Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 142



Khương Thời Niệm nhớ rõ hẳn là mình đã trả lời Thẩm Diên Phi rồi nhưng cô lại không thể khống chế được ý thức, mí mắt cô ngày càng nặng trĩu rồi mệt mỏi nhắm lại, hai tay cũng không còn giữ được, nhẹ nhàng trượt xuống, lại bị anh giữ chặt lại. 

Trong vài giây có ấn tượng cuối cùng, cô mơ hồ nhìn thấy sự điên cuồng đã lâu không gặp bộc phát ra từ đôi mắt đỏ hoe của anh, muốn nói rằng anh đừng sợ, cô chỉ là quá mệt mà thôi, tỉnh dậy sẽ ổn nhưng lại không mở miệng được, cũng được không còn sức nữa, rồi chìm vào bóng tối.

Tinh thần và thể lực của cô đều kiệt quệ, nửa mê man nửa ngủ say, mất đi khái niệm thời gian, đợi đến khi tỉnh lại thì tác dụng của thuốc tê đã hết, sự đau đớn, nhức nhối và sưng tấy cùng nhau nổi lên. Cô không mở mắt khẽ rên một tiếng, bất giác khóc nức nở, mê man thì thào gọi "chồng".

Sau khi gọi cô mới cảm thấy tay mình bị ai đó giữ chặt, nhất định đã nắm rất lâu, các ngón tay ướt đẫm mồ hôi, vừa cử động một chút thì các khớp xương vừa căng vừa tê, như bị bóp chặt.

Hàng mi của Khương Thời Niệm hé ra, trước mặt đen nghìn nghịt, rất nhiều bóng người đang dao động, ở khoảng cách gần nhất là khuôn mặt cô đã nhìn thấy nhiều lần trong giấc mơ.

Khi mơ thấy anh, anh đứng trong sương mù, lặng lẽ khóc không nói một lời, lao đến hôn cô mãnh liệt như thể đã mấy năm không gặp, bây giờ tận mắt nhìn thấy, tình trạng của anh cũng không hơn gì so với trong mơ, khóe mắt loang lổ tơ máu.

"Tuệ Tuệ." Giọng nói của Thẩm Diên Phi trầm thấp, sợ làm cô hoảng sợ, nhìn chằm chằm con ngươi của cô: "Tỉnh rồi sao? Nói một câu với anh đi."

Khương Thời Niệm sững sờ một lúc, nhìn anh, mũi chua xót, dở khóc dở cười nói: "Em thật sự đã sinh con gái ra rồi."

Sau khi nói câu này mà không có cảm giác là thật, cô nhẹ nhàng "huhu" một tiếng như một con thú bị thương không còn khả năng tự vệ, cô yếu ớt khóc, dụi dụi vào gò má đang kề sát của Thẩm Diên Phi. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cô mới ổn định trở lại, không nhịn được cười: "Học trưởng, đau quá."

Một câu nói đã bóp nát trái tim rối bời của Thẩm Diên Phi.

Anh lau đi nước mắt trên mặt cô, khống chế hơi thở: "Tuệ Tuệ đã vượt qua cơn đau cuối cùng rồi, sau này sẽ không sao nữa, không chảy máu bị thương nữa, anh lấy bản thân mình ra đảm bảo với em."

Khương Thời Niệm nghiêng đầu nhận lấy nụ hôn nhẹ của anh, chóp mũi lưu luyến cọ nhau, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, khóe mắt thoáng thấy một căn phòng đầy người đang đứng, bao gồm bố mẹ cô và toàn bộ người nhà họ Thẩm, tất cả đều đang nhìn ​​đôi vợ chồng thân mật.

Thần kinh của cô run lên, còn nghĩ phải giữ gìn uy nghiêm của chồng ở nhà họ Thẩm, muốn nhích ra khỏi Thẩm Diên Phi một chút, anh đã đè cô xuống, sau đó ôm đầu hôn lên trán cô, xác nhận nhiệt độ từ trên người cô truyền đến, môi mỏng cuối cùng hồi phục một chút màu máu như bình thường.

"Con đâu?" Khương Thời Niệm sốt sắng nắm lấy đầu ngón tay Thẩm Diên Phi: "Anh ôm con chưa? Tình trạng ổn chứ? Có đáng yêu không? Lúc đó em còn chưa nhìn rõ." 

Du Nam vội vàng ôm đứa trẻ sơ sinh mềm mại ở trên giường đến, cẩn thận đặt ở bên gối cho con gái xem, trong mắt tràn đầy hưng phấn yêu thương: "Rất tốt rất tốt, đáng yêu không chịu được, rất ngoan, Diên Phi muốn ôm nó sao?"...

Bà nhìn chiếc cằm gầy gò của Thẩm Diên Phi, thở dài nói thay anh: "Trước khi con sinh, bác sĩ đã nói riêng với nó về những nguy hiểm có thể gặp phải, có chút nguy hiểm đến tính mạnh, vừa xảy ra tình huống đặc biệt không thể cứu vãn, phải nói ngay với nó. Con không cho nó theo vào phòng sinh, nó cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng."

Những lời này Thẩm Diên Phi chưa từng nói với Khương Thời Niệm, nhưng người làm mẹ như Du Nam đều đã thấy.

Sự lo lắng và đau lòng của bà với con gái bảo bối của mình giống như đã hoàn toàn bị lu mờ bởi người đàn ông quyền quý mà trước đây bà đã từng hoài nghi, tình cảm của anh quá sâu nặng đến mức bà không thể lay động.

"Ở ngoài phòng sinh, nó tưởng con bị chảy rất nhiều máu, sau khi vào phòng sinh, lại thấy con mê man, còn tưởng con gặp chuyện không hay, lúc bác sĩ đẩy con qua, bộ dạng lúc đó của nó..."

Du Nam không thể diễn tả được, nước mắt giàn giụa nói: "Khi đến phòng bệnh, bác sĩ nói con chỉ là quá mệt, không có gì nguy hiểm, nó cũng không dám tin, chỉ ngồi trông chừng ở đây năm sáu tiếng, cũng không có tâm tư trông nom đứa nhỏ. Nhiễm Nhiễm, con đừng lo lắng gì cả, đợi con hồi phục rồi hai đứa mới có thể ổn." 

Lúc này Khương Thời Niệm đã khóc rất nhiều, Thẩm Diên Phi sợ cô sẽ làm tổn thương cơ thể mình, anh cau mày và nhỏ giọng dỗ dành cô, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô.

Du Nam đặt đứa nhỏ xuống một cách cẩn thận, kéo Tống Văn Tấn ra khỏi phòng bệnh trước rồi đợi ở bên ngoài. Tất nhiên Thẩm Tế Xuyên cũng thức thời, biết rằng mình không nên làm phiền vào lúc này, còn hơn là bị cháu trai đuổi đi, chủ động chút để khỏi chướng mắt, ông và cả nhà để lại một đống quà và bao lì xì, cẩn thận đi từng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng tim đập, Thẩm Diên Phi đút Khương Thời Niệm uống nước, cô nuốt hai ngụm để cổ họng khỏi bị khô, sau đó yên lặng nhìn anh, hai mắt rưng rưng.

Ngực anh phập phồng, tùy ý đẩy chiếc cốc sang một bên, không kiềm chế nữa, cúi đầu hôn thẳng vào đôi môi ướt át của cô, cô khẽ mở ra, liều mạng chạm vào anh. Anh càng mất tự chủ mà quấn lấy cô thật sâu.

Thẩm Diên Phi thở hổn hển nặng nề ngồi dậy, hai gò má Khương Thời Niệm cũng đỏ bừng sức sống, cô cười hôn lại cằm anh, nín thở cúi người, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào gò má bánh bao trắng nõn của con gái.

Cô bé từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi đen dài khẽ nhúc nhích, giống như đang thân mật cọ cọ với mẹ.

Cái chạm tức thì khiến cổ tay Khương Thời Niệm run lên.

Cô nhìn thấy chính mình và Thẩm Diên Phi, nhìn thấy hai đứa trẻ năm đó còn là trẻ con, cũng nhìn thấy dấu vết sâu nông của sự vấp ngã và vùng vẫy để trưởng thành. Cô và anh đi trên con đường không giống nhau, trải qua thăng trầm, năm tháng dài dằng dặc xa cách, tất cả đều hiện diện trên người đứa trẻ nho nhỏ trước mặt, đã hoàn toàn được giải thoát.

Đây là cốt nhục đã bén rễ giữa cô và anh, cho dù nhiều năm sau cô không còn ở nhân thế nữa, cũng sẽ sống mãi.

Khương Thời Niệm muốn ngồi dậy, nhưng cố gắng cũng không được, cô nắm lấy tay Thẩm Diên Phi: "Chồng, anh ôm một cái đi."

Thẩm Diên Phi tránh làm đau đứa nhỏ, đứng dậy đi đến bên kia giường, chậm rãi đỡ Tuệ Tuệ lên một chút, vòng tay qua ôm cô vào lòng.

Khương Thời Niệm bật cười, không tin là chồng mình nghe không hiểu: "Em bảo anh ôm con gái mà..."

Thẩm Diên Phi chỉ biết ôm cô, rồi mới cúi người sang bên gối cô, trịnh trọng bế đứa trẻ nhẹ bổng lên, kỹ thuật của anh rất chuyên nghiệp, không giống một ông bố mới còn vụng về chút nào, đặt bánh bao nhỏ màu trắng đã được bọc lại vào trong tay vợ.

Thế là biến thành anh dựa vào đầu giường, ôm Tuệ Tuệ sức yếu sau khi sinh, Tuệ Tuệ lại ôm con gái trên tay.

Khương Thời Niệm ôm con gái như lấy được bảo bối, trong mắt sáng ngời, hưng phấn quay đầu nhìn Thẩm Diên Phi, chỉ cho anh: "Mặt mềm lắm! Anh sờ thử đi!"

Thẩm Diên Phi vén tóc của Khương Thời Niệm, rũ mắt nhìn xuống, bộ dạng bé con châu tròn ngọc sáng, mới sinh chưa lâu, bình thường trẻ con còn chưa nảy nở, vẫn nhiều nếp nhăn, còn con gái lại trắng nõn xinh đẹp, trán và mắt giống anh, còn mũi và miệng lại giống cô.

Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào con gái mình, cong môi, sau đó lại nhéo mặt Khương Thời Niệm, dùng sức như cũ cẩn thận vuốt ve, hôn lên vành tai cô, lưu loát kết luận với cô: "Tuệ Tuệ mềm."

Khương Thời Niệm không quan tâm, cô tin con gái mình mới mềm, cảm thấy hình ảnh lúc này thật tuyệt vời, không ghi lại thì thật đáng tiếc, liền làm nũng gọi mẹ vào, chụp ảnh cho một nhà ba người, chụp xong rồi lại nhờ y tá, để ba mẹ vào ống kính, cuối cùng Thẩm Tế Xuyên hâm mộ đến mức không nhịn được nữa, mạnh mẽ xuất hiện, cũng chen vào ống kính, cười khanh khách bên cạnh giường bệnh chụp ảnh gia đình.

Quá trình sinh sản của Khương Thời Niệm ngắn, sinh rất thuận lợi, cơ bản không bị thương, nhưng việc chăm sóc theo dõi cũng phức tạp.

Thẩm Diên Phi từ chối Du Nam và y tá, tự mình làm mọi thứ liên quan đến Khương Thời Niệm, không cần bất cứ ai ra tay, đến lúc này Khương Thời Niệm mới nhận ra rằng anh đã chuẩn bị rất nhiều cho việc mang thai sinh con của cô.

Việc này bao gồm rất nhiều kiến thức chi tiết, có thể so sánh với động tác của bác sĩ y tá chuyên nghiệp, không phải ngày một ngày hai, chỉ cần đọc tài liệu viết là có thể quen thuộc, cô mang thai mười tháng, anh đã đặt vô số tâm tư vào đó, chỉ vì có thể tự tay chăm sóc cho cô. 

Ngày hôm sau Khương Thời Niệm đã có thể xuống giường vận động, chân vừa mới chạm đất, đầu óc đã mềm nhũn, không thể tự đứng dậy được, Thẩm Diên Phi đặt tay cô vòng qua cổ anh, ôm eo cô, mặt đối mặt đứng dậy.

Tư thế ôm tốt như vậy, Khương Thời Niệm lập tức nằm úp sấp trên ngực anh, cười nói: "Đây không phải là thử thách ý chí quá sao? Hoàn toàn không muốn đi..."

Thẩm Diên Phi hơi nâng cô lên, để cô giẫm lên giày của anh, anh lùi một bước cũng như cô tiến lên một bước, chậm rãi hỏi: "Như vậy có mệt không?"

Như vậy nếu còn mệt, cô cũng sắp mất năng lực tự chăm sóc bản thân rồi.

Khương Thời Niên đi theo anh làm quen với bước đi, sau đó một mình đi xuống giẫm trên mặt đất, hai tay ôm lấy anh chậm rãi đi lại, toàn thân khó chịu đều được anh giải tỏa, chỉ còn lại nhịp tim rung động bất ổn.

Cô ngước mắt nhìn vẻ mặt của anh, liếc nhìn sống mũi và lông mày của anh, bất đắc dĩ từ bỏ bước đi, lại ôm anh, lắng nghe nhịp tim của anh, cũng không thể giải thích được vì sao bọn họ lại ở bên nhau lâu như vậy, hôn nhau rồi những chuyện thân mật điên cuồng đều đã làm. Bây giờ ở trước mặt anh, được anh đỡ đi lại, vẫn cảm thấy nóng mặt.

"Dáng vẻ này của anh không giống như đỡ vợ." Hai tay Khương Thời Niệm bị anh nắm chặt, dắt cô đi về phía cửa sổ: "Giống như dạy một đứa trẻ tập đi, sau này chờ con gái anh có thể đứng được, anh cứ dạy con bé như vậy..."

Thẩm Diên Phi nhếch môi: "Em không phải là trẻ con sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.