Dù sao thì anh cũng đã bị vỡ tới mức nghiêm trọng rồi, so với linh hồn thì lại càng giống một tia ý thức đang giãy giụa hơn, vẫn cứ luôn bơi không mục đích, không hòa mình với chính mình lúc còn là một thiếu niên, anh tan rã là được rồi, làm cho cô tất cả những gì mà mình có thể làm được, bảo vệ cho cơ thể trẻ tuổi này, anh có ở đây hay không, hoặc là anh đang ở đâu, thì có gì quan trọng đâu kia chứ.
Cậu học sinh cấp ba Thẩm Diên Phi có thể dành tình yêu thương tốt hơn cho Tuệ Tuệ, người mà hiện giờ cô đang một lòng một dạ yêu thích, cũng là đàn anh cùng trường chưa bị nhiễm bẩn của cô.
Không cần biết cô vì lý do gì mà lại trở về lứa tuổi này, có phải là có liên quan gì đến cái chết của anh hay không, anh không có đủ tư cách để suy nghĩ nhiều về việc đó. Cô tốt như vậy, nên có được người yêu thuần khiết nhất, quên đi những chuyện tồi tệ đã qua.
Thẩm Diên Phi rũ mắt, múc thìa cháo bí ngô ngọt đã nấu xong ra, thổi nguội rồi đút cho cô ăn, trong lúc lực chú ý của cô bị dời đi, anh phóng túng lòng tham của mình, nhìn chằm chằm vào cô, lau đi vết ẩm ướt ở khóe miệng của cô, nắm lấy ngón tay của cô, run rẩy một cách cực kỳ khẽ khàng, không để cho cô phát hiện ra.
Khương Thời Niệm bất ngờ ngước mắt nhìn anh: "Ngon quá đi mất! Anh còn có cái gì là không biết nữa không…"
Cô gái trẻ yêu thích một cách thẳng thắn và mãnh liệt như vậy.
Anh cong môi, che đi đáy mắt đang phiếm đỏ.
Cứ coi như đó là dành cho anh.
Anh lại ác liệt thêm một lần nữa, tham lam thứ tình cảm mà cô dành cho anh trong phút giây này.
Khương Thời Niệm dựa theo hóa đơn mà chuyển tiền tới số tài khoản của nhà họ Khương, một đồng cũng không thiếu, gửi tin nhắn có thái độ rõ ràng đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ nuôi của mình, cô suy nghĩ một lúc, vẫn là thông báo cho họ biết con gái ruột của nhà họ Khương vẫn còn sống, còn việc đi đâu để tìm kiếm, tìm kiếm như thế nào, có tin hay không thì đều không liên quan gì đến cô nữa.
Sau khi làm xong những việc này, cô lại đứng ngồi không yên, chờ đợi người nhà họ Khương đến gây sự, nhưng đã qua suốt mấy ngày liền, nhà họ Khương vẫn im hơi lặng tiếng, thỉnh thoảng nghe thấy những bạn học có gia thế tương đương nhắc tới, cô mới ngoài ý muốn mà biết được rằng, nhà họ Khương ấy vậy mà lại khẩn cấp rời khỏi Bắc Thành rồi, chuyển nhà ra nước ngoài sinh sống, nghe đồn là bọn họ đều rất vội vàng hoảng hốt, giống như là đang chịu sự uy hiếp từ người nào đó vậy.
Đầu mùa đông, tuyết rơi, trường THPT số 1 Bắc Thành được phủ lên một lớp tuyết vô cùng mỏng manh, Thẩm Diên Phi nắm lấy tay cô trong khu rừng không ai biết đến, cúi người xuống và thành tâm hôn nhẹ lên hàng mi của cô: "Tuệ Tuệ sẽ không bao giờ bị thương nữa."
Trong lòng Khương Thời Niệm vẫn còn ghi nhớ một chuyện khác, một mốc thời gian, là tại ngày hội thể thao liên kết giữa các trường lúc đó, bị Tưởng Huân vừa mới về nước nhận ra, từ đó trở thành cơn ác mộng, cũng hại Thẩm Diên Phi gần như bị hủy hoại cả cuộc đời và bỏ lỡ cô suốt bao nhiêu năm trời.
Cô đã tránh đi tất cả những thời cơ có thể gặp gỡ với người đàn ông đó, không biết là điểm nút then chốt nhất này, có thoát được hay không, mắt thấy ngày đó đang tới gần, cô đã nghĩ đến vô số cách để thay đổi quỹ đạo, không dám nói với Thẩm Diên Phi một chữ nào cả, cô đã quá hiểu rõ rằng một khi anh biết được sự tồn tại của Tưởng Huân thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách, không tiếc giá nào đi liều mạng với hắn.
Ba ngày trước khi khai mạc ngày hội thể thao, Khương Thời Niệm đã viết sẵn giấy xin nghỉ, mà tiếp đó, cô không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, nhìn thấy tin nhà họ Tưởng bị cơ quan công an chính thức lập biên bản điều tra ở trong bản tin thời sự ùn ùn kéo tới, chi trưởng của nhà họ Tưởng cũng lần lượt rớt đài, một trong những người làm chủ của chuỗi thương mại của Bắc Thành năm nào, tòa nhà đồ sộ đổ sụp xuống, đúng người đúng tội.
Nhà họ Tưởng không còn năng lực để hoành hành bá đạo nữa rồi...
Ông trời có mắt, nguy hiểm được giải trừ rồi, phải không?!
Chân của Khương Thời Niệm gần như là mềm nhũn, áo khoác cũng không mặc, đón gió mùa đông xông lên sân tập của lớp thể dục tìm Thẩm Diên Phi, rất nhiều người nhìn thấy cô tới, cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, đã tập thành thói quen mà cười nói trêu đùa, cô không nghe thấy, một lòng chạy đến trước mặt thiếu niên của mình, có quá nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời, chỉ là mồ hôi nhễ nhại mà cười.
Gió làm tóc mai cô phất lên, lướt qua mi mắt lấp lánh trong suốt, Thẩm Diên Phi trắng trợn cởi áo khoác ra, phủ lên người cô trong các loại tiếng kêu, anh chậm rãi gạt lọn tóc vụn của cô sang một bên, ngón tay trân trọng mà thương yêu cọ cọ lên trán của cô, khom lưng nhìn thẳng vào cô, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ánh mắt tinh tế miêu tả ngũ quan của cô, giống như là nhìn thế nào cũng không thấy đủ mà quyến luyến nhìn chằm chằm vào cô, nhấc khóe môi lên hỏi cô: "Chuyện gì, làm cho Tuệ Tuệ nhà ta vui vẻ như vậy?"
Khương Thời Niệm lấy tay che môi lại, khóe mắt trong suốt, ghé vào bên tai anh, nói: "Có thể an an ổn ổn cả đời với anh rồi…"
Tay phải của Thẩm Diên Phi đặt ở trong túi đồng phục, lại một lần nữa nhấn tắt đi chiếc điện thoại di động đang rung, vẻ mặt vẫn không hề có chút thay đổi nào, chỉ có mi mắt rơi xuống tiết lộ ra một tia lãnh ý.
Dòng chính của nhà họ Tưởng sa lưới, tội ác tày trời, mức độ hình phạt tự nhiên sẽ không thấp, nhưng Tưởng Huân vừa mới về nước, chưa tới mười tám tuổi, đối với chuyện ác của cha mình thì tham dự không sâu, trước mắt còn chưa bị cảnh sát mang đi.
Mà có một số tin tức, ở trên vị trí như vậy của hai nhà họ Tưởng và nhà họ Thẩm, không có khả năng giấu diếm toàn bộ, là chuyện anh tiết lộ manh mối phạm tội cho Thẩm Tế Xuyên, trong phạm vi rất nhỏ, là được người khác biết tới, mà một trong số những người biết tới chuyện này, có bao gồm cả Tưởng Huân sắp tan cửa nát nhà.
Tưởng Huân còn không biết sự tồn tại của Tuệ Tuệ, thâm cừu đại hận đều ở trên người một mình anh, bắt đầu từ ngày hôm qua, đã cuồng loạn tìm anh, ý tứ ngươi chết ta vong rất rõ ràng.
Báo cảnh sát ư? Mấy ngày sau thả ra, vẫn là cục diện giống như vậy, đến lúc đó hận ý của Tưởng Huân lại thêm tích lũy, hiểu rõ càng sâu, càng phát hiện thêm được nhiều điều, có một tia nguy hiểm bị chuyển dịch sang cô, đều không thể cho phép.
Ngoại trừ chính mình, anh không thể tin tưởng bất cứ ai có thể đảm bảo sự an toàn của Tuệ Tuệ.
Có lẽ rốt cuộc cũng là trăm sông đổ về một biển, trận đấu này không thể tránh khỏi, chỉ là lúc này đây, là do anh chủ đạo, anh ít nhất cũng muốn bảo vệ thính giác của mình, giữ được sức khỏe tốt, không thể để Tuệ Tuệ sau này phải kết hôn với một người khuyết tật bị chỉ trỏ được.
Trong lòng Khương Thời Niệm tràn đầy sự nhẹ nhõm sáng sủa, xé bỏ tờ giấy xin nghỉ đã chuẩn bị sẵn từ trước, đi tham gia đại hội thể thao đã không còn nguy cơ như thường lệ.
Trong sân vận động trong nhà, lễ khai mạc ở phía trước như lửa như trà, ở dãy khán đài, người xem ngồi đến đen kịt một mảnh, cô lặng lẽ rời khỏi phạm vi lớp học trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đi đến hàng cuối cùng của khán đài, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên anh tuấn nhất toàn trường.
Anh rất ít khi mặc đồ thể thao, một thân đen trắng đẹp trai quá mức, cô đỏ mặt nhìn mãi không thôi..
Thẩm Diên Phi nghiêng đầu cười, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt lên mặt cô, sự dịu dàng bày ở phía trước, tất cả tuyến phòng ngự đều bị đánh tan, bẻ gãy tất cả gân cốt sự si mê quyến luyến của thân thể này, đều bị vùi sâu tại nơi sâu nhất không ai biết đến.
Chính là ngày hôm nay phải không?
Giải quyết xong Tưởng Huân, anh nên rời đi rồi, càng ở lại, càng tham lam.
Trong trường hợp đại hội thể thao như vậy, niềm vui sáng ngời của cô bây giờ, tất cả đều thuộc về anh của thời thiếu niên, dựa vào cái gì mà dính máu bẩn của hắn.
Trên sân bùng nổ tiếng hoan hô, âm nhạc chấn động cả màng nhĩ, Khương Thời Niệm dường muốn nói chuyện với Thẩm Diên Phi, cổ họng lại đau đớn cũng không nói rõ, dứt khoát buông tha, quay đầu đi xem biểu diễn, bàn tay của cô bỗng nhiên bị anh giữ lại, trong sự cuồng hoan của cả thế giới, anh mở lòng bàn tay mềm mại của cô ra, dùng đầu ngón tay chậm rãi viết chữ lên trên đó, giống như là cố ý, viết không liền mạch như vậy, lúc ban đầu cô không rõ ràng phân biệt được nét bút.
Thẩm Diên Phi giơ tay lên, chậm rãi thu lại, đổi điện thoại đánh máy cho cô xem: "Tuệ Tuệ, giáo viên tìm anh, muộn một chút anh sẽ trở về."
Cô gật đầu đáp ứng, cười tủm tỉm phất tay với anh, nhìn anh đứng lên, một bóng tối che khuất cô, cô không thấy rõ sắc mặt của anh trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, chỉ cảm thấy người cô yêu nhất, từng tấc từng tấc yên tĩnh chìm xuống, trái tim cô đột ngột trở nên trống rỗng, ngay lập tức, anh từng bước từng bước đi ra khỏi thông đạo của khán đài, cuối cùng lại dừng lại, xoay người quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô thật lâu, trong ánh sáng xen kẽ với bóng tối, mỉm cười với cô.
Khương Thời Niệm theo bản năng muốn đuổi theo anh, cùng anh đi xử lý công việc, nhưng lễ khai mạc lúc này đã kết thúc rồi, các hạng mục chính thức bắt đầu, trên khán đài một mảnh hỗn loạn, chặn đường cô, lúc cô rốt cục có thể đi ra ngoài, Thẩm Diên Phi đã không còn nữa.
Các bạn cùng lớp đang gọi cô, tiếp theo là hạng mục tiếp sức chạy nước rút, cô bị buộc phải hoàn hồn, bị lôi kéo đi thi đấu, không hiểu sao cảm giác hoảng hốt và tủi thân lại dâng lên, mới ý thức được rằng lúc này Thẩm Diên Phi đã đi rồi, hoàn toàn không nhìn thấy cô chạy bộ nữa.
Có chuyện gì gấp gáp như vậy, nhất định phải là lúc này hay sao...
Khương Thời Niệm tâm trạng không yên chạy xong, vừa kết thúc đã đi lấy túi, tìm điện thoại di động gọi điện thoại cho Thẩm Diên Phi, anh không nghe máy, cô mặc quần áo một cách qua quýt, ngồi ở một góc, cúi đầu thở hổn hển, bàn tay đặt cùng một chỗ bất giác xẹt qua lòng bàn tay, lặp lại chữ anh đã viết trước đó.
Là cái gì...
Cảm giác rất quen thuộc.
Khương Thời Niệm lặp lại nét chữ mà anh cố ý viết ngắt quãng, liều mạng nửa ngày, giống như là đề hồ quán đỉnh (1), có chút bủn rủn mà bật cười, là bốn chữ: "Đừng làm ngơ anh."
Chú thích:
(1) Đề hồ quán đỉnh: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. (Theo tự điển Phật giáo)
Anh trông có vẻ như không có gì là không thể làm được, nhưng anh thích viết những lời biểu thị sự yếu đuối này cho cô.
Hiện tại cư nhiên cũng vậy.
Khương Thời Niệm xách túi đi ra ngoài, điện thoại vẫn đang tiếp tục quay số, đến cửa phòng tập thể dục, có thứ gì đó chậm một bước mới ngưng tụ thành hình dạng vật thể sắc nhọn, mạnh mẽ xuyên thấu thần kinh của cô.
Bước chân của cô giống như bị thanh kiếm sắc nhọn bất thình hạ xuống đóng đinh tại chỗ, thanh âm ồn ào chung quanh trong nháy mắt bị rút sạch, hình ảnh, màu sắc, đều biến thành hoa trắng vặn vẹo cuồng bạo, tiếng gào thét nổ tung trái tim cô.
Câu nói này...
Làm sao cô có thể không quen thuộc được đây.
Từng cho rằng mình oán hận Thẩm Diên Phi nhất, cô thường xuyên cả ngày không nói lời nào, lạnh nhạt với anh, không để ý đến tất cả sự thân mật và yêu cầu của anh, anh luôn rũ mắt xuống như vậy, mạnh mẽ kéo tay cô, dùng đầu ngón tay hoặc là nóng bỏng hoặc là lạnh như băng, vẽ lên nếp nhăn trên tay cô, thái độ mạnh mẽ nhất, viết lời cầu xin hèn mọn nhất.
"Đừng làm ngơ anh."
"Tuệ Tuệ, đừng làm ngơ anh."
Trong đầu Khương Thời Niệm dâng lên một trận đau nhức, sân vận động lớn như vậy trở thành biển dữ gầm gừ, cuốn cô qua lại, cô sững sờ di chuyển về phía trước một bước, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Diên Phi mười bảy mười tám tuổi, đã được tình yêu thân mật nhất thời niên thiếu lấp đầy từ rất lâu rồi, anh nên có đủ cảm giác an toàn mới đúng, lại làm sao có thể... Bởi vì cô dời ánh mắt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã không tự chủ được, viết cho cô những lời này?!
Cùng một nét bút, lực đạo, cảm giác ngứa ngáy và xuyên thấu đặc trưng trong lòng bàn tay, giống như cô lãnh hàn ý thấm nước đá, căn bản sẽ không thuộc về anh của hiện tại!
Ý thức của Khương Thời Niệm bị bổ ra, nhiều chi tiết rải rác lẻ tẻ trong trí nhớ như vậy, đột nhiên bị kéo ra khỏi mặt biển, mới đầu liên kết với nhau thành một tấm lưới lớn, bắt được sự mừng như điên của cô, trong bước chân lảo đảo chạy ra ngoài của cô, lại dần dần ngưng tụ thành lưỡi đao sắc bén, một đao rồi lại một đao, đâm vào lồng ngực không đang không ngừng co rút của cô.
Trong ấn tượng của cô, Thẩm Diên Phi ở trường trung học, chưa từng có hứng thú với hội học sinh, càng chưa kể đến việc dành thời gian làm chủ tịch, chính miệng anh thừa nhận, là vì hạn chế Thương Thụy, nhưng vì sao anh lại ở trong quỹ tích vốn đã định, sinh ra thù địch và bất dung như vậy đối với Thương Thụy?
Người đàn anh cùng trường đã bỏ lỡ cô, có thể tranh giành từng giây từng phút như vậy, ấn cô ở cửa tối tăm hôn ám của tòa nhà giảng dạy, mặt đối mặt chính miệng nói ra một câu "Anh thích em", giống như bù đắp cho nỗi tiếc nuối đau đớn nhất trong cuộc đời.
Anh có thể trực tiếp gọi cô là Khương Tuệ Tuệ, tự tay mổ tim cho cô xem, giống như dự đoán được tất cả, dọn dẹp chướng ngại vật cho cô, san bằng con đường phía trước hay không? Là một Thẩm Diên Phi như thế nào, mới có thể nhẹ nhàng quen thuộc lấy danh nghĩa của người khác, đưa tiền cho cô, lấy tư thái hời hợt nhất, bảo vệ cô dưới ô trong suốt!
Anh có thể một lần rồi lại một lần lẩm bẩm "Tuệ Tuệ", lúc ôm cô muốn dung hòa vào trong thân thể thật chặt và đau đớn hay không? Nụ hôn cách biệt kia, tình yêu sâu đậm trong mắt anh nuốt chửng cô, sự đau lòng mà cô đã khuấy lên trong lúc đó, là bị anh vô hình vạch trần như thế nào!
Bao nhiêu ánh mắt nặng trịch như vậy, luyến tiếc phân ly mà nắm tay nhau, lúc sáng sớm hay trong đêm tối, mỗi lần lơ đãng quay đầu lại, cái nhìn chăm chú dường như vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ của anh, còn có đêm đó, anh ngồi trong gió ngoài cửa sổ tầng ba, lặng lẽ nói một câu với cô.
Khẩu hình thu liễm, giống như thanh sắt nung thiêu đốt cháy trong lòng cô.