Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 163: Hoàn



Cô nhìn anh hỏi: "Thẩm Diên Phi, đã đủ rõ chưa? Em trở lại vì anh, thế mà anh lại ra đi trong im lặng? Anh bỏ lại em cho ai? Trong tương lai, em với đàn anh không có ký ức yêu nhau, anh nỡ không? Không thấy ghen à? Anh nói ra xem nào, chỉ cần anh ở trước mặt em, thừa nhận là anh hoàn toàn không ghen tị, muốn buông tay, em liền…"

"Anh ghen tị." Sức lực của Thẩm Diên Phi quá lớn, đè cô ngã về phía sau: "Nếu anh cảm giác được là em có một chút yêu anh thôi thì anh cũng sẽ không buông, cho dù em có hận, anh là người ác liệt như vậy, cũng sẽ dây dưa đến cùng, mặc kệ chết bao nhiêu lần, đi đến kiếp nào, em cũng không rũ bỏ được."

Anh nhắm mắt lại, khóe môi tái nhợt vểnh lên: "Khương Tuệ Tuệ, phải làm sao bây giờ, em không còn cơ hội để hối hận nữa rồi, nói những lời này, đối xử tốt với anh, cho tôi biết tâm tư của em, anh lại càng trở nên trầm trọng hơn." 

Giữa hàng mi của Khương Thời Niệm trở nên mông lung, mơ hồ nhìn thấy tầng bóng người trong suốt lơ lửng đã hoàn toàn dung hợp với thân thể ở trong vòng tay của mình, sẽ không bao giờ tách ra nữa, cô ngã ngửa trên tuyết, kiệt sức cười, đè lại gáy anh áp xuống, hôn lên khóe miệng của anh: "Đàn anh ơi, em đây có lẽ là được cưng chiều mà kiêu căng đấy." 

Cô mở mắt đối mặt với anh, những bông tuyết vụn phiêu tán trôi nổi trong bầu không khí lạnh lẽo, một giây này nhìn nhau không phải thiếu niên thiếu nữ non nớt, mà là hai người yêu nhau, vượt qua sinh tử và thời gian, cả hai đều thương tích đầy mình, rốt cục cũng chân chính gặp lại trong tuyết lớn.

Cổ họng của anh căng thẳng, hơi thở run rẩy nóng bỏng, cúi người muốn hôn lên môi cô.

Cô vuốt ve khuôn mặt nhuộm trắng của anh, hơi thở gấp gáp.

Anh nhẫn nại, vẫn muốn lấy tay che môi cô, bị cô kéo ra, chủ động nâng người lên, không có ngăn cách dán lên môi anh.

Tuyết ở giữa bị nhiệt độ nóng lên nghiền tan, nhưng cũng chỉ quyến luyến dán sát như vậy, anh thủy chung không có xâm nhập, nhẹ nhàng không nỡ cọ xát cô, nhịp tim đập rung đến đau cả xương sườn.

Thẩm Diên Phi thấp giọng thở dốc, sợ nhịn không được, quay lại hôn lên mí mắt và chóp mũi của cô, coi người như trân như bảo mà che chở trong vòng tay của mình, khuôn mặt ướt át vùi vào hốc vai cô: "Tuệ Tuệ vẫn còn nhỏ, anh không vội, lần này anh có cả đời." 

Anh bế cô xuống núi, cô mặt đối mặt nằm sấp trước ngực anh, ngực áp sát nhau, đi ra dấu chân dài, đi đến khi ánh mặt trời tắt hẳn, ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu sáng đời người dịu dàng đã trải qua đêm dài vô tận.

Ngày cuối cùng của đại hội thể thao liên kết giữa các trường lần này, Thẩm Diên Phi còn có một trận dài ba ngàn mét phải chạy, vốn xem như là hạng mục bị ghẻ lạnh, bởi vì người phong vân nhất trường cấp ba Bắc Thành đứng trên đường đua, đã trở thành sân chơi nóng nhất trên khán đài.

Đôi chân thon dài thẳng tắp của thiếu niên bước qua vạch đích, trong sân vận động lớn như vậy, tất cả đều thét chói tai hoan hô như muốn xé toang cả nóc nhà, quần áo thể thao màu trắng của anh ướt đẫm, bước chân không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, tầm mắt của đám người ngồi đầy sân vận động đồng loạt đuổi theo anh, dưới tầm mắt chú ý của cả vạn người, nhìn thấy anh chạy về phía bóng người mảnh khảnh đang nhảy tới ở bên cạnh sân.

Anh và cô như sắp đụng vào nhau, nhưng ở bước cuối cùng, anh mỉm cười dừng lại, cánh tay vươn ra rồi ôm lấy, thiếu nữ tóc dài buộc đuôi ngựa rơi vào trước ngực anh, bị cánh tay của anh bao lấy, bình nước được vặn sẵn trong tay cô hơi lay động, bắn ra đường nước lấp lánh ở giữa không trung.

Loại cảnh tượng này, ngay cả đố kỵ cũng chưa nói tới, toàn sân yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó lại bắt đầu hưng phấn hô to với độ decibel càng lớn hơn.

Không còn cách nào khác, đứng đầu toàn thành phố, các cuộc thi lớn đều thắng đến mỏi tay, bạn học Thẩm vô địch, cùng hoa khôi trường THPT số 1, bạn học Khương, thành tích sau khi yêu đều đặn tăng lên, từ top năm toàn khối đã liên tục vững vàng đứng đầu danh sách, trời sinh một đôi, vốn dĩ đã không thể chê bai, giáo viên nhà trường từ sự đau lòng lúc mới bắt đầu, cho đến bây giờ dã vân đạm phong khinh, cười nói: "Ai có thể làm cho thành tích của mình được như vậy thì cũng có thể yêu sớm." 

Tết Nguyên Đán năm nay, Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm dựa vào nhau, cùng nhau đón Tết trong căn nhà nhỏ đi thuê, anh ở trong phòng bếp làm sủi cảo, cô thì ở bên cạnh quấy rối, dán sau lưng anh dính dính cọ cọ, cọ đến bốc cháy, anh không thể nhịn được nữa xách cô đến trước mặt cố định lại, nhìn chằm chằm hỏi: "Em gây chuyện có phải không." 

"Đúng vậy, chỉ muốn chọc anh." Cô hợp tình hợp lý, ngửa đầu hôn lên cái cằm đang thu liễm căng chặt của anh, mềm nhũn ôm không nỡ buông: "Xem khi nào anh không chịu nổi." 

Thẩm Diên Phi bật cười, cúi đầu hôn lên mặt cô, bôi ít bột mì lên chóp mũi của cô: "Nào có cô bé nào không yên lòng như vậy, ỷ vào thành tích của mình tốt nên mới có tâm tư làm chuyện xấu đúng không?" 

"Đó cũng là do đàn anh của em dạy giỏi thôi." Cô kiêu ngạo mím môi: "Đây không phải là đang muốn cho "anh ấy" một phần thưởng lớn hơn hay sao?" 

Ánh mắt của Thẩm Diên Phi ánh trở nên sâu dần, tì trán mình lên trán của cô, nghiêm túc nói: "Chờ em lớn lên đã, Tuệ Tuệ, anh chờ được, lần này chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi." 

Học kỳ sau của năm lớp 12, không chỉ có một cành ô liu tuyển thẳng được trường danh tiếng đưa tới, Thẩm Diên Phi vẫn như cũ đẩy Hứa Nhiên luôn thích phát huy sai lầm vào phút chót lên phía trước, để cho anh đứng ở vị trí thứ hai, ở trong số những trường không bắt buộc nhất định phải là đối tượng chuyên môn, chọn một trường yêu thích nhất.

Khương Thời Niệm khó tránh khỏi cảm thấy bất an, tuy rằng tin tưởng anh nhất định là trạng nguyên, nhưng cô vẫn sợ là mình sẽ làm chậm trễ tiền đồ của anh: "Đàn anh à, thật ra thì anh có thể tốt nghiệp được rồi." 

"Thân là đàn anh của em, đúng thật là có thể tốt nghiệp được rồi." Ánh mắt của anh hàm chứa ý cười: "Nhưng là bạn trai của em thì vẫn chưa thể tốt nghiệp được." 

Kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, Thẩm Diên Phi của trường THPT số 1 Bắc Thành thi được thành tích đủ để lên trang nhất của bản tin thời sự, phá vỡ kỷ lục của trạng nguyên trước kia, tên được viết ở trên bảng đỏ, treo cao trước cổng trường, rất nhiều người chạy đi chụp ảnh, Khương Thời Niệm cũng không ngoại lệ, kích động bảo bạn bè chụp liên tục mấy chục tấm, bị mọi người cười kháng nghị chửi bới: "Cho tôi xin, bạn gái chân chính thì đừng có cướp vị trí nữa được không!" 

"Đúng thế." Một giọng nói du dương vang lên bên ngoài đám đông: "Bạn gái chân chính, nên tìm bạn trai để chụp." 

Hiện trường rối loạn, Khương Thời Niệm xông qua tầng tầng lớp lớp bóng người, nhào về phía anh.

Ngày giấy thông báo trúng tuyển đại học Thanh Hoa được đưa đến trường THPT số 1, Thẩm Diên Phi nắm tay Khương Thời Niệm đến lĩnh, anh ở cuối sách giáo khoa lớp 12 mới của cô, kẹp một bông hồng nhỏ đã hong khô, nét chữ lạnh lùng mà tuấn tú, viết đầy một trang.

Tiền đồ như gấm, một đời bình an.

Tình yêu sâu đậm, mãi mãi không rời.

Trường đại học Thanh Hoa cách trường THPT số 1 Bắc Thành không tính là xa, nhưng Khương Thời Niệm học lớp 12 thời gian eo hẹp, khóa học nặng nề, lúc có thể gặp mặt rất ít, có đôi khi anh đứng ở ngoài cổng trường, từ lúc ánh mặt trời còn sáng rực, đợi đến khi đèn đường sáng lên bốn phía, mới có thể nhìn thấy cô bạn gái nhỏ của anh đang đeo cặp sách chen chúc trong đám người, tóc đuôi ngựa đều rối cả lên, một đầu đâm vào trong ngực anh.

Vóc người anh cao ngất, đã có gân cốt của người đàn ông trưởng thành, lúc trước khí thế của gia chủ nhà họ Thẩm trẻ tuổi ở phát ra từ trong xương, là sự tôn quý và nghiêm nghị mà anh bẩm sinh đã mang trên mình, nhưng người như vậy một vai đeo túi xách của cô gái, bảo vệ cô trong vòng tay của mình, khom lưng hôn lên trán cô, vẫn là đàn anh ôn tồn vĩnh viễn không tốt nghiệp của cô.

Nắm tay nhau đi trên đường về nhà, ánh trăng treo cao, Khương Thời Niệm nâng chiếc kem mà bạn trai mua lên, ăn đến khóe miệng ướt đẫm, cười ngẩng đầu nói chuyện với anh, anh bỗng nhiên đứng lại, có chút bất đắc dĩ thở dài, khổ sở vì sự khó nhịn của mình.

Anh mở chiếc áo đồng phục cỡ nhỏ đang vắt trên tay ra, che lên đầu em gái học sinh nhà mình, trên con đường yên tĩnh, cúi người xuống, ở ngay trước mặt mặt trăng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ướt át của cô.

Năm sau thi đại học, Khương Thời Niệm thi đến đứng đầu toàn trường, điểm số này, trường danh tiếng có thể tùy ý chọn, nhưng mấy ngày nay Thẩm Diên Phi quá bận rộn, chỉ có lúc có điểm rồi mới gọi điện thoại, cũng không gặp mặt.

Khương Thời Niệm chụp ảnh bảng đỏ nhỏ của mình, vội vàng muốn đi tìm anh, chợt nghe nhà trường thông báo buổi chiều hôm đó sẽ tổ chức buổi họp phụ huynh cuối cùng cho học sinh tốt nghiệp lớp 12, chỉ đạo đăng ký thi.

Những dịp như vậy, không liên quan gì đến cô.

Khương Thời Niệm ở lại trường, giúp giáo viên duy trì trật tự ở cổng trường, cảm xúc từng chút từng chút trầm xuống, cô cúi đầu, chuyên tâm đón tiếp phụ huynh đăng ký vào biểu mẫu ở cửa, phải theo lớp tìm được tên học sinh, ký tên vào cột phụ huynh tương ứng phía sau.

Cô thấy một trang viết đầy, lật đến một hàng mới lại đẩy qua, một đôi tay thon dài lạnh lùng nhận lấy bút.

Khương Thời Niệm sửng sốt, nhất thời quên mất việc ngẩng đầu lên.

Bàn tay kia cầm bút, ngón tay cong lên xinh đẹp sắc bén, trực tiếp rơi xuống cột "Khương Thời Niệm" duy nhất trong lớp, ở chỗ ký tên phía sau, từng nét từng nét viết "Thẩm Diên Phi", sau đó đầu bút của anh nâng lên, đổi sang cột quan hệ hai bên cuối cùng, trịnh trọng điền hai chữ: Người yêu.

Anh buông bút xuống, cào mái tóc đang buông xuống của cô bé, cô mím môi ngửa mặt lên, đối diện với đôi mắt thâm đen của anh.

Thẩm Diên Phi kéo cô lại, không quan tâm bao nhiêu người nhìn, ôm cô vào trong vòng tay của mình, vuốt tóc cô, nói: "Tuệ Tuệ không khóc, có bạn trai đến họp phụ huynh cho tiểu trạng nguyên nhà mình rồi." 

Khương Thời Niệm đăng ký thi hoàn toàn không có trở ngại, kỳ thật cuộc họp này có thể đến cũng được mà không đến cũng chẳng sao, nhưng Thẩm Diên Phi ngồi bên cạnh bạn gái, dưới sự chú ý của phụ huynh trong lớp, thái độ cực kỳ nghiêm túc, cô tràn đầy ngọt ngào đến nỗi nổi bong bóng, khóe miệng vẫn nhịn không được mà nhướng lên trên, muốn nghiêm túc một chút cũng không nghiêm túc nổi, cuối cùng giáo viên bất đắc dĩ, cười nói: "Nguyện vọng của Khương Thời Niệm thì cần phải không nói nữa, tin tưởng là bạn học Thẩm của chúng ta có thể một kèm một đơn độc hướng dẫn được." 

Bạn học Thẩm bận rộn nhiều ngày như vậy, ngoại trừ bắt tay vào việc mua căn nhà đầu tiên với Tuệ Tuệ, cho cô một gia đình chân chính an ổn, còn nắm giữ tin tức của ba mẹ ruột của Tuệ Tuệ, chỉ là trước mắt vẫn chưa có kết quả cuối cùng, trước tiên cứ kìm nén, còn chưa nói cho cô nghe.

Buổi tối giữa mùa hè, Thẩm Diên Phi nhìn như vô tình dắt bạn gái nhỏ ra bờ sông hộ thành ngắm cảnh đêm, Khương Thời Niệm cởi đồng phục học sinh ra, trên người mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng sữa, cánh tay tinh tế giơ bánh kem đút cho anh ăn.

Cô cười cong một đôi mắt hoa đào, trong lúc không hề chuẩn bị, đỉnh đầu chợt có pháo hoa nổ ra đầy trời.

Màn hình điện tử khổng lồ bên bờ sông hộ thành hiển thị thời gian, Khương Thời Niệm kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy là tám giờ tối, cô chậm rãi nhìn lên trên, pháo hoa đã liên tiếp không ngừng bay lên trời, hình dạng của những bông hoa lớn nhỏ chiếm toàn bộ tầm nhìn, cũng trải rộng khắp bầu trời xanh thẳm của Bắc Thành.

Thứ ẩm ướt trào dâng trong mắt cô không khống chế được mà lăn xuống.

Cô lại không phân biệt được, mình đến tột cùng là đang đứng ở đêm giao thừa năm đó chia ly với anh, hay là đang ở tại mùa hè nóng rực có được tất cả này.

Thẩm Diên Phi túm lại mái tóc dài thướt của cô, dùng một sợi dây buộc tóc có gắn chùm hoa linh lan rủ xuống để buộc lên, bàn tay khẽ run rẩy dán vào cái gáy xinh đẹp của cô, kéo cô đến trước mặt, anh nhìn cô thật sâu, trong mắt cô có nước mắt.

"Tuệ Tuệ, có một câu anh nợ em rất nhiều năm, trong thư anh đã viết qua, trong lòng đã nói qua, lúc xảy ra vụ nổ đã nói qua, sống lại một lần, ở cùng một chỗ với em, mỗi ngày đều nói, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng để cho em thật sự nghe thấy."

"Em có biết là câu gì không?"

Khương Thời Niệm khẽ mở cánh môi, giọng nói còn chưa phát ra, đã bị anh nâng cao gáy, nhắm mắt đè xuống, hôn lên đôi môi đầy đặn hơi lạnh của cô, tận tình nghiền nát, anh chống sang hàm răng cô, lúc dịu dàng xâm lấn, câu nói kia tan trong sự giao triền của răng môi.

Anh yêu em.

Em không biết được là anh yêu em nhiều đến thế nào đâu.

Khương Thời Niệm không nỡ nhắm mắt lại, nhìn anh quấn quýt trầm luân với mình.

Tất nhiên là em biết rồi.

Đời này, chúng ta từ đồng phục học sinh đến váy cưới, phải đi qua bình minh và hoàng hôn cả bốn mùa, cho đến khi xương khô ôm nhau, chìm trong cát bụi.

Em sinh ra đã nhút nhát, nhưng giờ đây đã không còn sợ hãi bất kỳ điều gì nữa rồi, không sợ thời gian chia cắt, không sợ lão hóa và cái chết.

Bởi vì anh sẽ luôn luôn ở đó, yêu em như ban đầu, cùng em trải qua cuộc đời này. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.