Trước đây ngay cả khi cãi nhau, Khương Thời Niệm cũng không tức giận như thế, lại càng không nói một lời nào như này.
Thương Thụy không kiên nhẫn mở miệng: "Chị chắc chắn là đã gửi ảnh cho cô ấy chứ?"
Thương Tuyền ở đối diện anh ta, vẫn còn lo lắng về việc đắc tội với Thẩm Diên Phi lúc nãy.
Nghe thấy giọng điệu của Thương Thụy, cô ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta "Không phải em bảo chị đến bệnh viện vì xem cô ta có đang giả bệnh không hay sao? Em gửi ảnh không phải để cô ta hiểu rõ sự thực à? Bây giờ vẫn còn giọng điệu nhớ nhung cô ta là như nào"
Cô ta nhíu mày hỏi: "Em làm những cái này không phải vì muốn chia tay cô ta sao?"
Thương Thụy ngước mắt lên, đối mặt với khuôn mặt đang khóc động lòng người của Kiều Tư Nguyệt cách đó không xa, mặt không biểu cảm chậm rãi trả lời: "Ai nói em muốn chia tay với cô ấy."
Con ngươi của Thương Tuyền co lại.
“Nếu em không làm như vậy, Thời Niệm có thể hiểu được hoàn cảnh của cô ấy không?" Cậu chủ Thương thản nhiên nhướng mày: “Chỉ khi cô ấy bị nhà họ Khương tính kế, bị uy hiếp khắp nơi, lúc nào cũng có thể rơi từ trên cao xuống, cô ấy mới hiểu được ai mới là người duy nhất cô ấy có thể dựa vào."
Thương Thụy không thèm nhìn điện thoại nữa, cứ thế ném nó sang một bên: “Em càng lạnh nhạt với cô ấy, cô ấy càng không nắm chắc, nếu cô ấy không đến cầu xin em, những cái khác thì không nói, ngay cả vị trí ở đài truyền hình cũng khó mà đảm bảo được."
Anh ta hếch cằm về phía nhà họ Khương: “Gia đình kia lại liều mạng giúp con gái ruột lên được vị trí đó.”
Thương Tuyền kinh ngạc nhìn anh ta, hít một hơi nói: "Cho nên việc em làm đều là cố ý? Em vẫn định tháng sau kết hôn với Khương Thời Niệm à?"
“Nếu không thì sao chứ?” Thương Thụy cảm thấy buồn cười: “Trước khi kết hôn, em phải dạy dỗ vợ sắp cưới của mình chứ, chỉ là dạy cô ấy cách làm vợ mà thôi, nếu không với tính cách của cô ấy, đợi đến ngày nào mới biết dỗ dành em giống như người khác chứ."
Anh ta lắc đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Lúc trước khi theo đuổi cô ấy đã chiều cô ấy quá mức, cô ấy không có cảm giác bị uy hiếp, còn tưởng rằng em lúc nào cũng nâng cô ấy lên, đính hôn lâu như vậy rồi cũng không thấy cô ấy hiểu chuyện chút nào, biết rõ rằng mình chỉ là con gái nuôi lại vẫn còn làm cao như thế, chịu khổ là do cô ấy tự tìm thôi."
Khương Thời Niệm quá cao ngạo.
Anh ta và cô xác nhận quan hệ đã mấy năm rồi, đổi thành bạn bè xung quanh anh ta, nói một cách khó nghe có lẽ đã ngủ với nhau chán rồi.
Cô thì hay rồi, động chạm nhẹ vượt ranh giới một chút đã không hài lòng, đừng nói đến những cái khác.
Anh ta đang yêu đương chứ không phải hòa thượng ăn chay.
Trước đây cô còn có gia đình làm chỗ dựa, bây giờ không còn gì nữa cũng nên tỉnh táo lại, học cách làm anh ta vui lòng.
Thương Thụy liếc xem giờ, thấy Kiều Tư Nguyệt đứng dậy bước qua đây, cúi đầu nói với anh ta: "Thương tổng, em xin lỗi vì gây rắc rối cho anh hôm nay, em thấy bây giờ Thời Niệm vẫn chưa về, có lẽ là bệnh thật rồi, anh vẫn nên đi thăm cô ấy đi."
“Em ở đây không sao.” Đôi mắt cô ta vẫn đỏ hoe: “Chỗ cha mẹ và anh trai em có thể xử lý được, không làm chậm trễ chuyện hai người nữa.”
Thương Thụy nhìn cô ta.
Từ góc nào đó, khuôn mặt Khương Tư Niệm và Kiều Nguyệt Tư giống nhau đến ba phần.
Chỉ là khuôn mặt Kiều Tư Nguyệt đường nét thanh tú bình thường nhưng Khương Thời Niệm có khuôn mặt đường nét sắc sảo, đẹp đến mức càn rỡ, có lúc nhìn thôi mắt cũng nóng lên.
Thương Thụy xua tay với Kiều Tư Nguyệt, mong muốn nhìn thấy sự ngoan ngoãn và ngưỡng mộ trên gương mặt giống với Khương Thời Niệm.
Ngay khi anh ta định nói, sảnh tiệc đột nhiên im lặng, bầu không khí trầm lắng xuống.
Thương Thụy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Thời Niệm từ bên ngoài đi vào, ánh mắt cô rơi thẳng vào anh ta.
Anh ta ngồi không nhúc nhích, cố ý không để Kiều Tư Nguyệt động đậy, không mặn không nhạt nói một câu: "Quay trở lại rồi."
Bên ngoài trời rất lạnh, Khương Thời Niệm cũng không mặc nhiều lắm, ngay cả khi mặc áo khoác, cổ chân cẳng chân đều lộ ra, trắng đến không có giọt máu nào.
Cô nhìn quanh toàn bộ khung cảnh, vẫn còn không ít người có mặt.
Hôm nay nhà họ Khương bỏ không ít tiền để mời rất nhiều người.
Bây giờ ngoại trừ mấy nhà có quan hệ không sâu đã rời đi, hầu hết những nhà có quan hệ thân thiết với nhà họ Khương đều ở đây để giữ thể diện cho Kiều Tư Nguyệt, cũng như xem thái độ của cô con gái nuôi khi cô trở lại.
Khương Cửu Sơn đứng dậy trước, cau mày nhìn quở trách cô: “Thời Niệm, con xem lại con đi, bình thường không phải hiểu chuyện lắm sao, hôm nay lại náo loạn thành như này, để cho người lớn trong nhà cười nhạo! Chị con còn khóc cả một lúc lâu vì con, con lại chạy trốn ra ngoài để yên tĩnh, nhanh qua đây xin lỗi mọi người."
Diệp Uyển ngồi bên cạnh cúi đầu lại thở dài: "Được rồi, đừng trách con nữa, trong lòng Thời Niệm thấy không hài lòng, trước đây chúng ta quá nuông chiều con bé, con bé không muốn công khai thân phận con nuôi vậy thì chúng ta cũng không tiết lộ, bây giờ nó chưa quen cũng là chuyện bình thường."
Khương Thời Niệm đứng tại chỗ, nhìn người nhà một cách đầy xa lạ.
Trước khi bước vào, cô vẫn còn một tia hy vọng, có lẽ tất cả những suy nghĩ của cô là do cô quá bi quan, cho dù người nhà không muốn gặp cô nữa, nhưng ở cùng nhau lâu như thế, bọn họ cũng không quá tuyệt tình với cô.
Nhưng lúc này đối mặt với cha mẹ, nghe hai người kẻ xướng người họa, đổ hết tội danh lên người cô, cô hoàn toàn chắc chắn đối với gia đình này mà nói, cô chỉ là bàn đạp để Kiều Tư Nguyệt có thể nhanh chóng hòa nhập vào giới quyền quý ở Bắc Thành mà thôi.
Khương Thời Niệm dừng lại, sau đó nhìn anh trai Khương Dương, nhẹ nhàng nói một câu: "Ba mẹ, anh trai, con bị ốm."
Trước đây cô không làm nũng kể khổ với người nhà bởi vì cô biết sẽ không có sự đáp lại nhưng đến giây phút cuối cùng cô đột nhiên làm càn mà muốn nói ra.
Tuy nhiên nhà họ Khương giống như bị xưng hô của cô làm bỏng, như thể họ muốn thể hiện lòng yêu thương với con gái ruột, chứng minh rằng họ chưa bao giờ tìm được người thay thế, không hẹn mà cùng nghiêm khắc nhìn cô.
Khương Dương cau mày, lạnh lùng nói: "Em một vừa hai phải thôi, người trong nhà chiều em, em phải biết lựa dịp, còn muốn giở tính đại tiểu thư đến lúc nào! Em nhìn chị của em xem, em ấy vẫn luôn nói chuyện giúp em."
Kiều Tư Nguyện đứng bên cạnh Thương Thụy, giọng hơi run nói: "Thời Niệm, trước đây chúng ta có xung đột trong công việc, chị xin lỗi em, nếu như em không thích thì chị sẽ không về nhà ở, không có vấn đề gì cả."
Diệp Uyển nhất thời không chịu được nữa, đứng dậy bước nhanh đến chỗ Kiều Tư Nguyệt, nắm lấy cổ tay cô ta, kìm nước mắt mỉm cười dỗ dành: "Con đang nói gì vậy, mẹ làm sao có thể không đón con về được chứ."
Khương Thời Niệm nhìn chăm chú.
Nhìn thấy tình mẹ con mà cô khao khát bao nhiêu năm, khuôn mặt tươi cười và nước mắt của mẹ hóa ra lại là như vậy.
Mẹ cười lên không khác với những gì cô mơ thấy.
Móng tay Khương Thời Niệm vô thức đâm vào lòng bàn tay, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, nhìn về phía Thương Thụy đang ngồi trên ghế sô pha.
Áo vest cao quý của anh ta không có một nếp nhăn nhưng lại để cô một mình đứng đây, trở thành mục tiêu đả kích của người khác.
Thương Thụy chậm rãi nói: "Thời Niệm, đừng gây chuyện nữa, xin lỗi chị của em cũng không phải chuyện to tát gì."
Nói xong, anh ta đưa tay về phía cô như ban thưởng, ra hiệu cho cô đi qua.
Khương Thời Niệm bật cười.
Cô có vô số lời muốn nói nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, cơn sốt dường như ngày càng nặng hơn, cả cổ họng như bị viêm tấy lên, ngay cả một câu dài trước mặt những người này cô cũng không thể thốt ra được.
Nhà họ Khương hình như sợ cô gây chuyện nên khoan dung nói nói: “Bỏ qua, bỏ qua đi” tranh thủ thời gian này tiến hành tiết mục cắt bánh bị trì hoãn.
Chiếc bánh tượng trưng cho ngày cưới đã được dọn đi, một chiếc xe đẩy mới được mang lên, một chiếc bánh sinh nhật năm tầm cực kỳ khoa trương, bên trên còn một hàng chữ không ngại ấu trĩ ‘Tặng công chúa nhỏ của cả nhà’ được viết bằng bơ.
Những người có mặt lần lượt vây quanh, máu toàn người Khương Thời Niệm đông lại, cô đứng thẳng ở phía ngoài cùng.
Ánh đèn đã mờ đi, ngọn nến sắp được thắp lên.
Vương miện kim cương đội lên đầu Kiều Tư Nguyệt.
Không ai phát hiện có điều gì sai hay thiếu đi người nào, sinh nhật hôm nay vốn dĩ là tổ chức cho ai.
Có lẽ có người phát hiện nhưng cũng không quan trọng, dù sao thiên kim nhà họ Khương là ai, bây giờ vừa xem đã hiểu.
Bên ngoài khách sạn Liz, tuyết rơi dày đặc phủ kín bầu trời, khi chiếc Maybach chuẩn bị lái về phía trước, Thẩm Diên Phi kêu dừng lại: “Không cần, tôi xuống xe.”
Cậu ta đã làm trợ thủ đi theo Thẩm Diên Phi nhiều năm, về vấn đề công việc anh chưa từng mất bình tĩnh, trường hợp nào cậu ta cũng đã trải qua, chỉ có mỗi việc riêng của Thẩm Diên Phi là cậu ta không thể bình tĩnh nổi.
"Tam ca, vẫn còn một đoạn nữa, anh không phải định đi bộ qua đó chứ." Thẩm Diên Phi xếp thứ ba trong nhà họ Thẩm, nên Hứa Nhiên cũng quen gọi anh là Tam ca: "Sao mà lạnh thế."
Cửa sau mở ra, đôi chân dài thẳng tắp mặc quần tây đen bước ra, bước vào trong tuyết.
Áo khoác của Thẩm Diên Phi rất nhanh đã bị tuyết đọng lại, rồi từ từ tan ra, để lại một chút lấp lánh trên bờ vai thẳng tắp của anh.
Hứa Nhiên vừa tới gần anh, đã tự nhiên cảm nhận được mùi khói nhàn nhạt.
Cậu ta thề với trời mùi rất dễ ngửi, hơi thở của Thẩm Diên Phi vốn đã lạnh, cảm giác xa cách lại quá mãnh liệt, trên người có mùi thuốc lá nhàn nhạn mới xem như có độ ấm.
Cậu ta quay đầu, đột nhiên nghĩ ra, Tam ca là sợ bản thân có mùi thuốc lá, nên mới đi trong tuyết để gió thổi đi.
Hứa Nhiên buột miệng hỏi: "Là vì sợ Khương Thời Niệm không thích sao?"
Thẩm Diên Phi khẽ liếc cậu ta một cái.
Cô với anh, làm sao từ "thích" có thể xứng được.
Thẩm Diên Phi đi về phía trước, không để Hứa Nhiên theo sau.
Hứa Nhiên đứng ở bên cạnh xe, nhìn bóng người cao lớn bị tuyết trắng bao phủ, thái dương giật liên tục.
Giá trị con người của gia chủ nhà họ Thẩm như thế nào, trước nay anh đều đứng từ trên cao nhìn xuống, một đám người được gọi là nhà giàu phải tranh nhau xu nịnh anh.
Cậu ta không biết vì sao lại nhớ đến năm đó, cậu ta và Thẩm Diên Phi học ở trường trung học số một của Bắc Thành, năm lớp 12 Thẩm Diên Phi nhận được danh sách người cử đi học từ các trường danh tiếng, lại tiện tay nhường cho người đứng thứ hai là cậu.
Khi đó, anh đang đứng dưới ánh hoàng hôn, lạnh lùng nhìn mấy học sinh dưới lầu: “Tôi không vội, tôi ở lại trường học, ở cùng cô ấy thêm một thời gian.”
Hứa Nhiên không hiểu sao bình tĩnh lại, tiến lên một bước nói: "Tam ca, anh thật ra có thể đợi thêm một chút, Khương Thời Niệm chắc chắn sẽ ngã càng đau hơn, càng bất lực. Lúc đó anh xuất hiện, phần thắng sẽ lớn hơn."
Tuyết rơi lặng lẽ.
Thẩm Diên Phi quay đầu nhìn cậu ta, đồng tử đen nhánh lạnh lùng, "Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi."
"Nếu tôi bỏ mặc bọn họ chà đạp cô ấy, vậy tôi và họ có gì khác nhau?"