Hôm nay là một buổi chiều mây giăng kín trời, dòng nước chảy xiết ào ào xuống thạch đài lạnh băng, Khương Thời Niệm bị người đàn ông mà cô căm hận nhất ôm chặt trong lòng ngực, sau nụ hôn khiến ý thức dần trở nên mơ hồ, dường như quên hết cả không gian và thời gian.
Cô mất đi sức lực, thở gấp lấy lại hơi, cố giữ lại chút lý trí cuối cùng để thoát khỏi khống chế của Thẩm Diên Phi nhưng lại bị anh túm trở về.
Bả vai anh bị thương đã sớm mất đi cảm giác nhưng vẫn có thể ôm cô thật chặt vào lòng, đặt nụ hôn cuồng nhiệt xuống, muốn nuốt hết mọi giới hạn của cô vào, muốn cô cùng mình trầm luân, cả môi lẫn trái tim cô đều đau đến thấu tâm can, tất cả như bị nuốt chửng hết vào trong anh.
Không khí mùa thu cùng với dòng nước chảy xiết, càng ngày càng lạnh, thạch đài tỏa ra khí lạnh thấu, trán Khương Thời Niệm đổ mồ hôi, không nhịn được mà phát run, theo bản năng muốn tìm kiếm hơi ấm gần nhất.
Bức tường chắn vững chắc bị nụ hôn dồn dập mất kiểm soát phá vỡ, từ miệng vết thương của người đàn ông chảy ra từng giọt máu khiến làn da càng thêm trắng bệch, trong khoảnh khắc rơi vào tuyệt cảnh, anh không màng tất cả mà cố nắm lấy, từng chút từng chút mà mất khống chế xé toạc tất cả, đau đớn sợ hãi đều không thể ngăn cản, cô đối với anh chỉ có hận thù và chán ghét.
Nhiệt độ thấp làm cơ thể như bị đông lạnh, thần chí cô dần không còn tỉnh táo, yếu ớt dựa vào ngực anh. Người đàn ông ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn từ chóp mũi lên đôi mắt rồi lại quyến luyến đến cằm, hôn lên phần mạch động ở cổ, như muốn nuốt cả sinh mệnh của cô vào trong mình.
Anh dựa vào cổ cô, như không biết tình cảnh trước mắt mà liên tục cọ xát.
Ôm nhau trong nháy mắt, Khương Thời Niệm hoảng hốt nhận ra bức tường thành kiên cố mà mình xây dựng đã bị sụp đổ, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa.
Cô đã bị ma quỷ dụ dỗ.
Linh hồn ở trong kêu gào phản kháng, chịu mọi phán quyết nhưng một chân lại không chịu dừng lại mà tiến đến con đường tên là Thẩm Diên Phi.
“Anh vì sao……” Khương Thời Niệm không mở mắt, nước mắt tràn ra từ khóe mặt chảy thấm qua lông mi: "Vì sao lại đối xử với em như vậy?”
Thẩm Diên Phi hôn lên vành tai đã tái nhợt của cô, thì thầm: “Anh yêu em.”
Khương Thời Niệm cười lạnh, trong xương cốt cự tuyệt chính mình đã đi sai bước, mơ màng run giọng nói: “Anh chỉ biết làm khó người khác, phá hỏng hạnh phúc của người khác, anh cũng biết yêu sao? Thẩm Diên Phi…… Em không yêu anh, bây giờ không yêu, về sau lại càng không, cho dù không phải Thương Thụy thì em cũng có bạn bè, đồng nghiệp, bạn học, còn có vô số đối tượng xem mắt! Dù em yêu ai, cũng sẽ không yêu anh.”
Trái tim Thẩm Diên Phi đã sớm chết lặng, nghe xong những lời này, vẫn như cũ đau đến không đứng nổi.
Anh cúi người ôm cô, cô càng quyết tuyệt, anh càng bá chiếm tàn nhẫn, thấp giọng bật cười: “Được, không yêu anh, vậy cứ hận anh đi, hận cả đời nhưng em cũng đừng nghĩ đến việc rời đi.”
Mãi đến khi chạng vạng, phía đội cứu viện của chính phủ cuối cùng cũng tiến vào được hiện trường thảm họa, đội cứu hộ lòng nóng như lửa đốt chạy đến, Khương Thời Niệm đã hôn mê, yếu ớt dựa vào cánh tay người đàn ông, lúc ánh đèn chiếu sáng như tuyết soi đến sườn mặt Thẩm Diên Phi, anh mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đến kinh người.
Khương Thời Niệm hôn mê trong bệnh viện suốt một ngày, sau khi tỉnh lại thấy Thẩm Diên Phi ngồi ở mép giường, cô không nói một lời, chỉ hỏi bác sĩ vài câu linh tinh, bác sĩ nói sức khỏe cô bị tổn thương rất nặng, vụ tai nạn lần này quá nguy hiểm, may mà cứu được từ trong nước kịp thời, nhưng cũng đã như mất cả nửa cái mạng.
Vậy mà cô lại coi như không sao cả, chợp mắt không thèm nhìn Thẩm Diên Phi.
Nằm viện ba ngày, Khương Thời Niệm phải liên tục truyền dịch, Thẩm Diên Phi gần như không hề rời đi, cô trầm mặc, anh cũng không nói lời nào, vẫn như cũ ở bên trông chừng cô, đến khi xác định có thể xuất viện, anh bèn thu dọn đồ đạc, lấy quần áo bọc cô lại kín mít, như hận không thể cuốn chặt lại rồi ôm cô rời khỏi bệnh viện.
Khương Thời Niệm biết bản thân trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi anh, trừ phi cô chết anh sống, nhưng cô có thể giết Thẩm Diên Phi sao, hay là có thể kết thúc sinh mạng của chính mình? Anh ở đây, cô cái gì cũng không làm được, thế là liền dứt khoát không đáp lại, xem bản thân như một con thú bông vô tri vô giác, mặc kệ cho anh bài bố, chờ anh tức giận rồi mệt mỏi từ bỏ.
Nhưng có lẽ Thẩm Diên Phi nói không sai, là cô quá ngây thơ.
Buổi tối khi hai người đến khách sạn tốt nhất ở đó, chiếc giường được đổi mới hoàn toàn, cô quần áo xộc xệch nằm dưới điều hòa, không chịu nổi mà lấy chăn che đi chính mình, lúc anh hôn lên, cô còn có thể nhịn, không hé răng, không phản ứng, cho dù sâu bên trong dường như muốn mất khống chế mà gợn sóng, cũng xem như không tồn tại.
Nhưng rất nhanh, mặt nạ cô cố duy trì đã bị Thẩm Diên Phi tự mình xé nát.
Đáy mắt anh sâu đến dọa người, ngón tay túm chặt áo dần buông lỏng, nhân lúc cô mất khống chế mà siết chặt eo, hàm răng cũng không nhịn được mà va vào nhau, anh tiếp tục bức cô nổi điên, không thể tiếp tục kiên trì thần sắc lãnh đạm.
Khương Thời Niệm và Thương Thụy bên nhau, mãi đến lúc chia tay cũng không có thể thích ứng được việc thân thể anh ta thân cận, trong xương cốt đã nảy sinh mâu thuẫn, đến nụ hôn cũng chỉ là qua loa, đến bây giờ bản thân bị Thẩm Diên Phi quản chế, cô cho rằng mình sẽ nhận hết thống khổ, sống không bằng chết, nhưng cảm giác truyền đến lại không phải bài xích, ngược lại khó có thể nói ra thành lời, đến lúc anh cúi người luận động, cô cuối cùng cũng không thể nhịn được mà hét lên, nước mắt mất khống chế thi nhau chảy xuống.
Cô như bị đẩy lên trên đỉnh mây, cái gì là chết lặng, cái gì là vô cảm, đều thành trò cười cho thiên hạ, bị tiếng khóc nức nở của cô bao trùm.
Khương Thời Niệm xấu hổ, giận dữ tự cắn chính mình khiến đầu lưỡi trong khoang miệng bật máu, Thẩm Diên Phi bóp mặt hai má rồi đặt một nụ hôn thật sâu xuống khiến cô chỉ có thể giãy giụa trong vô ích.
Cảm giác vừa đau khổ vừa tận hưởng điên cuồng đan chéo nhau, cô không khỏi tự phỉ nhổ chính mình, còn rơi vào người mà cô muốn tránh còn không kịp, thần chí bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, cô chợt nhớ tới ngày xảy ra cơn đại hồng thủy ở thạch đài đó, Thẩm Diên Phi hỏi cô.
Ai làm em vui hơn.
Là anh.
Lúc hôn em, em còn có thể nhớ tới người khác sao?
Không thể.
Trong đầu cô trống rỗng, hiện lên đều là khuôn mặt đáng ghét thấm đẫm mồ hôi của Thẩm Diên Phi, vốn dĩ những người khác vẫn đang rõ ràng là cái bóng, lại dần dần từ lúc nào mơ hồ hòa tan.
Khương Thời Niệm cho rằng nhất định Thẩm Diên Phi sẽ muốn gì làm nấy, dù sao cô bay giờ chỉ là chim trong lồng cá trong chậu, bản thân nằm trên thớt tùy tiện cũng có thể bị giết, nhưng sự thật lại không như vậy, anh dừng lại ở bước cuối cùng, không hề làm gì quá giới hạn.
Đêm khuya, cô mệt mỏi xoay người đưa lưng về phía anh, nhắm chặt hai mắt.
Tình và dục vốn chính là hai việc không hề liên quan đến nhau.
Thân thể cô hãm sâu, tinh thần lại không có khả năng thuận theo, không có khả năng sinh ra tình cảm với anh.
Một khi bắt đầu có tình cảm, chẳng khác nào chôn vùi đạo đức, hoàn toàn sa đọa xuống vực sâu không đáy, khuất phục trước mọi sai lầm, trở thành kẻ hết thuốc chữa.
Khương Thời Niệm run rẩy trong chăn, không rõ chính mình đang sợ cái gì, đến rạng sáng thì bừng tỉnh, eo bị Thẩm Diên Phi gắt gao ôm chặt, anh ngủ mơ màng, không hề có tư thái cảm giác an toàn, hơi cuộn tròn, ôm chặt cô vào trong lòng, lẩm bà lẩm bẩm.
“Hận anh cũng được…… Đừng rời khỏi anh.”
Cô mồ hôi đầy người, ý thức được chính mình đã đứng ngay trước vực sâu, so với trước kia còn đáng sợ hơn.
Cô muốn chạy, muốn rời xa Thẩm Diên Phi, không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh.
Kế hoạch xuất ngoại của Khương Thời Niệm là đến một nơi xa nhất có thể, biết rõ mặc dù như vậy vẫn sẽ không thể thoát được khống chế của Thẩm Diên Phi nhưng nếu còn tiếp tục thế này thì cô sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Có lẽ bởi vì Thẩm Diên Phi chưa bao giờ đối xử hung bạo với cô nên cô vẫn có chút xem nhẹ anh. Sau khi trở lại Bắc thành, vé máy bay và visa của cô đã bị phát hiện.
Lúc Khương Thời Niệm đối mặt với ánh mắt của Thẩm Diên Phi, trái tim đột nhiên bị siết chặt lại.
Kể từ ngày đó, mọi tự do của cô đều bị hạn chế, Thẩm Diên Phi nghiêm mật khống chế sinh hoạt, nhốt cô vào trong biệt thự Vọng Nguyệt Loan khiến cô cả ngày chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt.
Chỉ khi cô ngoan ngoãn, anh mới cho phép cô đến đài truyền hình làm việc nhưng bên người lúc nào cũng có kẻ đi theo. Chỉ cần anh muốn là có thể quang minh chính đại xuất hiện ở cạnh cô nhưng cô không thích anh công khai xuất hiện, cho nên anh liền chờ cô ở trong xe, ánh mắt lúc nào cũng dõi theo, như muốn bao vây toàn bộ người từ đầu đến chân.
Trên đường Thương Thụy có xuất hiện mấy lần, Khương Thời Niệm lúc nào cũng có người theo dõi, một khoảng thời gian không gặp, khuôn mặt Thương Thụy có chút suy sụp dữ tợn, cô không muốn gây ra phiền toái nên bảo anh ta đến chỗ vắng người nói chuyện.
Thương Thụy vừa xuất hiện đã kéo cổ tay cô, hành động trong chớp mắt này khiến cô kinh ngạc phát hiện, rõ ràng không lâu trước đây hai người còn là một đôi chuẩn bị đính hôn, hiện tại anh ta thân mật nắm tay thế này, vậy mà lại khiến cô cảm thấy cả người không thoải mái, thậm chí còn nổi cả da gà.
Đúng lúc cô muốn dứt ra thì Thương Thụy đã bị ai đó nắm lấy cổ áo quăng ngã ra ngoài, Thẩm Diên Phi không biết xuất hiện từ khi nào, mặt không chút biểu cảm, giày da tây trang chậm rãi tiến lên, còn một chân đã văng Thương Thụy đang giãy giụa.
Hai mắt Thương Thụy đỏ lừ, không dám tin nhìn chằm chằm hai người trước mặt, Thẩm Diên Phi ngay trước mặt anh ta cúi người hôn cô, mãi đến khi bị đẩy ra anh mới dừng lại.
Khương Thời Niệm không muốn đối mặt với cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch, Thẩm Diên Phi xoay người nhìn cô, nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đáy mắt, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào mình: “Đau lòng hả? Người em yêu bị anh đánh thành như vậy, có phải đang hận không thể đánh chết anh?”
“Nhưng nhìn em yêu người khác như vậy, trái tim anh cũng rất đau, chỉ hận không thể khiến hắn ta chết ngay lập tức.” Anh rũ mắt xuống, giữ chặt cổ tay cô, như muốn giữ lấy phần trái tim đang đau đớn trong lồng ngực, khom lưng ôm lấy cô, người đàn ông mặc tây trang kiên cường vậy mà lại đang run rẩy: "Khương Tuệ Tuệ…… Tuệ Tuệ…… Em không thể đau lòng dù là một chút cho anh sao.”
Khương Thời Niệm thấy anh thần sắc điên cuồng, thống hận và chua xót cùng nhau bạo phát, không muốn giảng đạo lý với anh, chỉ muốn xua tan đi mọi cảm xúc kích động lúc này ra nhưng vừa giương mắt lên thì nhìn thấy hàng lông mi của anh như có làn sương mù, sức lực cô bỗng nhiên bị rút cạn.
Anh tội ác tày trời, lúc này lại yếu ớt hèn mọn đến đáng thương.
Anh nắm trong bàn tay vận mệnh của nhiều người nhưng cả đời anh lại bước sai.
Một người mà anh dành toàn bộ tâm tư của mình vào từ trước cho đến giờ lại cách anh xa đến như vậy, khắp người anh dù có đầy thương tích vẫn cố cưỡng bách ôm lấy cô, cố gắng trân trọng chút hơi ấm mà cô chưa bao giờ nguyện ý cho anh.
Đêm nay, Khương Thời Niệm vẫn không được nghỉ ngơi, anh vẫn không hoàn toàn muốn cô, không đột phá, khiến toàn thân cô trở nên khô nóng, thậm chí cô cũng không hiểu đến tột cùng anh đang cố chấp cái gì, lúc đầu óc đang mơ hồ khi thì chợt nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Chúng ta kết hôn đi.”
Cô lập tức thanh tỉnh, nói với anh đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng, cô sẽ không gả cho loại người như anh.
Cũng hơi hơi hiểu ra suy nghĩ của anh, gia chủ nhà họ Thẩm muốn cưới cô là muốn sau khi kết hôn hoàn toàn danh chính ngôn thuận chiếm lấy thân thể.
Khương Thời Niệm đến sáng hôm sau mới biết được có người xin đài truyền hình nghỉ đông cho cô, đã được phê chuẩn. Cô giờ hoàn toàn mất đi tự do, bị người đàn ông vui buồn thất thường kia kìm hãm trong Vọng Nguyệt Loan, hạn chế đi lại, hạn chế thông tin, đến cả điện thoại cũng bị đổi, cái gì cũng không có, chỉ có một cái điện thoại nhưng chỉ gọi được cho một mình Thẩm Diên Phi.
Khương Thời Niệm nghĩ rằng mình đã hoàn toàn hận Thẩm Diên Phi đến thấu xương.
Anh có đôi khi sẽ ở nhà với cô cả ngày, cho dù cô không bao giờ cho anh một sắc mặt tốt, tùy ý phát giận, anh vẫn bình tĩnh mà nhận lấy toàn bộ, có đôi khi anh trở về nhà lúc đêm khuya, thấy cô đã ngủ, sẽ thật cẩn thận, nhẹ nhàng nằm bên người cô, duỗi vòng tay ôm vào trong lòng ngực.
Tối nay anh dường như rất mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khương Thời Niệm mở to mắt tỉnh dậy, chậm rãi thò người lấy một cái điện thoại ở bàn đầu giường.
Cô vốn dĩ không hy vọng có thể nhìn thấy tin tức gì ở bên ngoài, chỉ là liều lĩnh thử một lần, không ngờ màn hình vậy mà lại khóa bằng vân tay của cô. Đúng lúc này WeChat xuất hiện thông báo, cô theo bản năng nhấn vào đó, vốn không định đọc tin nhắn riêng của anh nhưng ánh mắt lại nhanh hơn hành động, không kịp tắt đi.
Là Hứa Nhiên làm bên cạnh anh, một tin nhắn vô cùng đơn giản.
“Tam ca, phía bên Thương Thụy ngày mai sẽ chính thức lập án điều tra, phía nhà họ Khương cũng đã có tiến triển hơn nửa rồi, đã lấy được chứng thực tội danh của Khương Cửu Sơn, tất cả đều dựa theo ý của anh, một người cũng không được bỏ xót.”
Ngón tay cô run rẩy, cảm giác lạnh lẽo từng chút xâm lấn cơ thể, còn đang định lướt lên đọc phần lịch sử trò chuyện thì điện thoại đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lấy, cô chậm rãi quay mặt lại, trong bóng tối đối diện với ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn đầy sắc bén của Thẩm Diên Phi.
Đốt ngón tay của anh di chuyển, che màn hình lại, từ bàn tay lạnh ngắt của cô cầm lấy cái điện thoại, khóa màn hình rồi tùy tay ném ra một bên, ôm cô thật chặt vào trong lòng ngực, che đi đôi mắt của cô.
Khương Thời Niệm gần như không nói nên lời, mấy lần mở miệng như muốn cắn nát cái gì đó, cuối cùng lại cắn môi của chính mình, cố đẩy nụ hôn của anh, khàn giọng chất vấn: “Em như thế này đối với anh vẫn còn chưa đủ sao?! Anh nói chỉ cần em ở bên anh thì sẽ buông tha tất cả! Bây giờ anh đang làm cái gì vậy hả! Muốn đuổi tận giết tuyệt tất cả người thân của em?! Còn cầm tù em ở chỗ này!”
Cô cắn vào lưỡi anh nhưng anh lại không những không lùi còn hôn càng thêm điên cuồng, cô cố cực lực đẩy ra, cắn một phát thật mạnh vào cổ, lần cắn này như muốn dùng toàn bộ sức lực mình có.
Thẩm Diên Phi nhíu mày nhịn đau, chưa từng né tránh đến một lần, còn cố ý cúi người xuống để cô tiện cắn sâu hơn.
Cô nỗi lòng uất hận, dùng tất cả sức lực, nhưng khi cảm nhận được mùi tanh ngọt ươn ướt nơi khóe môi chảy ra thì cuối cùng vẫn quyết định bại trận, mím chặt môi rồi lại thả lỏng, hai mắt đỏ bừng mà rơi lệ.
“Không cắn nữa sao?” Thẩm Diên Phi tiếc nuối, vuốt sống lưng cô: "Còn chưa đủ sâu, như vậy sẽ không để lại sẹo đâu.”
Anh lau đi vệt máu ở khóe môi cô, ôn nhu nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống, trao đổi hương vị môi lưỡi nhau, thấp giọng nói: “Tuệ Tuệ đừng khóc, bọn họ dám tệ bạc với em, anh thay em xử lý, tránh hậu hoạ sau này.”
Nói rồi anh đứng dậy, lấy trong hòm thuốc ra một cái lọ, ở trước mặt cô đắp thứ thuốc đó lên miệng vết thương, cô không muốn nhìn thẳng, nghĩ rằng đó chỉ là loại thuốc cầm máu bình thường nhưng khi ánh mắt quét qua cái lọ, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Thẩm Diên Phi bế cô lên, không màng đến cô gái đang giãy dụa kịch liệt, cô chợt nhìn ra trên mặt anh hình như có một niềm vui chưa từng có.
Cả khuôn mặt đều là ý cười, dựa vào đầu giường, cố định cô dưới người mình: “Đắp loại thuốc này lên, sẽ hơi đau mấy ngày nhưng sẽ giúp dấu răng mãi mãi ở đó, đến chết cũng là dấu vết trên người tôi.”
Khương Thời Niệm sửng sốt, mọi cảm xúc từ xúc động phẫn nộ oán hận đều ngưng tụ lại, cô quan sát sắc mặt anh, bên tai như vang lên tiếng chuông inh ỏi.
Anh đắp thuốc lên là vì muốn dấu răng sẽ không bao giờ biến mất.
Sao anh có thể điên rồ đến như vậy.
Thẩm Diên Phi vẫn như mọi khi đi sớm về trễ, đối diện với chất vấn của cô cũng chỉ đơn giản đáp lại, nhưng thật ra có đồng ý với cô, mấy ngày nữa nếu cô chịu nghe lời không chạy loạn thì sẽ giảm bớt hạn chế lại.
Cô không khỏi cười lạnh, sao có thể tin tưởng được lời anh nói, mấy ngày qua cô cũng đã khám phá ra một vài khe hở, có thể tìm được cơ hội chạy trốn khỏi căn biệt thự này, cho dù có không đi được xa thì cô cũng không muốn làm một sủng vật ngồi chờ chết mặc cho người ta xâu xé, ít nhất cô muốn biết rõ ràng chuyện của nhà họ Khương, không thể khiến cha mẹ nuôi bị liên lụy.
Khương Thời Niệm nhân lúc Thẩm Diên Phi không ở nhà, giữa trưa có người đưa cơm tới bèn chạy khỏi biệt thự, nhưng vừa đến cửa nhỏ phía sau nhà thì lại nhìn thấy Hứa Nhiên như đã chờ từ trước.
Cô nản lòng thoái chí, không muốn khắc khẩu đối kháng, xoay người định quay về, cũng hiểu ra dù cô có đi đâu thì cũng vẫn luôn ở trong tầm mắt của Thẩm Diên Phi. Tuy anh không ở đây nhưng cô vẫn sẽ không thoát khỏi sự giam giữ của anh.
Hứa Nhiên ở phía sau ngữ khí phức tạp gọi cô lại, thở dài nói: “Tam ca đoán được chị sẽ rời đi nên bảo em ở chỗ này chờ chị, anh ấy tạm thời không thể đến.”
Khương Thời Niệm mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.