Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 23



Hai má của Khương Thời Niệm vẫn còn bị Thẩm Diên Phi giữ chặt trong tay.

Anh không buông ra, cô cũng không trốn, khoảng cách giữa hai đôi môi không quá một ngón tay, ánh mắt kiếm chế của anh lướt qua hàng mi cô, tiến đến gần đôi mắt cô. Cô dần dần thấy rõ hiện thực, con ngươi hơi giãn ra một cách khó tin, ánh mặt gợn sóng mà cùng anh chạm mắt.

Có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu cô, những ánh lửa nhỏ không ngừng tràn ra.

Ánh mắt Thẩm Diên Phi tiếp tục hướng xuống phía dưới, lướt qua mí mắt và chóp mũi cô, rồi nhìn xuống môi cô, không nhanh không chậm cẩn thận quan sát.

Hô hấp của Khương Thời Niệm vô thức chậm lại, cảm giác đau đớn nơi cô bị anh cắn đã không còn nữa, bây giờ lại hiện lên những cơn ngứa chằng chịt. Những cảm giác ngứa ngáy này nối liền với đôi môi đang bị ánh mắt anh vuốt ve. Rõ ràng anh ngay cả đụng cũng không đụng tới, vậy mà nơi đó thật nóng giống như bị châm lửa.

Cô muốn nhắm mắt lại để tránh đi ánh mắt gắt gao ấy.

Ngón tay của Thẩm Diên Phi hơi siết chặt lại để giữ cho cô nhìn thẳng, dùng thanh âm trầm khàn nói: “Tôi đã giúp em nhớ ra, em còn muốn chối cãi sao? Em không muốn chịu trách nhiệm, chỉ biết chạy thôi sao?”

Quả thật Khương Thời Niệm có ấn tượng với chuyện tối hôm qua.

Mặc dù cô không nhớ rõ lắm, nhưng đại khái cô có thể nói những việc đã xảy ra. Cô uống say, Thẩm Diên Phi có lòng tốt đến đón cô nhưng cô lại ý thức hỗn loạn mà nhầm anh với Thương Thụy.

Cô vẫn nhớ cảm giác khi cắn người, da thịt đối phương săn chắc, mùi hương dễ chịu, nhiệt độ hơi lạnh vừa hay có thể làm dịu cơn sốt sau khi uống rượu của cô. Lúc đầu cô chỉ mang theo sự oán giận mà trút ra nhưng sau đó cô dường như bị mê hoặc, ghé sát vào cổ người ta cắn càng lúc càng mạnh.

Bây giờ nghĩ lại, làm sao có thể là Thương Thụy, Thương Thụy không có mùi vị sạch sẽ như vậy. Hơn nữa nếu như thật sự là anh ta, cơ thể của cô cũng sẽ phản kháng lại theo bản năng, cắn một lần có lẽ sẽ nôn ra.

Khương Thời Niệm liếc nhìn dấu răng trên cổ Thẩm Diên Phi.

Vết cắn quá sâu rồi, nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Huống chi dựa vào thân phận của anh, nếu như anh có việc phải đi đâu đó, thì phải làm gì với cái sự nổi bật đó đây, cổ áo sơ mi nhiều nhất cũng chỉ có thể che một nửa mà thôi.

Khương Thời Niệm tuyệt vọng, hai lần trước cô còn nợ Thẩm Diên Phi không biết trả thế nào đây. Bây giờ thì tốt rồi, cho dù bị xử tử cô cũng không thể bù đắp được vết thương này.

Kiếp trước của ông chủ Thẩm đã làm nên tội gì, cưới cô về chẳng được lợi gì cả.

Khương Thời Niệm buồn bã lắc đầu nói: “Dù tôi có chịu trách nhiệm hay không, thì anh đều bị chịu thiệt.”

Thẩm Diên Phi nhéo mặt và khẽ lay người cô, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Chịu khổ thay bà Thẩm không phải là vinh hạnh của tôi sao?”

Khương Thời Niệm cảm thấy rất áy náy, cô cũng không nghe ra trong lời nói của Thẩm tổng rốt cuộc là thật lòng hay châm chọc, cô cố gắng giải thích hiểu lầm tối hôm qua: “Mặc dù tôi biết là vô dụng nhưng tôi vẫn phải xin lỗi anh, tôi không phải muốn cắn anh, chẳng qua là tôi uống say, đem anh trở thành—”

Khi cái tên này chuẩn bị thoát ra khỏi miệng thì đột nhiên Khương Thời Niệm cảm thấy rùng mình.

Từ đầu đến cuối ánh mắt luôn chăm chú nhìn cô tựa như đang kìm nén 

Cô ngạc nhiên ngước mắt lên nhưng chỉ nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh điềm đạm của Thẩm Diên Phi. Cô còn tưởng rằng đó là ảo giác của bản thân nhưng cô cũng không nhắc đến Thương Thụy nữa.

Dù sao Thẩm Diên Phi cũng là chồng hợp pháp của cô, cho dù không có tình cảm thì trong hôn nhân không ai muốn nghe đối phương nhắc đến người yêu cũ.

Khương Thời Niệm lập tức chuyển chủ đề: “Dù sao thì anh chỉ cần biết là tôi không xông vào anh, chuyện tôi cắn anh chỉ là chuyện quá khứ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Hai chữ “Quá khứ” không ngờ chạm đến vết thương đáy lòng của Thẩm Diên Phi, anh lập tức làm bản thân mình thỏa mãn, không muốn nghe thêm chủ đề này nữa.

Thẩm Diên Phi từ trên ghế sô pha đứng dậy, nhân tiện bế Khương Thời Niệm lên, tự nhiên vuốt ve mái tóc rũ xuống của cô: “ Nếu em muốn chịu trách nhiệm, tôi cho em một gợi ý, tối ngày mai em theo tôi về nhà họ Thẩm gặp cha mẹ tôi.”

“Nhưng tôi nói trước” Anh chỉ xuống vết thương của mình: “Việc này không cho qua đơn giản như vậy, trước tiên cứ gác lại, nếu em thể hiện tốt thì tôi sẽ quyết định khi nào em cần chịu trách nhiệm.”

Khương Thời Niệm suýt chút nữa là chắp tay trước ngực bái anh một lạy.

Giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận rồi nên cô cũng đoán trước là phải đi gặp bố mẹ, đây coi như là lẽ thường tình rồi.

Anh bằng lòng lấy chuyện này để trừ nợ cho cô,quả thật là đã giảm giá cho cô rồi.

“Được thôi, tôi sẽ không gây trở ngại cho anh.”

Thẩm Diên Phi bình tĩnh "Ừ" một tiếng, khẽ cong môi, nhắc nhở cô: "Vậy tôi sẽ chờ xem, vợ tôi trước mặt mọi người sẽ yêu tôi như thế nào.”

Ngày hôm đó Khương Thời Niệm còn công việc, say rượu cũng không thể ở nhà. Trước khi chuẩn bị ra ngoài, cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi thay một chiếc áo len cổ cao màu đen, cô mới yên tâm.

Xem như cũng ngăn được câu “hôn nhân tình thú ”.

Còn ba ngày hai đêm nữa là đến bữa tiệc đêm giao thừa, Khương Thời Niệm dự định đẩy nhanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ ở đài truyền hình và dành thời gian cùng với Tần Chi đi dạo phố, tiện thể mua cho Thẩm Diên Phi một cái áo cổ cao mới, coi như là tặng quà tết âm lịch cho anh.

Còn vết thương kia, khoảng chừng mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa chắc có thể khỏi được, vẫn nên chuẩn bị thêm cho anh vài bộ quần áo.

Trên đường đến đài truyền hình, Khương Thời Niệm rảnh rỗi mở điện thoại di động ra xem, cô bối rối khi nhìn thấy những tin nhắn gửi đến đều là những biểu tượng cảm xúc quỳ xuống dập đầu của đồng nghiệp trên wechat, cô nhấn vào mở nhóm chat công việc của tổ tiết mục, nhưng bất cứ ai tham gia bữa tiệc tối ngày hôm qua cũng đều bị gửi biểu tượng giống như vậy.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn nhắn tin hỏi Đồng Lam thì thấy hộp thoại của Đồng Lam đã bị đẩy xuống phía dưới, biểu tượng của cô ấy còn phong phú hơn, nào là gào khóc thảm thiết, điên cuồng ôm đùi.

Khương Thời Niệm nghĩ mãi không ra, đúng lúc đó wechat của Tần Chi hiện lên, một tin nhắn được nhắn cẩn trọng gửi tới: “Bà Thẩm tỉnh chưa? Xin lỗi đã quấy rầy, nếu Ngài Thẩm thấy tin nhắn này xin vui lòng bỏ qua.”

Khương Thời Niệm gọi điện thoại thẳng cho cô ấy: “Cậu sao vậy?”

“Còn hỏi tớ?” Tần Chi vừa nghe thấy phía bên kia an toàn thì lập tức thay đổi âm điệu: “Tối hôm qua Thẩm Diên Phi tự mình đến đón cậu, trước mặt mọi người mà bế cậu rời đi, còn thản nhiên gọi cậu là bà Thẩm, bảo bối cậu nói xem thế nào?”

Ngón tay của Khương Thời Niệm siết chặt lại, cô hít thở không thông vài giây sau mới bình tĩnh lại.

Cô tưởng rằng sau khi uống say là Tần Chi đưa cô ra ngoài, sau đó giao cô cho Thẩm Diên Phi, kết quả anh…

Tần Chi vốn nhanh mồm nhanh miệng còn muốn miêu tả thái độ của Thẩm Diên Phi lúc đó, nhưng do dự một chút cũng nhịn xuống. Tối hôm qua cô ấy đuổi theo ra ngoài cửa câu lạc bộ, lúc gần khỏi Thẩm Diên Phi liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

Anh không nói lời nào, nhưng Tần Chi vẫn hiểu được.

Anh không muốn cô ấy nhiều lời.

Gần như ngay giây phút đó Tần Chi đã hiểu ra được, Thẩm Diên Phi rất để tâm tới Niệm Niệm, anh biết rằng thời điểm này trái tim cô đang đóng kín lại, cô sẽ không dễ dàng chấp nhận tình yêu của người khác, đặc biệt là người này, người mà từng bị cô sợ hãi tránh né.

Cô sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy, coi anh như một mãnh thú hung dữ.

Khương Thời Niệm tựa lưng vào ghế, cô cảm thấy bản thân mắc nợ Thẩm Diên Phi rất nhiều.

Trong chuyện của Kiều Tư Nguyệt, sớm muộn gì chuyện anh làm chỗ dựa cho cô cũng sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó khó tránh khỏi lời đồn không hay. Hơn nữa cô lo việc đó sẽ ảnh hưởng đến anh, cô nhất định sẽ không chủ động nói đến chuyện kết hôn, đợi đến lúc tổ chức hôn lễ mới có thể chính thức công khai.

Cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng những lời đồn đại, vậy mà anh lại bế cô lên như vậy trước mặt nhiều người.

Khương Thời Niệm lấy lại tinh thần, buổi chiều hôm sau cùng Tần Chi đi trung tâm thương mại. Lần đầu tiên cô bỏ ra một số tiền lớn, mua cho Thẩm Diên Phi ba chiếc áo len mỏng cổ cao màu sậm. Khi đó Tần Chi đã cảm thấy có cái gì đó không đúng.

“Tớ nói này…” Cô ấy nhỏ giọng thì thầm: “Đừng nói là cậu hôn Thẩm tổng để lại dấu nhé?”

Khương Thời Niệm cạn lời.

Tần Chi phấn khích hẳn lên, cô ấy che miệng cùng cô nói về chuyện giường chiếu: “Cậu kết hôn khi nào vậy? Có đau không? Với dáng người của ông chủ Thẩm chắc chắn về phương diện kia rất đỉnh. Niệm Niệm cậu chịu đựng được không, có phiền não gì cứ nói hết với tớ!”

Hai tai của Khương Thời Niệm đỏ bừng lên, cô vội ngăn cản không cho cô ấy tiếp tục nói nữa: “...Còn chưa!”

“À…thì ra là vẫn chưa.” Tần Chi kéo dài giọng nói, cố tình tìm ra sơ hở trong lời nói của cô: “Vậy chứng tỏ là cậu đang chuẩn bị có sao.”

Khương Thời Niệm thật sự muốn tuyệt giao với cô ấy ngay lập tức.

Đêm giao thừa, Khương Thời Niệm đã làm xong công việc trước tiến độ, buổi chiều cô về nhà thay quần áo mà Thẩm Diên Phi đã chuẩn bị sẵn cho cô. Dường như anh rất hiểu rõ sở thích của cô, mỗi lần anh tặng sườn xám đều không thể chê vào đâu được, kích thước vừa vặn không sai chút nào.

Một bộ trang sức phù hợp có thể lên tới chín con số, cô cẩn thận cầm lên và đeo nó vào, sợ đụng hư chỗ nào thì cô trả không nổi.

Trước khi rời mắt khỏi chiếc gương, Khương Thời Niệm quay đầu lại nhìn thoáng qua. Người bên trong dung mạo diễm lệ, thân hình đang mặc một chiếc sườn xám, trông eo thon nhỏ, ngực thì đầy đặn, lộ ra bắp chân trắng nõn. Điều này khiến cho Khương gia cảm thấy chán ghét, họ không đủ tốt và quá phô trương.

Trước đây cô luôn sợ cách ăn mặc như vậy, nhưng bây giờ......

Cô đứng bên cạnh Thẩm Diên Phi, cô càng xinh đẹp, càng xứng đôi với anh.

Khương Thời Niệm đi giày cao gót xuống lầu, ở phòng khách Thẩm Diên Phi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người lặng lẽ nhìn nhau giữa không trung. Đáy mắt anh tối đen, âm thầm cuồn cuộn, anh đưa tay về phía cô. Cô động viên bản thân trong lòng, bước chân đung đưa đi tới trước mặt anh, giống như một người vợ thật sự, khoác lên khuỷu tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.