Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 28



Thẩm Diên Phi đã cắt internet trong tòa nhà này từ lâu để bảo mẫu người duy nhất hết lòng chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn trong nhà cũ của nhà họ Thẩm đến cửa đúng giờ, còn lưu sẵn mấy chục bộ phim truyền hình trong tivi.

Tốn nhiều công sức chỉ để nhân cơ hội này, có một lý do danh chính ngôn thuận, để Niệm Niệm có thể cam tâm tình nguyện cùng anh xem phim.

Bộ phim này đã được công chiếu vào hai năm trước, là phim tình cảm hiếm hoi hot phòng vé trong nước. Lúc đó Niệm Niệm chỉ thuận miệng nói trong một cuộc phỏng vấn của những chương trình khác ở đài truyền hình là muốn tới rạp chiếu phim xem thử.

Khi đó cô đã đính hôn với Thương Thụy, anh biết rõ rằng tất cả chẳng liên quan gì tới mình nhưng vẫn đi mua vé như bị ám, đứng cách cửa đài truyền hình rất xa nhìn cô tan làm, thậm chí không thể lái xe tới quá gần, sợ cô phát hiện lại nhìn anh với ánh mắt xa lạ sợ sệt.

Anh thấy Thương Thụy thoải mái ôm lấy bả vai cô, đưa cô lên xe, đi tới đúng rạp chiếu phim mà anh đã đặt vé.

Anh luôn cảm thấy chắc mình điên rồi, đoán được đi theo lên sẽ nhìn thấy gì, nhưng để có thể thấy cô nhiều hơn, vẫn đi vào phòng chiếu phim từ trong bóng tối sau phần mở màn đi qua dãy ghế của cô ngồi ở dãy cuối cùng.

Diễn biến cả bộ phim như thế nào anh căn bản không biết trong hai tiếng anh cuối cùng cũng có thể thoải mái dừng ánh mắt trên người cô nắm bắt được mọi biểu cảm của cô trong ánh sáng mờ ảo.

Cũng tận mắt nhìn thấy Thương Thụy sáp lại gần cô như thế nào khẽ cười nói nhân lúc cô chăm chú xem phim tiến lại gần hôn lên mặt cô.

Sau khi hết phim, anh không nhớ mình đã ngồi yên ở đó bao lâu cảm thấy đau đớn tới mức tê liệt như thế về sau lúc nào cũng nhớ tới bộ phim này lưu trong tệp trên các thiết bị điện tử của anh nhưng chưa từng mở ra xem lần nào.

Lần này về nhà họ Thẩm anh đã làm lẫn nó vào nguồn tivi trong phòng ngủ, muốn đêm nay có thể khiến Niệm Niệm có thể vui vẻ cùng xem với anh.

Lúc cô đang khó khăn lựa chọn gì đó anh sẽ giả vờ vô tình tiện tay mở ra cho cô ôm lấy cô hoặc cho dù là chỉ đơn giản ngồi xem chung với cô, nhưng địa điểm là ở trên giường anh.

Anh như không bao giờ biết đủ muốn dùng cái giường này, màn chiếu này để thay thế cho phòng chiếu phim tối hôm đó.

Đáng tiếc Thẩm Chước và Thẩm Tích tự cho là mình thông minh, quấy rối mưu đồ của anh đối với cô.

Lúc thấy Niệm Niệm bị phim kinh dị dọa sợ thì anh chẳng quan tâm gì nữa, phim, ham muốn chiếm hữu, đều ném sang một bên chỉ muốn dỗ dành cô.

Nhưng giữa cô và anh, nếu anh luôn là xâm chiếm và thâu tóm thì cô chỉ có thể tiếp tục ở trong lớp vỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện chấp nhận và nhẫn nhịn theo thói quen coi thường bản thân không thấy khát vọng thật sự của mình.

Thứ anh muốn là Niệm Niệm hoàn toàn thoát khỏi lớp vỏ bọc đó chủ động yêu cầu và lệ thuộc vào anh, cô mới có thể không rời khỏi anh nữa.

Bao gồm cả cái ôm này.

Anh muốn cô tới ôm anh.

Sau khi tay của Khương Thời Niệm bị ép vòng quanh cổ của Thẩm Diên Phi, thì vô thức muốn buông ra.

Thẩm Diên Phi đã chuẩn bị từ trước, đè cô xuống không cho cử động, nhưng cũng không tiến thêm bước nào nữa.

Khương Thời Niệm đông cứng ở đó mồ hôi lạnh trên người vẫn chưa khô trong khoảng thời gian ngắn giằng co với anh cuối cùng cô cũng không chống cự được nhiệt độ của anh vây quanh muốn hút lấy chút an toàn từ chỗ anh.

Tựa như là một đứa trẻ năm đó ngoại trừ trốn tránh thì chẳng làm được gì cả lại thật sự bắt được một thứ có thực từ trong hư không.

Khương Thời Niệm không giãy dụa nữa, thu hai tay lại, trúc trắc ôm lấy Thẩm Diên Phi.

Vào khoảnh khắc cô tiếp nhận, Thẩm Diên Phi lập tức nghiêng người ôm chặt cô, giam trong lòng.

“Thấy sao?”

Dây thanh quản của anh khẽ rung bên làn da kề gần cô, thong thả nói.

“Em sợ, chỉ cần nói thẳng với tôi, tôi sẽ tắt phim, em cảm thấy không cần tôi cũng có thể thêm sự an ủi cho em nếu em kết hôn với tôi thì không cần giống như trước đây, im lặng nhượng bộ, em nên học cách tín nhiệm tôi.”

Anh chậm rãi nói, không mang theo chút tình cảm dư thừa nào, mong cô tin tưởng: “Có lẽ trong những năm em làm Khương Ngưng, có người yêu cầu em ép mình vào khuôn mẫu, nhưng bắt đầu từ khi lĩnh chứng, em chỉ là Khương Thời Niệm và bà Thẩm, còn tính cách nhẫn nại, không hợp với vợ tôi.”

Khương Thời Niệm muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy đều không quan trọng nữa.

Đúng, cô không phải là cô nhi bị tất cả những người thân thích bên cạnh lựa chọn kỹ lưỡng, cô là vợ của Thẩm Diên Phi.

Cho dù là hôn nhân hợp đồng, Thẩm Diên Phi cũng chưa từng coi thường cô, dù cô không được nhà họ Thẩm hoan nghênh, thì cũng là bà Thẩm quang minh chính đại.

Bà Thẩm không nên đến sợ ma cũng nhịn không dám nói.

Giọng nói của Khương Thời Niệm hơi đứt quãng: “...Thẩm Diên Phi, tôi...”

Thẩm Diên Phi cầm tay lạnh ngắt của cô: “Gọi lại.”

Cô nhắm mắt, mặc dù vẫn gọi chưa quen, cảm thấy quá thân mật và ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “...Tam Ca.”

“Nghe không rõ.”

Khương Thời Niệm quẫn bách cắn môi, nỗi sợ sau khi thoát khỏi bóng tối đột nhiên tan biến, tích tụ trong khoang mũi, giọng cô hơi run rẩy, bởi vì giọng mũi quá nặng, trong giọng nói trong trẻo pha lẫn thêm chút khàn khàn, khóc như không khóc gọi anh: “Tam Ca.”

Thẩm Diên Phi chợt trầm mặc, tần suất hô hấp hơi thay đổi, Khương Thời Niệm không thấy biểu cảm của anh.

Cô đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, không muốn nói gì khác nữa, đẩy anh ra, khẽ hỏi: “Tivi không có tiếng lâu như vậy, bảo mẫu bên ngoài có hoài nghi không?”

Lúc này Thẩm Diên Phi mới nói: “Không đâu.”

Anh đè cô ở trước ngực, giọng nói ẩn chứa hơi nóng, khẽ lướt qua tai cô: “Một tiếng Tam Ca vừa rồi của em, đã đủ rồi.”

Mấy giây sau Khương Thời Niệm mới hiểu thâm ý của Thẩm Diên Phi, hơi luống cuống tách khỏi ngực anh, huyết sắc trên tai bùng nổ.

Tiếng Tam Ca đó làm sao cơ?!

Nghe có vẻ rất ám muội? Mập mờ tới mức bảo mẫu bên ngoài có thể hiểu nhầm cho rằng cô đang làm chuyện không phù hợp với trẻ em với anh!

Ánh mắt của Thẩm Diên Phi cực kỳ sâu xa, anh không hề đứng dậy, vẫn cúi nửa người như vậy ở trước mặt cô, rất dịu dàng hỏi: “Có cần tôi phối hợp làm ra chút động tác đáp lại em không?”

...Không cần!

Khương Thời Niệm quả thực muốn tách hình ảnh này ra khỏi đầu, không khống chế được giơ tay che môi của Thẩm Diên Phi.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, bởi vì khoảnh khắc thân mật này, trong mắt hiện lên ý cười, còn chưa thành hình, đã bị màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên đẩy lùi.

Trong phòng ngủ mờ tối, ánh sáng của màn hình rất nổi bật, Khương Thời Niệm vừa thấy là của mình, đã đoán được lại là số lạ, cô cầm lấy điện thoại, định tắt đi như trước đó, lại bị Thẩm Diên Phi giơ tay cầm lấy.

Khương Thời Niệm vội nói: “Anh đừng để ý, tôi——”

Thẩm Diên Phi rũ mắt, ngón tay nhấn xuống, vuốt dãy số nước ngoài này về phía nghe.

Trái tim của Thẩm Thời Niệm đập nhanh một cách khó hiểu, muốn giải thích, bàn tay anh đã kịp thời rơi xuống, đặt lên đầu cô khẽ xoa: “Tôi biết là ai.”

Sau đó điện thoại được kết nối, trong ống nghe là một khoảng tĩnh lặng, tiếp theo truyền ra giọng nói khàn khàn của Thương Thụy: “Nghe rồi? Cuối cùng em cũng nghe rồi?! Khương Thời Niệm anh vì để gọi được cho em, đã liên tiếp đổi mười mấy số điện thoại rồi đấy!”

Khương Thời Niệm nhíu mày, không muốn nghe anh ta nhiều lời, càng không muốn để anh ta nói những thứ này trước mặt Thẩm Diên Phi, nên trực tiếp cắt ngang: “Nghe là muốn nói với anh, tôi chỉ là bởi vì công việc không tiện đổi số, anh đừng gọi tới nữa.”

Hơi thở dồn dập của Thương Thụy phun vào ống nghe, mang theo âm thanh nặng nề: “Em không cần nói những điều này, anh không tin là em sẽ thay đổi nhanh như vậy, em với Thẩm Diên Phi mới nói với nhau được mấy câu chứ? Trước kia em thấy anh ta chỉ hận không thể trốn đi, em quên rồi sao?! Anh mặc kệ em đã hứa cho anh ta điều kiện gì, anh ta mới đồng ý giúp đỡ em, anh đều giúp em trả lại!”

“Không phải em cảm thấy thái độ của anh không tốt ư? Bởi vì chuyện không lĩnh chứng trước khi cưới mà phát cáu?” Tốc độ nói của anh ta nhanh hơn, nghiến răng nói: “Lần này coi như là anh thua được không! Anh xin lỗi em, sau này sẽ không dính dáng gì tới chuyện của Kiều Tư Nguyệt nữa, trước hôn lễ anh sẽ cùng em tới cục dân chính lĩnh chứng, không cần đợi mang thai, vậy được rồi chứ!”

“Khương Thời Niệm.” Thương Thụy lại nặng nề gọi tên cô thêm lần nữa: “Trước kia em quan tâm anh tới mức nào, cũng chưa từng so đo với anh, em quên hết rồi sao?!”

Khương Thời Niệm có khuyên nhủ mình đừng tức giận nữa, thì cũng bị những lời nói của anh ta làm cho khí huyết dâng trào, cô vừa định đáp trả lại, Thẩm Diên Phi đã nói trước một bước: “Nếu tổng giám đốc Thương muốn thấy giấy kết hôn của tôi và vợ tôi tới vậy, thì có thể thẳng thắn xin tôi, tôi cho người sao một bản cho anh cất giữ.”

Trong ống nghe đột nhiên tĩnh lặng, hô hấp cũng đông cứng lại.

Thẩm Diên Phi ôm lấy bả vai mảnh khảnh của Khương Thời Niệm, chậm rãi vuốt ve: “Thương Thụy, đây là lần cuối cùng, anh còn quấy rối vợ tôi nữa, thì cân nhắc kỹ kết quả trước đi.”

Anh mỉm cười với cảm xúc khó đoán: “Thực sự không nhịn được muốn bày tỏ lời xin lỗi, chi bằng gửi tới điện thoại của tôi, tôi thay vợ tôi tiêu hủy, để cô ấy đỡ mệt.”

Nói rồi anh không cho Thương Thụy nhiều lời nữa, dứt khoát cúp máy, nói với Khương Thời Niệm: “Anh ta mà dám gọi cho em nữa, thì chuyển cho tôi, em không cần nhận điện thoại của anh ta.”

Khương Thời Niệm cảm thấy có lỗi, hơn nửa đêm, cô còn khiến anh hao tâm tốn sức đuổi bạn trai cũ phiền phức của mình.

Cô đảm bảo: “Tôi chưa từng nhận, lần nào cũng ngắt, chuyện này tôi không muốn làm phiền anh, nếu anh ta thật sự dây dưa không dứt, thì tự tôi cũng có thể——”

Ngón tay Thẩm Diên Phi lướt qua khuôn mặt cô, đối mặt với cô: “Tôi không muốn em nói chuyện với anh ta.”

Khương Thời Niệm khẽ run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.