Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 32



Dưới đòn tấn công vô hình trước mặt, Khương Thời Niệm sau khi lùi lại phía sau một bước thì cả người gần như đã dán chặt vào tường, tiếng ma sát giữa giày cao gót ma sát với nền sàn đã kích hoạt đèn được bật bằng âm thanh, cuối cùng cô cũng nhìn rõ Thẩm Diên Phi qua tấm khăn voan mơ hồ.

Người ở trong đoạn video cô xem đi xem lại hồi nãy giống như nhảy dù xuất hiện ra trước mặt cô.

Anh từ hiện trường cuộc họp báo đi thẳng qua đây, cà vạt đã được cởi xuống, hai nút khuy áo sơ mi cũng được tháo ra, yết hầu hơi trượt xuống, khiến đường quai hàm càng trở nên sắc  bén.

Tiếp đó là nửa khuôn mặt của anh, dưới ánh đèn đường nét nổi bật, ngũ quan bắt mắt, hơi cụp mắt nhìn cô, bên trong giống như có gió tuyết, nhìn không thấy đáy, khi nhìn vào bên trong thì sẽ đắm chìm ở trong đó.

Khương Thời Niệm cố tình phớt lờ những lời cuối giống như đang trêu chọc cô của Thẩm Diên Phi, cô xấu hổ nuốt nước bọt nói với anh: "Dịp quan trọng như cuộc họp báo quan trọng tại sao anh không quan tâm phóng viên hỏi gì, cứ đi thẳng là được, cũng không ai dám ngăn anh để hỏi cả. Weibo thanh minh tôi đã soạn xong rồi, có thể đăng lên ngay lập tức, chuyện này là vấn đề của tôi, là tôi không xử lý tốt người yêu cũ trước đám cưới, anh không cần ra tay đâu."

Người như anh nên đứng ở nơi cao, được tôn trọng tuyệt đối, không nhất thiết phải gánh vác tin tức xấu thay người vợ giả.

Tầm nhìn của Thẩm Diên Phi từ đầu đến cuối chưa từng dịch chuyển, cứ thế không nặng không nhẹ bao phủ lấy cô, trầm thấp hỏi: "Weibo viết như nào?"

Khương Thời Niệm lo lắng anh nghi ngờ thực hư trong lời nói của mình, bèn thuật lại trọng điểm cho anh: "Tôi đã viết sau khi được nhà họ Khương nhận nuôi, mấy năm này tôi đã sống như thế nào khi làm vật thay thế cho Khương Ngưng, từ trước đến nay tôi chưa từng ăn cháo đá bát, càng không vì tiền quyền mà đá Thương Thụy, là anh ta khiến lòng tôi nguội lạnh trước, từng chuyện anh ta làm càng ngày càng tồi tệ, từ lâu tôi đã hoàn toàn..."

"Được rồi, đừng nói nữa."

Thẩm Diên Phi hoàn toàn muốn nghe cô nói hết, thế nhưng hai chữ Thương Thụy lần lượt phát ra từ miệng cô, cho dù đã không còn tình cảm, nghe thôi cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét, nhưng chúng vẫn đang nhắc nhở anh mối quan hệ thân thiết của cô và Thương Thụy ở trong quá khứ, nghĩ đến thế cũng đã khiến tim anh xoắn lại.

"Em viết những điều này không khác gì vạch vết thương cho người khác xem, không sợ sóng gió lớn hơn sao?"

Khương Thời Niệm lắc đầu: "Lớn hơn nữa cũng là điều tôi nên gánh vác, bất kể ra sao, tôi cũng không thể liên lụy đến anh."

"Vì quan tâm tôi?" Coi như anh chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng Khương Thời Niệm lại nghiêm túc nói: "Vì tôi không thể nợ anh nhiều hơn nữa, tôi đã trả không nổi nữa rồi, loại tin tức lung tung này vốn dĩ không liên quan đến anh, dựa vào đâu mà anh lại bị ảnh hưởng được cơ chứ."

Thẩm Diên Phi nhìn cô rất lâu, nơi sâu thẳm trong trái tim bị cào cấu đau đớn.

Cô vẫn luôn nghiêm túc sòng phẳng với anh như thế.

Thẩm Diên Phi chậm rãi ép lên trước một bước, nhưng Khương Thời Niệm đã không còn chỗ để lùi, chỉ có thể dựa sát vào tường đối mặt với hơi thở gấp gáp của anh, anh cúi đầu nói: "Khương Thời Niệm, chúng ta là vợ chồng hợp phát, sắp đám cưới rồi, giờ này tối mai chính là đêm tân hôn của em với tôi, bây giờ em nói với tôi chuyện của em không liên quan gì đến anh sao?"

Khương Thời Niệm không biết trả lời như nào, anh tiếp tục, giọng điệu sâu xa, nghe không ra là vui vẻ hay là tức giận: "Vợ của tôi bị người tính kế nói xấu, hắt nước bẩn trên mạng, nói em dùng hết thử đoạn để dựa thế tôi, còn em thì bảo tôi nén giận, coi như không nhìn thấy, dường như quyển chứng nhận kết hôn kia chỉ là mấy tờ giấy vụn để dưới đáy hộp trong nhà thôi sao?"

Anh không có hung dữ, mỗi lời nói ra đều bình tĩnh dịu dàng như thường lệ, thế nhưng cảm giác áp bức vốn có trong anh khiến cô không thể nào trốn thoát khỏi.

Sắc mặt Khương Thời Niệm dần dần trắng bệch, cô muốn giải thích với anh, nhưng anh căn bản không cho cô cơ hơi, bật cười nhàn nhạt nói: "Thế nên trong mắt em, sự tồn tại của tôi với tư cách là một người chồng, dù chỉ đơn giản là bảo vệ vợ cũng tính là hi sinh sao? Hay là nói, em chưa bao giờ tin tưởng tôi, em chỉ coi tôi là một vật trang trí chỉ muốn bảo vệ chính mình?"

Giọng điệu của anh càng lúc càng trầm, từ khi kết hôn đến hiện giờ, hình như vẫn là lần đầu tiên như thế này.

Cảm xúc dâng trào đến mức sắp bùng nổ của Khương Thời Niệm đột nhiên bùng phát, cô phải thừa nhận rằng mình không muốn nhìn thấy Thẩm Diên Phi như thế này.

Hơi thở trong cổ họng đang phập phồng dữ dội, cô không khỏi khàn giọng ngắt lời anh: "Không phải! Tôi chưa từng nghĩ như thế!"

Cô bị kích thích kích động, hai mắt đỏ hoe sáng ngời, dùng tất cả dũng khí nhìn thẳng vào anh: "Tôi không muốn trở thành phiền phức của bất kỳ ai, đặc biệt là anh! Thẩm Diên Phi, không phải tôi không biết tốt xấu, anh đối xử với tôi rất tốt, trong lòng tôi đều rõ, tôi không muốn phụ lòng anh."

Nói xong cô cắn môi, nghiêng đầu, bỏ lỡ mất ánh mắt dường như được thắp sáng của anh.

Thẩm Diên Phi nắm chặt khớp tay, hướng sức vào trong, lúc siết chặt lại giả vờ nới lỏng như bình thường, anh cười như không cười nói với cô: "Thật xin lỗi, nhưng tôi rất sẵn lòng với rắc rối của em."

"... Thẩm Diên Phi."

"Quan tâm vợ mình không phải là trách nhiệm trời ban của tôi sao?"

"Nhưng mà..."

"Cả chuyện này em không sai gì cả, là người khác không muốn thấy em sống tốt nên cố ý chọn thời điểm này để làm tổn thương em. Nếu như em lại ôm trách nhiệm vào mình thì là làm tổn thương vợ tôi lần thứ hai."

Đáy mắt Khương Thời Niệm hiện lên ánh nước.

Thẩm Diên Phi cầm lấy điện thoại cô, xem kỹ nội dung trên weibo rồi xóa đi thay cô, đổi thành bảy chữ: "Chúc đám cưới của tôi hạnh phúc."

Bên dưới còn tag tài khoản làm việc trước nay chưa từng dùng của chính anh.

Anh đưa cho Khương Thời Niệm xem, cũng không định để cô phản đối, cầm ngón tay cô lên để cô tự mình ấn nút đăng: "Khương Thời Niệm, tôi nhắc nhở em lần nữa, tôi là chồng hợp pháp của em, không chỉ là tin tưởng, em còn có quyền để dựa dẫm vào tôi."

Khương Thời Niệm nhìn weibo đã đăng hoàn toàn trái ngược với dự tính của cô, ngược lại cô cũng cảm thấy thản nhiên, chuyển sang trọng điêm khác: "Vậy anh cũng không thể coi bản thân làm lá chắn chứ, người ta đã được lên kế hoạch từ lâu rất dễ bị người ta soi mói sai lầm về mặt đạo đức."

Thẩm Diên Phi thản nhiên nhếch môi, chăm chú nhìn cô, hỏi từng chữ một: "Nếu như là thật thì sao?"

Khương Thời Niệm sững người, trong đầu dường như có một tiếng nổ mơ hồ, cô lẩm bẩm nói: "... Gì cơ?"

"Lên kế hoạch đã lâu." Anh nhả chữ rõ ràng, mặt không đổi sắc kéo dài bốn chữ ẩn chứa quá nhiều hàm ý: "Xem ra có vẻ khá thực tế nhỉ, chưa kể đến việc đạo đức của tôi còn nông cạn, hơn nữa cũng không có ý định làm người tốt gì đó." 

Khương Thời Niệm không biết nên khóc hay nên cười, nghiêm túc nói: "Đừng đùa kiểu này, không phù hợp chút nào với anh đâu, nếu như anh kiên trì với giả thiết khả năng này, vậy thì ngay từ đầu tôi sẽ không lên xe của anh rồi."

"Tôi có thể chấp nhận bất cứ điều gì anh cần, anh giúp tôi, tôi cũng cố gắng hết sức để có ích cho anh, thế nhưng chúng ta sớm đã nói, không thể nói đến tình cảm." Cô ngẩng đầu, lần nữa bắt gặp ánh mắt của Thẩm Diên Phi trong ánh đèn mờ ảo, đè nén cảm giác rung động không đúng lúc vừa dâng lên trong phút giây nào đó, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: "Thẩm Diên Phi, tôi biết vị trí của mình, tôi không có suy nghĩ không an phận với anh, tôi cũng không muốn yêu bất kì ai nữa."

Những chuyện khác, phần lớn cô sẽ không tranh cãi với anh, sẽ nghe anh quyết định.

Nhưng duy nhất chuyện này, tổn thương tình yêu đã qua khiến cô hết sức sáng suốt, nghiêm khắc là điểm mấu chốt, cô không cho phép bản thân mình lại tiến sâu vào trong đầm lẫy thêm nữa.

Bóng tối tùy ý lan ra dưới tầng hầm, đóng băng nhịp tim, chỉ là khó có thể lừa được nhiệt độ nóng bỏng trong hơi thở khó có thể bình ổn của đôi bên, chúng quấn lấy nhau một cách chân thật nhất, tiến vào da thịt, thần kinh, mạch máu, và cả nơi sâu thẳm đang sôi sục trong cơ thể.

Khương Thời Niệm không biết cảm giác nguy hiểm tới từ đâu, làn da lộ ra ngoài của cô hơi tê dại, giống như bị vô số mũi kim nhỏ đâm vào.

Qua rất lâu, Thẩm Diên Phi nở một nụ cười thoáng qua, sau đó cúi người xuống trước mặt cô, chậm rãi hỏi: "Được, thứ chúng ta cần lấy, thứ em cần chắc hẳn đã lấy rồi, vậy còn của tôi thì sao?"

Bầu không khí đột nhiên thay đổi, một chân của Khương Thời Niệm dường như đã rơi vào biển lửa.

Ngón tay của anh rất nóng, hổ khẩu tách ra, áp lên cần cổ mảnh khảnh của cô, áp sát cô vào tường, ép cô ngẩng đầu lên: "Từ lúc bắt đầu em đã cố ý bỏ qua câu hỏi của tôi, bây giờ không trốn được nữa, có thể nghiêm túc trả lời không?"

Khương Thời Niệm không nhịn được tóm lấy cổ tay anh.

Nhưng anh không dùng sức, thậm chí động tác có thể gọi là nhẹ nhàng, lòng bàn tay cách lớp màn trắng, kiềm chế lướt qua cổ cô từng li từng tí, giống như đang vuốt ve.

Lồng ngực Khương Thời Niệm phập phồng càng lúc càng nhanh, miệng lưỡi khô khốc không nói lên lời, cô nhắm mắt lại, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.

Thực ra cô đã trả lời, muốn dạy anh hôn môi, diễn tập với anh, ngày mai chính là hôn lễ, đêm nay là cơ hội cuối cùng, anh nhắc đến điều này coi như cũng không quá đáng.

Yêu cầu này, bất kể là trước kia hay là hiện tai, cô đều không có lý do gì để từ chối cả.

Mạch đập của Khương Thời Niệm tăng cao, cô mạnh mẽ xóa bỏ mọi lo lắng và cảnh giác trong lòng. Trong khoảnh khắc hạ quyết tâm, dưới sự khống chế của anh cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, ngẩng mặt lên, cách tấm khăn trùm đầu hôn lên đôi môi nhạt màu của anh.

Tấm khăn rất mảnh, nhưng khi hôn môi lại mê người một cách kỳ lạ.

Môi áp sát môi, quá trình chỉ có mấy giây ngắn ngủi, cũng chỉ là một cái chạm nhẹ.

Khương Thời Niệm cảm thấy như vậy đã đủ dùng trong hôn lễ rồi, rất nhanh cô bèn buông ra, duy trì khoảng cách thích hợp với Thẩm Diên Phi, nín thở, nhỏ giọng động viên: "... Rất đơn giản... chạm một cái là được, chắc chắn anh có thể làm tốt."

"Vậy sao?"

Khương Thời Niệm nghĩ rằng bản thân nghe nhầm, Thẩm Diên Phi thật ngớ ngẩn.

Cô vừa muốn gật đầu thì anh đã phủ lấy cô, ghì chặt cô vào tường lần nữa, đè cơ thể có thể cử động lung tung của cô xuống, để khăn trùm đầu ở giữa, cúi đầu xuống, không cho vùng vẫy mà áp lên môi cô.

"Cô Khương, giảng xong, em phải để cho tôi luyện tập chứ."

Khương Thời Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, môi nóng như lửa đốt, nói không ra lời, chỉ cảm thấy hơi thở lạnh như băng của anh tràn vào trong người, bên tai tràn ngập những thanh âm hỗn loạn, bàn tay giữ lấy tay anh cũng không còn sức.

Khăn trùm đầu kẹp ở giữa, anh không thể tiến xa hơn, nhưng gần như này cô lại không thể chịu đựng được.

Anh cần dạy cái gì nữa?

Thắt lưng Khương Thời Niệm được ôm lấy, bàn tay trên cần cổ cô gần như đốt cháy cô, nhịp thở của Thẩm Diên Phi hoàn toàn toàn không thể nghe ra bất cứ thay đổi nào, nhưng không chịu dừng lại giống như ma quỷ.

Trên cầu thang truyền tới tiếng động, không ai có tâm tư để chú ý đến nó, mãi cho đến khi cực rõ ràng, Khương Thời Niệm mới bất ngờ nghe thấy, nhận ra có người đang đi xuống cầu thang. 

Cô rùng mình, hoảng sợ đẩy Thẩm Diên Phi ra, sau đó bóng người Tần Chi xuất hiện, một tay che miệng, cố nén tiếng hét của mình, mặt cô ấy đỏ bừng, chắp hai tay lên đầu xin lỗi ông chủ Thẩm, định xoay người bỏ chạy.

Khương Thời Niệm hít sâu một hơi, nhanh chóng gọi Tần Chi cứu giúp hiện trường: "Người của... người của cửa hàng áo cưới còn ở trên lầu không?"

Tần Chi không yên tâm Khương Thời Niệm ở một mình nên mới tới, nào ngờ được lại gặp cảnh tượng kích thích đến thế, cô ấy không dám liếc nhìn, che mắt nói: "Vẫn còn, đều đang đợi cậu."

Khóe môi Khương Thời Niệm bị hôn đỏ bừng, cô mím môi thương lượng với Thẩm Diên Phi: "Vừa rồi có đổi chi tiết váy cưới, đợi em thử lại, lát nửa còn phải thử mấy kiểu trang điểm, không lên nữa... sẽ muộn mất."

Khuôn mặt của Thẩm Diên Phi ở trong góc khuất của bức tường nên nhìn không rõ biểu cảm cụ thể, trầm ngâm một lát, anh đứng thẳng dậy, buông tay ra, giống như không hề bị quấy rầy, sự khàn khàn trong giọng nói của anh đã hoàn toàn được che giấu hoàn toàn, bình tĩnh trả lời: "Đi đi."

Khương Thời Niệm bước ra khỏi giữa bức tường và anh, cảm giác run rẩy khó chịu vẫn còn đọng lại.

Cô tiến lên hai bước, một cánh tay mạnh mẽ lại từ phía sau kéo cô xoay người lại.

Thẩm Diên Phi cũng không làm gì quá đáng, chỉ để đầu cô tựa vào vai anh, tùy ý xoa xoa mấy cái, thấp giọng nói: “Thẩm phu nhân, sáng mai gặp.”

Tần Chi sôi máu vì hưng phấn, muốn nói một câu Thẩm tiên sinh tối nay không thích hợp đến đây, suy nghĩ lại nhịn xuống.

Thẩm Diên Phi sao có thể không biết, những quy củ truyền thống kia, căn bản anh không có ý định làm theo.

Anh lo lắng cái gì... không phải sợ Niệm Niệm chạy mất sao?

Sau khi cùng Khương Thời Nieẹm lên lầu thử váy cưới và trang điểm, dây dưa xong thì trời cũng đã khuya, ngủ ba bốn tiếng là phải dậy, Tần Chi chắc chắn rằng Niệm Niệm đã ngủ thì cô ấy đi ra khỏi phòng. Muốn liên lạc với hội chị em của mình để cho tên chết tiệt Thương Thụy kia một bài học.

Khi vô tình đi đến cầu thang, cô ấy nhìn xuống và mơ hồ thấy ánh sáng dưới tầng hầm.

Tần Chi tưởng rằng mình quên tắt đèn nên rón rén đến gần hai bước, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Diên Phi thì vội vàng dừng lại.

Thẩm Diên Phi vậy mà chưa từng rời đi, vẫn luôn ở bên dưới, thà rằng họp video trong hoàn cảnh này?

Anh không tính ngủ chỉ để trông coi Niệm Niệm cả một đêm sao.

Một người có quyền cao chức trọng như anh sao lại có thể điên rồ như vậy nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.