặng, cánh cửa phòng bệnh cuối cùng cũng được khép lại yên ổn.

Thẩm Diên Phi nằm chen chúc trên chiếc giường bệnh nhỏ, Khương Thời Niệm được bọc đến nóng bừng, lăn vào trong lòng anh.

Cô cuối cùng cũng có cảm giác thỏa mãn và vui vẻ thuần túy, hai mắt cong cong như vầng trăng non, giống như động vật nhỏ chủ động bám người, nghiêng mặt hôn lên chiếc cằm gầy của anh, tham lam hít lấy mùi hương lành lạnh trên người anh, dính sát lấy anh rồi lại hôn yết hầu cùng với xương quai xanh của anh. Sau đó cô bị Thẩm Diên Phi nhẹ nhàng đè xuống, nửa người anh chống lên người cô, ép cô xuống gối rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Khương Thời Niệm “Ưm” một tiếng, cả người mềm nhũn, chút sức lực còn tích trữ lại biến mất hoàn toàn, cô ôm lấy anh làm nụ hôn sâu thêm, rõ ràng biết bản thân sắp không kìm được nữa, nhưng khi anh phủ lên người cô, cô còn có ý thức đẩy vai anh ra, mặt cũng nóng bừng lên: “Chỉ có thể hôn thôi, không được đè lên bụng.”

Rõ ràng biết là bản thân mình đuối lý, Thẩm Diên Phi vẫn còn cứng họng, anh cúi đầu ngậm đôi môi ướt át của cô, khẽ cười: “Mới ngày đầu tiên thôi, Khương Tuệ Tuệ bắt đầu thiên vị rồi, lòng cũng hướng về người khác rồi.”

“Nói bừa.” Khương Thời Niệm hùng hồn phản bác, bàn tay nắm lấy tay anh cũng túa ra một lớp mồ hôi mỏng: “Em chỉ hướng về chồng em thôi, em lo anh còn chưa quen, lỡ như đụng phải rồi thì lại tự trách.”

Cô cười híp mắt hôn lên khóe môi anh một tiếng thật kêu: “Em thiên vị anh, bất cứ lúc nào cũng chỉ hướng về phía anh.”

Trên thế giới này chỉ có Khương Tuệ Tuệ thiên vị Thẩm Diên Phi.

Cô sẽ vĩnh viễn bảo vệ quyền lợi duy nhất thuộc về anh.



Một đêm này Khương Thời Niệm ngủ vô cùng an ổn, hôm sau, lúc tỉnh lại, tinh thần cũng đã tốt hơn nhiều, chứng chóng mặt buồn ngủ cũng không còn nữa, trạng thái hoàn toàn bình thường trở lại, Thẩm Diên Phi đưa cô đi kiểm tra nốt những hạng mục còn lại, kết quả đều rất tốt, sau đó hai người quay về nhà.

Lúc lái xe về đến nhà ở Vọng Nguyệt Loan, Khương Thời Niệm vô tình nhìn thấy trong sân có thêm một chiếc xích đu mới, nhìn nó còn tinh tế hơn, khoa trương hơn chiếc ở nhà cũ nhà họ Thẩm nhiều lắm, từ trên xuống dưới chiếc xích đu đều cho thấy hai chữ quý giá và tận tâm. Thẩm Diên Phi vuốt gáy cô: “Đáng lẽ là hôm qua nên cho em xem rồi, anh còn định làm chuyện xấu với em trên chiếc xích đu này nữa.”

Khương Thời Niệm mím môi, quay người ghé vào tai anh: “Em ghi nợ lại cho anh rồi, sau này sẽ bù lại sau.”

Phòng khách trong nhà đã bị người của cả hai nhà và Tần Chi đưa đến một đống đồ, hai người tạm thời chưa muốn gỡ ra xem, Khương Thời Niệm báo cho tổng đài tình trạng cơ thể mình trước.

Toàn bộ công việc trong đài lý của cô đi vào quỹ đạo, độ nhận diện cũng đủ ổn định rồi, ngoại trừ trên tay còn một chương trình cần có phần quay ngoại cảnh không quá nặng ra thì cơ bản đều chỉ cần ghi hình trong phòng quay. Công việc không có hạn chế về thể lực nên cô còn có thể làm việc tiếp giống như trước khi mang thai.

Đợi đến tháng sau bụng lớn hơn thì cũng có đủ thời gian để điều chỉnh lại ngày làm việc, nghỉ xong kỳ thai sản là lại có thể quay lại công tác ngay, công việc nên là của cô thì vẫn là của cô, ngoại trừ khối lượng công việc định kỳ giảm bớt đi vị trí của cô có lẽ cũng không bị ảnh hưởng tới.

Khương Thời Niệm chỉ thông báo cho một vài người cần thiết bên cạnh, những đồng nghiệp khác tạm thời đều không biết tin tức cô có thai.

Chỉ là gần đây, rõ ràng là áp lực của mọi người đều tăng lên, mặc dù nói là trước đó ông chủ Thẩm cũng thường xuyên đến đài lý để tham ban, đón vợ nhưng cũng không có kiểu ngày nào cũng như ngày nào đều đến đón đưa. Vậy mà gần đây, chỉ cần có thể rút ra chút thời gian, anh sẽ lập tức đến bên cạnh cô, có lúc anh đến rồi cũng không làm phiền cô Khương mà chỉ lặng lẽ đứng đó, ấn đường nhíu chặt lại, không nói một lời mà cứ nhìn theo bóng dáng cô.

Vấn đề là khí thế của ông chủ Thẩm quá mạnh mẽ, anh vừa mới đến, cả hiện trường đều ngẩng đầu ưỡn ngực, so với lãnh đạo đến kiểm tra còn hoảng sợ hơn.

Chỉ khi cô Khương khi làm xong việc rồi, nhìn thấy bóng dáng ông chồng mình, sau đó chạy qua chỗ anh thì lúc đó mới có thể nhìn thấy anh thu lại sự uy nghiêm, môi khẽ cong, vẻ mặt cũng như tan chảy thành nước mùa xuân.

Khương Thời Niệm cũng không yên tâm, cô kéo tay Thẩm Diên Phi nói: “Công việc của anh nhiều như vậy, đừng có lúc nào cũng đặt hết tinh thần và sức lực lên người em, em chỉ vừa mới mang thai thôi, chưa cảm nhận được gì hết, con cũng chỉ nhỏ như hạt đậu, chẳng gây ảnh hưởng gì đến em cả, anh vẫn nên làm việc của anh đi, em xảy ra chuyện thì sẽ gọi anh sau.”

“Xảy ra chuyện?” Thẩm Diên Phi nhướng mày: “Vợ anh sẽ luôn khỏe mạnh, bình an, sẽ không có chuyện gì cả, sau này không cho phép nói những lời đó nữa.”

Khương Thời Niệm nhìn nụ cười của anh dần biến mất, cô kéo anh lại, hôn anh: “Anh xem anh chăm sóc em thành dạng gì rồi, trước đây đã là quá đáng lắm rồi, bây giờ thì thành không bình thường rồi đó, em sắp không cần tự đi đường, tự ăn cơm nữa rồi, lần nào cũng vậy chưa cần em mở miệng đã biết em muốn gì. Nếu cứ tiếp tục như thế, thực sự chẳng cần đến nói chuyện em nữa.”

Cô kéo ngón tay anh, xoa nhẹ hình xăm trên ngón áp út: “Em đi đứng đều rất cẩn thận, anh đừng căng thẳng như vậy.”

Thẩm Diên Phi tránh những người đồng nghiệp trong đài truyền hình đang đi qua đi lại, anh kéo cô vào một góc yên tĩnh, ôm vợ một chút sau đó thở dài: “Có thể không căng thẳng sao, trăm cay nghìn đắng mới lừa được người về nhà, không cần khuyên anh, vốn dĩ anh luôn đặt trọng tâm vào em, công việc có thể làm lúc khác, không lỡ dở được đâu, em chỉ cần để anh bên cạnh em thôi.”

Anh hôn lên mi mắt khẽ run của cô, sau đó chậm rãi hôn xuống, trong ánh sáng mong manh chiếu vào từ khung cửa sổ, anh hôn mũi, má rồi đến tai, khóe môi, cuối cùng đến bờ môi, anh trân quý nhẹ nhàng hôn cô: “Vợ ơi, đừng từ chối anh.”

Khương Thời Niệm thua rồi, với định lực của cô, cô cũng chẳng thể từ chối được.

Ông chủ Thẩm tự có bản lĩnh làm cô phải nghe lời anh.

Nhưng làm sao có thể không đau lòng đây, thời gian là cố định, nhiều thời gian như vậy anh đều dành hết cho cô vậy thì chỉ có thể giảm bớt thời gian nghỉ ngơi vốn chẳng nhiều nhặn gì của mình để làm việc.

Đợi qua thời gian đầu này, anh ấy thích ứng hơn một chút, có lẽ cũng có thể thả lỏng hơn.

Khương Thời Niệm nghĩ như vậy nhưng qua nửa tháng mang thai thứ hai, cô bắt đầu xuất hiện một chút phản ứng khi mang thai, cũng nhận thấy rõ ràng tình huống bên phía Thẩm Diên Phi không đúng.

Lúc đầu cô chẳng có ham muốn ăn uống, ngửi thấy cái gì cũng có một chút cảm giác buồn nôn nhưng lại cứ không nôn ra được, cô cứ không muốn ăn gì cả, người cũng gầy rộc hẳn đi, cô lên cân cân thử, mới tụt mất ba cân thôi, căn bản không đáng nhắc đến.

Đầu bếp Tây lại thêm đầu bếp Trung, còn cả chuyên gia dinh dưỡng nữa là bốn năm người, thay đổi đủ các dạng nhưng cô vẫn ăn không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng ép bản thân nuốt xuống.

Thẩm Diên Phi trực tiếp cho bọn họ nghỉ việc rồi tự mình vào bếp nấu cho cô những món ăn dinh dưỡng theo thực đơn, điều kỳ lạ là lúc anh nấu cơm, cô có thể từ sau lưng ôm anh quấy rối rồi trêu chọc anh, cơ thể cũng thoải mái hơn không ít, anh đút cái gì cô cũng có thể ăn.

Khương Thời Niệm không bao giờ có thể ánh mắt Thẩm Diên Phi nhìn cô lúc cô tự nhiên nuốt xuống miếng đầu tiên, đến giây phút ấy cô mới ý thức được anh lo lắng đến mức độ nào, cô ăn được một miếng, anh giống như được tạm thời thả ra khỏi giá treo tra tấn, ý cười trong mắt muốn nhịn cũng không nhịn được mà trào ra.

Khẩu vị của cô dần dần hồi phục lại, may mà vẫn luôn không bị nôn ra, lượng cơm ăn cũng không tệ nhưng lúc cô thuận tay gắp thức ăn cho Thẩm Diên Phi để anh ăn cùng, anh vậy mà chỉ nhận lấy rồi ngậm vào miệng cho ra vẻ, sau đó nhân lúc cô không chú ý thì nhổ ra giấy ăn, động tác vừa quen thuộc lại nhã nhặn, kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt.

Khương Thời Niệm tình cờ phát hiện ra chuyện này, trong lòng chấn động đến đau đớn, lúc đầu còn có thể là ngẫu nhiên, nhưng sau này, khi nghiêm túc quan sát thêm mấy lần nữa, cô mới phát hiện ra căn bản là Thẩm Diên Phi không ăn những thứ ấy.

Rốt cuộc thì chuyện này bắt đầu từ khi nào…

Khương Thời Niệm nhẫn nhịn không hỏi thẳng mặt anh, sau đó cô đi tìm dì giúp việc trong nhà hỏi, dì trốn tránh đi rót nước cho cô: “Khoảng thời gian sau khi bà chủ không ăn được cơm thì ông chủ bắt đầu như vậy, triệu chứng cũng giống như bà chủ, cứ ngửi thấy mùi thức ăn là không nhịn được, hình như cũng đã nôn cả ra, cảm tạ trời đất là gần đây tình trạng của bà chủ tốt lên rồi nhưng tình trạng của ông chủ hình như vẫn vậy, không có vẻ gì là tốt lên cả.”

Khó có dịp chiều hôm đó Thẩm Diên Phi đến công ty mở cuộc họp, không có ở nhà, Khương Thời Niệm nghỉ ngơi trong đài lý, cô ngồi trên sô pha ngẩn người rất lâu.

Đợi đến chạng vạng tối, Thẩm Diên Phi quay lại nói đã ăn ở công ty rồi, anh cởi tây trang, tháo khuy măng sét, thay áo sơ mi ra rồi vào phòng bếp tự tay làm cơm tối cho cô, sau đó còn ôm cô đặt lên đùi, chậm rãi đút cơm cho cô ăn.

Khương Thời Niệm nhìn anh chăm chú, quai hàm anh lộ ra rõ ràng hơn, thực ra anh còn gầy hơn cô nhiều, cô cắn một miếng tôm nõn, rồi hôn anh, đẩy một nửa vào miệng anh, bắt anh nuốt xuống.

Lúc anh nhíu mày, cô lại tiếp tục hôn anh, hai tay vuốt dọc theo cổ anh, cảm giác được anh bị cô quấn lấy rồi nuốt đồ ăn xuống trong vô thức, cô mới ngẩng đầu hỏi: “Thẩm Diên Phi, anh không ăn được cơm, tại sao không nói với em?”

“Nói với em, em đồng ý ngày nào cũng đút cho anh ăn sao?” Thẩm Diên Phi cười hời hợt: “Nếu em đồng ý thì anh đã nói rồi.”

Khương Thời Niệm dùng hành động cơ thể cho anh biết rốt cuộc thì cô có đồng ý hay không.”

Tối đến, Khương Thời Niệm buồn ngủ từ rất sớm, trước đó vài ngày, cô chẳng buồn ăn uống, ngủ cũng không ngon giấc, thỉnh thoảng còn thức trắng cả đêm, Thẩm Diên Phi ôm cô như bé con, dỗ cô ngủ, còn kể chuyện cho cô nghe. Gần đây cô ăn uống bình thường trở lại, giấc ngủ cũng dần dần an ổn lại.

Cô nằm trên giường, theo thói quen lăn vào lòng Thẩm Diên Phi, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ.

Đợi nửa đêm, lúc cô đột ngột tỉnh dậy từ trong mộng, bừng mở mắt ra, ý thức vẫn còn đang mơ hồ nhưng cũng đủ tỉnh táo để nhận ra chiếc đèn ngủ nhỏ trên đầu giường cô vẫn luôn sáng, Thẩm Diên Phi thì cụp mắt nhìn cô, tay nhẹ nhàng vỗ lưng ru cô ngủ, cũng không biết anh đã vỗ như vậy được bao lâu rồi.

Khương Thời Niệm ngẩn ra một hồi, cô ngồi bật dậy, tóc tai tán loạn, váy ngủ lệch hẳn về một bên, bả vai trắng như tuyết lộ ra dưới ánh đèn, cô buộc tội anh: “...Có phải anh bị mất ngủ không?! Đã bao lâu rồi hả!”

Thẩm Diên Phi kéo cô lại, bọc cô vào trong chăn, cúi đầu an ủi hôn lên mi mắt cô, giọng nói cũng khàn khàn: “Không, Tuệ Tuệ nằm mơ rồi, anh ngủ cùng với em.”

Nửa đêm sau đó Khương Thời Niệm quay lưng về phía anh, cảm xúc trong thời kỳ mang thai không ổn định, nước mắt cô không khống chế được cứ rơi xuống, từng giọt lại từng giọt.

Chồng cô có vấn đề.

Đợi trời vừa sáng, Khương Thời Niệm đã kêu bụng mình không thoải mái, các đường gân trên trán Thẩm Phi Diên hơi nổi lên, anh thu dọn đồ đạc rồi lập tức đưa cô đến bệnh viện, sau đó trực tiếp tìm chuyên gia chịu trách nhiệm hoàn toàn cho quá trình mang thai của vợ. 

Đến phòng khám, không cần Khương Thời Niệm mở miệng, Thẩm Diên Phi đã trần thuật lại rõ ràng và đầy đủ toàn bộ phản ứng cũng như thay đổi về cơ thể cô trong thời gian mang thai, chỗ nào không thoải mái anh còn rõ ràng hơn cô nhiều. Đợi nói xong, Khương Thời Niệm mới đau lòng nói tiếp, cô miêu tả lại toàn bộ tình trạng của Thẩm Diên Phi.

Trong ánh mắt sâu thẳm của anh, Khương Thời Niệm nhíu mày nói với vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm: “Tình trạng của anh ấy còn nghiêm trọng hơn của tôi, tôi căn bản không có phản ứng gì quá lớn, dù có thì cơ thể cũng hồi phục rất nhanh nhưng anh ấy…”

Cô muốn hỏi về tình trạng của anh nên mới bắt anh đến nơi này kiểm tra.

Bác sĩ lắc đầu cười: “Thực sự rất hiếm thấy, trước đây cũng có vài trường hợp tương tự nhưng tôi còn chưa thấy tình huống của chồng còn nghiêm trọng hơn cả vợ.”

“Không có chuyện gì lớn cả.” Bác sĩ rất quen thuộc với việc này nên giải thích rõ ràng: “Nói theo thông tục thì là đồng thời phản ứng khi mang thai, chuyện này có tỷ lệ xảy ra rất thấp, thường thì chỉ khi vợ chồng có tình cảm sâu nặng, người chồng chịu ảnh hưởng tâm lý từ vợ, muốn thay vợ gánh lấy cảm giác khó chịu khi mang thai nên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng như vậy. Lúc nào cô có phản ứng mang thai, chồng cô cũng sẽ có nhưng đây là lần đầu tôi thấy tình trạng nghiêm trọng như vậy.”

“Gia chủ nhà họ Thẩm.” Bác sĩ là chỗ quen biết thân thiết với Thẩm Tế Xuyên, bà nhìn Thẩm Diên Phi rồi cười nói: “Trong lòng anh vợ là tất cả.”

Trái tim Khương Thời Niệm thắt lại, cô siết chặt tay Thẩm Diên Phi rồi hỏi: “Nhưng tôi thực sự đã ổn lại rồi, tôi hiểu bình thường mà nói thì đoạn thời gian này nên là lúc phản ứng mang thai nghiêm trọng nhất, sao tôi lại…”

“Thể chất khác nhau, lại thêm tâm trạng cô rất tốt, luôn nhẹ nhàng, thoải mái đều có quan hệ mật thiết với chuyện này, hoặc có thể là do…”

Bác sĩ cười, nói dỗ cô.

“Chồng cô thực sự thay cô chịu cái khổ mà đại đa số thai phụ không tránh được.”

Ra khỏi bệnh viện, Khương Thời Niệm vẫn luôn không hé một lời, cô mím môi ngồi lên phía trước.

Thẩm Trạch Xuyên kéo cô lại, không cho phép cô giải thích gì mà ôm lấy cô từ phía sau, vừa lạnh nhạt lại bình tĩnh cất lời.

“Vợ ơi, một ngày rồi chưa ăn cơm, em cũng không hôn anh à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.