Khương Thời Niệm chậm rãi thở phào một hơi, nếu như là trước đây cô chắc chắn sẽ trốn tránh, nhưng bây giờ… Xin lỗi nhé, người này là của cô rồi, mà cô ích kỷ nhỏ nhen lắm, không muốn người khác nhung nhớ anh đâu.
Cô nghiêm túc nghĩ cách, tìm từ chối vô hại cho Thẩm Diên Phi, vừa ngẩng đầu lên chuẩn bị nói thì Thẩm Diên Phi đã nói trước cô một bước, khi giọng nói làm người ta rung động vang lên, ngón tay thon dài của anh cũng vừa bóc xong trứng luộc cho cô, mí mắt anh cũng không thèm nâng lên, anh chỉ lạnh lùng nói: “Thời gian của tôi đều dành cho em ấy, muốn dùng thế nào là chuyện của em ấy quyết định, không cần người khác phải quan tâm.”
Nữ sinh kia sững sờ, Thẩm Diên Phi tự kiềm chế mình dừng tay lại, anh sợ một giây sau mình sẽ ngồi xuống bên cạnh Khương Thời Niệm, đút cho cô ăn mất, anh tiếp tục câu nói dở dang vừa rồi, giọng anh trầm trầm lạnh như băng: “Tình cảm của tôi cũng chỉ thuộc về em ấy, em ấy có thể tự do xử lý, còn có chuyện gì nữa sao?”
Vẻ mặt cô gái kia trống rỗng, lùi về sau hai bước, vốn dĩ cô ta còn muốn khóc nhưng khi vừa nhìn thấy sắc mặt Thẩm Diên Phi, không hiểu tại sao lại cảm thấy sợ hãi, không thể xâm phạm, cảm giác ấy so với ngày trước càng mãnh liệt, cô ta nén nhịn không khóc nữa, cơm còn chưa ăn đã hồn bay phách lạc mà quay về.
Khương Thời Niệm siết chặt cán thìa trong tay, móng tay nửa đỏ nửa trắng, Thẩm Diên Phi nhìn cô, sự lạnh lẽo trên người dần lui bớt, chỉ còn lại thân thể máu thịt không được che chắn chút nào của thiếu niên, người trong phòng ăn ngày càng nhiều, anh thu ánh mắt lại, không nói chuyện nữa mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô, tin nhắn của anh đã chọc thẳng vào nơi mềm yếu trong cô.
“Khương Tuệ Tuệ, có thể tiếp tục đối xử tốt với anh không? Để giấc mộng này của anh kéo dài một chút.”
Một hạt pha lê long lanh rơi vào trong bát cháo, những lo lắng thấp thỏm tan biến như khói mây, hai người mặt đối mặt qua một chiếc bàn, cô nhắn tin trả lời anh: “Không phải mộng, đây là hiện thực của anh, không có thời hạn kết thúc.”
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Diên Phi vẫn theo phía sau Khương Thời Niệm như cũ, anh chỉ sợ lại gần cô, cô sẽ bị mọi người chú ý mà cô thì nhất thời vẫn chưa chấp nhận được chuyện ấy.
Vừa đi được một đoạn thì gặp phải bạn cùng lớp cô, bọn họ cười đùa rồi kéo cô vào lớp.
Khương Thời Niệm bị kéo đi một đoạn xa, Thẩm Diên Phi không tiếp tục theo sau cô nữa, thiếu nữ đi giữa đám người kịp thời quay người lại, cô đẹp đến chói mắt, trong sự chú ý của mọi người, cô giơ cao tay vẫy vẫy về phía anh, đôi mắt hoa đào cong cong, giọng nói ngọt ngào theo gió truyền đến tai anh rõ ràng: “Đàn anh… Tan học nhớ đợi em đó!”
Đến tận khi bóng dáng cô biến mất giữa đám người, Thẩm Diên Phi vẫn đứng yên bất động, xương cốt anh cứng đờ, sau đó từng chút từng chút một bị cưỡng chế phá vỡ, sự ngọt ngào ấy từ những miệng vết thương lỗ chỗ của linh hồn trào ra, căng lên vừa đau vừa ngứa.
Anh đứng thẳng người trong gió sớm, Hứa Nhiên với gương mặt còn trẻ từ phía sau huých nhẹ vào anh rồi cùng anh đến trường. Khi đi ngang qua tấm áp phích quảng cáo sữa đào mới nhất ở trạm xe buýt trước cổng trường, anh đi chậm lại, lưu luyến chạm nhẹ đầu ngón tay vào vào tấm kính che chắn bên trên tờ áp phích rồi cọ vào người đang mỉm cười cầm chai sữa.
Hứa Nhiên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cậu ta gào lên: “Ồ ồ ồ, Thẩm Diên Phi cũng sẽ thích idol nhỏ nha…”
Người trên tấm áp phích là Khương Thời Niệm trẻ trung và trong sáng, thương hiệu sữa quốc dân đang tìm kiếm những học sinh trung học xinh xắn khắp nơi để quay quảng cáo cho sản phẩm mới. Lúc tất cả các trường cấp ba trong toàn thành phố kết hợp lại để tổ chức hoạt động, người ta vừa nhìn đã chọn luôn hoa khôi của trường trung học số một của Bắc Thành, họ phải truy đuổi một khoảng thời gian khá dài, cô mới đồng ý chụp một tấm quảng cáo. Tấm áp phích yên lặng ở đây không có được một phần trăm vẻ đẹp của cô lúc cười lên.
“Idol nào?”
Bộ đồng phục trên người thiếu niên bị gió thổi bay, mặt mày anh như họa, ẩn sâu bên trong lại đang cuộn trào mãnh liệt.
Anh hé bờ môi mỏng.
“Đây là bạn gái tôi.”
Khương Thời Niệm quay về lớp học, khi mở sách giáo khoa Vật lý của lớp mười một, não cô cũng có chút to ra, lúc còn đi học thành tích của cô rất tốt nhưng dù sao thì cũng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, chuyên ngành đại học cũng không liên quan đến các môn khoa học tự nhiên, nếu như bây giờ cần ngay thì cô cũng chẳng còn nhớ được bao nhiêu nội dung, đợi tiết hóa học phía sau còn cần phải góp nhặt lại những phương trình hóa học phức tạp lần nữa.
Tiết học buổi sáng vừa kết thúc, Khương Thời Niệm đã không chịu được đả kích nhỏ bé này, buổi trưa, lúc tan học, cô ra khỏi lớp học thì thấy Thẩm Diên Phi đứng trong bóng râm của góc hành lang phía xa, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn về phía này nhưng anh lại không bước đến.
Cô mím môi cũng không bước qua, chỉ đứng yên tại cửa lớp, đứng song song nhìn về phía anh giống như muốn đối đầu với anh.
Bản thân anh là người xếp thứ nhất toàn thành phố, từ trước đến giờ chưa có sai sót lấy một lần, học sinh như anh cho dù có là quy tắc của trường học cũng không cấm cản được, nếu như quan hệ thực sự bị phơi bày ra ánh sáng cũng chỉ có mình cô sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Trên miệng thì anh nói toàn lời ác độc nhưng thực tế anh chỉ sợ cô bị tổn thương, vì có nhiều người qua lại như vậy nên anh mới cố ý giữ khoảng cách với cô.
Nhưng dáng vẻ lén lén lút lút, yêu đương vụng trộm này, sau đó mỗi lần nhìn nhau hay nắm tay nhau đều phải đề phòng bị phát hiện giống như làm chuyện ác độc gì đó không thể để cho người khác biết, phải che giấu không được tuyên bố ra. Nhưng từ khi bắt đầu học cấp ba, cô với anh là bạn bè trong sáng vô tư, sau này lại còn gắn bó thân thiết với nhau cả đời người.
Kiếp trước cô đã chịu đựng đủ việc không cách nào công khai quan hệ với mọi người rồi, cô không muốn anh phải trải nghiệm cảm giác ấy một lần nữa, cô chết cũng đã từng chết rồi, sao còn có thể cứ bó chân bó tay khiến anh trở thành một bí mật không thể nhắc đến vậy.
Thẩm Diên Phi nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cuối cùng anh cúi đầu cười, cặp sách vắt trên vai một cách tùy ý, anh đi ngược lại với đoàn người tan học, ngang nhiên đứng trước mặt cô: “Bạn học nhỏ này, em giận dỗi gì thế hửm?”
Khương Thời Niệm chun mũi, ném cuốn sách bài tập đã vật lộn với đầu óc cô cả một buổi sáng cho anh rồi nghiêng đầu nói: “Sốt cao một trận xong IQ của em cũng bị ảnh hưởng rồi, rất nhiều bài em không hiểu, đàn anh có thể dạy em không?”
Thẩm Diên Phi biết cô quên rồi, cô đến từ miền xa xôi, là Tuệ Tuệ đã tốt nghiệp đại học từ lâu của anh.
Nhưng từ trước đến nay ở trước mặt anh, cô chưa bao giờ làm nũng với anh như vậy, chưa bao giờ công khai thừa nhận anh trước mặt mọi người, đến cả gọi một tiếng đàn anh cũng là anh bức ép cô, cô hận anh nhất.
Anh đè nén cảm xúc xuống một cách chặt chẽ, không dám để cô phát hiện ra, anh âm u xấu xa đến vậy, đã không thể nào cứu rỗi nữa, anh đố kỵ với cả bản thân được cô yêu thích của hiện tại.
Thẩm Diên Phi gác tay lên đầu cô, rồi vuốt dọc theo túm tóc đuôi ngựa xuống phía dưới, sau đó vuốt ve phía sau cái đầu tròn trịa của cô, trước những ánh mắt kinh ngạc đến ngây ngốc của mọi người, anh bước ra ngoài, nghiêng đầu lười biếng trêu chọc cô: “Dạy em cũng được, có điều giá cả anh lấy không thấp đâu.”
Khương Thời Niệm lên án: “Hôm qua là ai nói sẽ dạy bổ túc cho em! Quan hệ thay đổi rồi, yêu cầu của anh cũng thay đổi rồi phải không…”
Cô lặng lẽ kéo tay anh, thiếu nữ tinh ranh lấy tay che môi, kiễng chân nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh: “Dạy em hiểu rồi, em sẽ thưởng cho anh.”
Khương Thời Niệm nghĩ rồi, nhà họ Khương sẽ không thể nào bỏ mặc không quan tâm hành vi ở trường vài ngày liên tiếp mà không về nhà của cô. Gần đây sở dĩ bọn họ đều yên lặng là vì cha mẹ nuôi của cô đưa anh trai ra nước ngoài nghỉ dưỡng, không có thời gian để ý đến cô. Đợi cả nhà về nước rồi, theo thói quen lúc trước chắc chắn bọn họ sẽ cố tìm mọi lỗi sai ở trường để dạy dỗ cô, huống chi là chuyện lớn không hợp quy củ như này.
Cô vẫn luôn nhẫn nhịn, cô cho rằng chỉ cần cô làm thật tốt thì kiểu gì cũng có một ngày người nhà họ Khương sẽ đối xử với cô như người thân nhưng điều đó là không có khả năng, người nhà họ Khương là dạng gì, cô luôn hiểu rõ, cô cũng không muốn có bất kỳ sự dây dưa nào với bọn họ.
Trước đến nay bọn họ đều không có tình cảm gì với cô, tiền của bọn họ, cô sẽ trả lại sạch sẽ.
Nhưng Khương Thời Niệm không ngờ được rằng người nhà họ Khương sẽ trở về trước thời hạn rồi đến thẳng trường học, trên đường cô đi học trực tiếp lôi cô đi, bọn họ thô bạo nhét cô vào trong xe, cửa xe vừa đóng lại, chờ đón cô là một trận mắng mỏ lăng mạ dữ dội như mưa rền gió giật.
Sức phản kháng yếu ớt của cô đổi lại là lửa giận càng mãnh liệt hơn, cho đến tận khi cô run rẩy nói: “Không phải là có sổ sách sao? Nuôi tôi từ nhỏ đến lớn tốn hết bao nhiêu tiền, các người đều ghi lại từng khoản một! Tôi không cần gì cả, chỉ cần cái này, trả theo giá cả, bây giờ tôi không trả được hết thì chia ra trả theo kỳ, tôi với nhà họ Khương đoạn tuyệt quan hệ, tôi không cần cái nhà này nữa, tôi có thể tự sinh tự diệt.”
Người nhà họ Khương cho rằng thần kinh cô không bình thường, đến cả biệt thự trong nhà cũng không cho cô quay về, họ chê cô xui xẻo nên mang cô đến căn phòng cũ kỹ lâu rồi không có người dùng ở ngoại ô thành phố, để cô ở đó xem xét lại bản thân mình.
Căn phòng nằm sâu trong khu dân cư, ở tầng ba, nhà họ Khương còn lấy điện thoại của cô đi, khóa cửa nhốt cô một mình trong phòng, ngắt điện, cách ly cô với thế giới.
Một mình Khương Thời Niệm mười mấy tuổi chờ đợi trong căn phòng xa lạ tối đen như mực, thể xác lẫn tinh thần thuộc về thiếu nữ ấy vẫn biết lạnh, biết đau, cô không có cách nào phá cửa, gào thét cũng không ai đáp lời, muốn trốn ra từ cửa sổ cũng không tìm được công cụ, nhà họ Khương đã cố tình đề phòng cô từ trước.
Trong đêm tối, cô sức cùng lực kiệt cuộn tròn người lại, ôm lấy đầu gối, ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, bóng của tấm thân gầy gò in trên rèm cửa.
Cô không có nhà.
Bên tai trống rỗng tĩnh mịch bỗng truyền tới tiếng gõ.
Cô sững sờ, ngước mắt lên, trái tim đột nhiên đập rộn ràng, bên tai có âm thanh nổ mạnh như tiếng sấm.
Tiếng gõ gần trong gang tấc, không phải là mộng ảo.
Khương Thời Niệm nửa quỳ bên cửa sổ, bàn tay khẽ run, cô kéo rèm cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào mắt, cách một lớp kính thủy tinh dày, đôi mắt thiếu niên ánh lên tia sáng như ánh trăng bàng bạc phủ đầy trời, đôi mắt sắc bén ấy toàn thế giới không có gì sánh được.
Ngón tay anh khẽ cong bám vào cửa sổ tầng ba nơi cô đang ở, trước mặt cô anh không nhanh không chậm mà gõ, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh lặng lẽ nói với cô vài chữ.
Cả người Khương Thời Niệm túa ra mồ hôi lạnh, cô hơi cụp mắt xuống là có thể nhìn thấy rõ ràng anh đang ngồi trên cái bệ để điều hòa lỏng lẻo bên ngoài, cái bệ chật hẹp chỉ đủ để đặt một chiếc vỏ máy tính thông thường nhưng anh như không biết sợ là gì, đôi chân dài thẳng tắp lười biếng rũ xuống, anh dựa lưng vào cửa sổ, nhìn cô chăm chú.
Anh không có dụng cụ bảo hộ, không biết anh lên đây thế nào, anh giống như một kẻ liều mạng không quan tâm đến con đường phía trước, cũng không quan tâm đến cái chết, anh dùng sự nhiệt huyết của thiếu niên để chăm sóc cô, bảo vệ cô, từ trước đến nay anh chẳng bao giờ để ý đến bản thân mình.
Khương Thời Niệm vội vàng kéo rèm cửa ra, tay run lên, trong lúc mặt đối mặt, cô không khống chế được mà hét lên thất thanh: “Anh điên rồi à!”
Giọng của anh rất nhẹ, giống như bị hòa tan vào gió đêm: “Anh vẫn luôn như thế, em có còn nhớ không.”
Không đợi Khương Thời Niệm có cơ hội kịp phản ứng, anh quay đầu nghiêm túc nhìn cô, trong đôi mắt ngập sương mù: “Anh đến đòi phần thưởng của Tuệ Tuệ, dạy em xong rồi em lại chạy mất, vậy anh phải làm sao đây.”
Khương Thời Niệm liều mạng túm chặt lấy cánh tay anh, một tay khác kéo mạnh quần áo đồng phục trên người anh, mắt nóng lên, ầng ậng nước.
Cô kéo anh vào căn phòng tăm tối, giây phút xác nhận anh đã an toàn, cô không chút do dự dán lên người anh, nhẹ nhàng hôn lên gò má đã lạnh băng của anh, cô lẩm bẩm bằng âm mũi mềm mại: “Như này đã đủ chưa?”
Thẩm Diên Phi nhìn cô chăm chú, ánh sáng bên ngoài dần rút đi, cô đắm mình trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ, chóp mũi, khóe mắt đều đỏ hồng.
Hô hấp của anh dần nặng nề, anh cật lực nhẫn nhịn, hỏi cô: “Có thể trả lễ không?”
Cô còn chưa kịp nói gì anh đã tiến sát lại, dịu dàng chạm vào hàng lông mi khẽ rung, đôi môi chậm rãi, nhẹ nhàng mút đi giọt nước mắt mong manh của cô.
Tim Khương Thời Niệm đập như đánh trống, lồng ngực vừa chua xót vừa tê dại.
Thẩm Diên Phi giang tay, mở rộng vòng tay về phía cô rồi thấp giọng nói: “Tuệ Tuệ, đừng khóc nữa, nhà ở đây rồi, đến đây nào, anh bảo vệ em.”