Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 40



Tần Chi lúc đầu còn ngại không hỏi, sau đó lúc hứng lên, cô ấy ghé tai cô hỏi đêm tân hôn có động phòng không, cảm giác thế nào, Khương Thời Niệm không thể nói thẳng ra, cô hỏi ngược lại cô ấy: “Cậu thì sao?”

Tần Chi hơi khựng lại sau đó chia sẻ với cô: “Đau, rát, con chó họ Từ kia cũng không biết để ý đến người ta, nhưng mà sướng thì có sướng nha, loại chuyện như lên giường này ấy à, hợp mắt nhau là được rồi, không thử thì làm sao mà biết được.”

Kinh nghiệm của Khương Thời Niệm có hạn, nhưng cô cũng có thể nghe hiểu, bất kể là người khác thế nào thì Thẩm Diên Phi chắc chắn sẽ không giống vậy, anh sẽ quan tâm đến cảm nhận của cô.

Toàn bộ cảnh tượng và xúc cảm tối đó lại trở về trên cơ thể, Khương Thời Niệm che mặt, sau khi bình tĩnh lại, cô không nhịn được mà hỏi: “Chuyện này có thể tự nhiên đến vậy sao? Nó tách biệt hoàn toàn với tình cảm à?”

Tần Chi gật đầu: “Tự nhiên lắm, nhu cầu bình thường thôi,  người chỉ làm tình chứ không yêu nhiều lắm, thân thể với trái tim là hai thứ riêng biệt, còn có những gia đình liên hôn trong vòng tròn của chúng ta ấy, có mấy người có tình cảm với nhau đâu, họ không phải đều là vợ chồng trên giường, xuống giường thì xem nhau như người xa lạ sao, giải quyết nhu cầu cho nhau thôi, đều là người lớn cả rồi, có gì to tát đâu chứ.”

Cô ấy đoán ra gì đó nên rướn người qua hỏi Khương Thời Niệm: “Đừng bảo cậu còn chưa làm thật với ông chủ Thẩm nhé. Sợ bị nghiện à? Hay là sợ nếu như thật sự lên giường với nhau rồi mối quan hệ giữa hai người sẽ không còn rõ ràng nữa, sợ một ngày nào đó cậu động lòng với anh ấy hả? Sợ đến lúc đó dù cho có phá vỡ nguyên tắc của bản thân cũng không thu lại được tình cảm, sẽ phải chịu càng nhiều tổn thương?”

Tần Chi cười an ủi cô: “Niệm Niệm, là cậu quá xem trọng chuyện này rồi, thực ra có thể phân tách rõ ràng mà, các cậu là vợ chồng chân chính, làm gì cũng hợp tình hợp lý cả, lúc làm tình thì chỉ hưởng thụ thôi, đừng đặt tình cảm vào không phải là được rồi sao.”

Khương Thời Niệm không nói gì, điện thoại bị cô nắm đến nóng lên, đúng lúc này đạo diễn ngồi cách đó mấy hàng ghế chuyển cho cô một phần tư liệu mới của chương trình, Khương Thời Niệm cố hết sức tập trung chú ý vào công việc, cô kéo Tần Chi xem cùng mình.

Tần Chi liếc mắt qua danh sách khách mời mới thêm vào ở trang đầu, cô ấy nhướn mày: “Đổng Hàm? Cô nữ nghệ sĩ đó à?”

Khương Thời Niệm “Ừm” một tiếng: “Hôm nay trước khi xuất phát mới xác định tham gia, trước đó cô ta vẫn luôn do dự, không biết vì lý do gì mà lại đột nhiên đồng ý nhận, cậu quen cô ta à?”

“Gặp hai lần rồi, cậu nghe thấy tin đồn của cô ta chưa? Năm kia cô ta còn nổi đình nổi đám, lấy được giải thưởng lớn, năm ngoái lại đột nhiên xuống dốc không phanh, đến năm nay mới nổi lại được chút,  nói tóm lại thì là bị đánh một vố lớn ấy.” Tần Chi ý tứ sâu xa: “Biết tại sao không?”

Khương Thời Niệm thực sự không biết, mặc dù cô là MC, rất gần với giới giải trí nhưng những tin đồn này cô rất ít khi nghe.

Tần Chi thì thầm bên tai cô: “Nghe nói bởi vì vị Đổng tiểu thư này dùng thủ đoạn dơ bẩn đi quyến rũ chồng cậu, nửa đêm canh ba dùng quan hệ để lấy được thẻ phòng khách sạn rồi nhân lúc ông chủ Thẩm không ở đó, cô ta đã lẻn vào phòng anh ấy, gia chủ nhà họ Thẩm trẻ tuổi lại đẹp trai, cậu không biết một vài nữ nghệ sĩ đang nổi tiếng quen chơi thủ đoạn đó đáng lo lắng đến thế nào đâu, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để bò lên giường đó.”

Khương Thời Niệm nhìn bức ảnh trên tư liệu, nữ nghệ sĩ ấy ngũ quan tinh tế, ăn mặc gợi cảm, cô bình tĩnh lật sang trang tiếp theo rồi cười với Tần Chi: “Không cần nói khích tớ, tớ không để ý đâu, huống chi ông chủ Thẩm vốn dĩ cũng là người giữ mình trong sạch.”

Tần Chi bực mình véo tay cô: “Cậu thực sự không động lòng với anh ấy à!”

Lông mi Khương Thời Niệm cụp xuống che đi đôi mắt.

Cô dựa vào cái gì mà động lòng với người cao không thể với như anh chứ.

Máy bay hạ cánh ở sân bay Tây Song Bản Nạp, sau đó còn cần đổi xe để đi tiếp, hơn một tiếng sau cả đoàn mới đến địa điểm quay chụp. Lần đầu tiên Khương Thời Niệm đến Vân Nam, cô mới chỉ nghe người ta nói mùa này ở Vân Nam khá lạnh, đợi đến khi xem xong nhiệt độ rồi lại đến tận nơi, Khương Thời Niệm mới biết cái lạnh này của Vân Nam có thể sánh với rét đậm vào mùa đông ở Bắc Thành rồi, mà giờ này còn đang là mùa xuân đấy.

Trong trấn cổ xưa lại nguyên sơ, chưa từng phát triển kinh doanh, điều kiện ăn ở đương nhiên là có hạn, trước khi đến đây Khương Thời Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy hiện trường, cô mới phát hiện ra nơi đây hoàn toàn không giống cảnh tượng ấy, cô tìm đạo diễn hỏi: “Đài lý được thêm kinh phí rồi sao?”

Đạo diễn vui vẻ: “Tôi cũng vừa mới biết, chương trình này của chúng ta may mắn gặp được nhà đầu tư có hứng thú, những thứ khác còn chưa bàn bạc xong tiền đã tới tay rồi, hoàn cảnh quay chụp của chúng ta cũng trực tiếp được nâng lên, không cần phải chịu tội nữa.”

Trước đó cũng không phải chưa từng có chuyện này, Khương Thời Niệm không nghĩ nhiều, cô gật đầu rồi tập trung chuẩn bị, ngày mai bắt đầu ghi hình.

Trong sáu vị khách được mời đến tham gia chương trình thì Đổng Hàm là người đến cuối cùng. Bởi vì chương trình này không được tính là chương trình tuyến đầu của đài lý nên địa vị trong giới của các nghệ sĩ được mời đến cũng không được coi là lớn, hầu hết đều diễn viên lão làng đã xuất đạo nhiều năm và những người mới nổi, trong số đó thì Đổng Hàm nổi bật hơn một chút vì dù sao thì cô ta cũng từng là ngôi sao hàng đầu.

Khương Thời Niệm là thành viên cốt cán của đội ngũ sáng tạo, lúc dẫn người qua thì chạm mặt Đổng Hàm, cô chào hỏi theo phép lịch sự, Đổng Hàm vừa bắt tay vừa đánh giá Khương Thời Niệm một lượt. Cô ta lấy mũ che ánh mặt trời rồi nghiêng người nhỏ giọng nói với trợ lý bên cạnh: “Tôi đã nói chỉ là đồn thổi thôi mà, đâu có xinh đẹp lắm đâu.”

Khương Thời Niệm thu tay lại, cô khách sáo: “Xem ra cô Đổng tạm thời không có nhu cầu giao lưu với tôi, vậy phía bên này, tôi sẽ cho người dẫn cô đi chuẩn bị, tôi xin phép không tiếp chuyện cô nữa.”

Nói xong cô gật đầu rồi rời đi làm việc, cả nhóm người trong tổ chương trình đến đón khách cũng rời đi theo cô, chỉ có một chân chạy vặt ở lại, Đổng Hàm biến sắc cúi đầu mắng một tiếng.

Trợ lý lặp lại lời vừa rồi của cô ta.

Vậy mà còn không đẹp à? Chị ta thấy trong giới giải trí nơi có nhiều người đẹp đến vậy, Khương Thời Niệm cũng có thể vững vàng đứng ở vị trí đầu tiên, vừa rồi chạm mặt cô, mắt chị ta sắp trợn cả lên rồi.

Chị ta đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Hàm Hàm, đừng vậy mà, cô ấy là người  tổng giám đốc Thẩm cưới hỏi đàng hoàng, hôn lễ cũng tổ chức lớn đến vậy rồi chắc chắn anh ấy rất để tâm, em đừng động đến cô ấy.”

Khóe miệng Đổng Hàm mím chặt, đôi mắt dưới chiếc kính râm liếc nhìn trợ lý sau đó dẫm giày cao gót rời đi, vừa đi vừa bất mãn chương trình này không đủ lớn.

Cô ta lạnh lùng nói: “Để tâm đến hôn lễ cũng chưa chắc đã là để tâm đến người, tôi còn chưa thấy ai trong giới này gả vào hào môn rồi mà tài nguyên lại lập tức xuống cấp đâu, nếu như tổng giám đốc Thẩm thực sự quan tâm thì sẽ để cô ta ra ngoài làm việc khi mới kết hôn xong sao, lại còn chỉ đến chương trình tuyến hai tuyến ba này để chịu tội? Tuần trăng mật cũng chẳng có, anh ấy có xem cô ta ra gì đâu.”

Trợ lý còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, công ty cố gắng lắm mới kiếm được cho Đổng Hàm chương trình này nhưng cô ta đã từng nổi tiếng, mắt cao hơn đầu, xem thường nó, nhất quyết muốn đi tham gia chương trình giải trí nổi tiếng nhưng làm gì có cửa, hôm qua cô ta thấy Khương Thời Niệm đồng ý làm MC cho chương trình này nên mới chấp nhận tham gia.

Những người biết rõ nội tình đều có thể nhìn ra cô ta chẳng qua không cam tâm khi lúc đầu bị tổng giám đốc Thẩm gọi người đuổi ra khỏi phòng thôi, anh lại còn đổi sang khách sạn ngay trong đêm đó. Sau đó cô ta luôn gặp trắc trở, phải trả một cái giá rất đắt. Vốn tưởng rằng tổng giám đốc Thẩm sẽ cưới về một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, kết quả lúc nhìn thấy công việc cũng như thân thế của Khương Thời Niệm, cô ta lại càng thấy bất bình.

Cho đến khi cô ta phát hiện ra trong hôn lễ Khương Thời Niệm không được xem trọng, tâm trạng mới thoải mái hơn một chút, cô ta muốn đến xem người thật của Khương Thời Niệm có phải sẽ càng nhếch nhác hơn không, đồng thời cô ta cũng ôm chút hi vọng mong manh rằng trong thời gian này nếu như tổng giám đốc Thẩm cũng sẽ tới đây, vậy thì chuyện lần trước xảy ra cách đây cũng đã hai năm rồi, nói không chừng lỡ như cô ta sẽ có cơ hội tiếp cận anh lần nữa.

Khương Thời Niệm không có thời gian quan tâm xem Đổng Hàm nghĩ gì, tất cả tâm trí của cô đều dùng để thu xếp cho chương trình, trưa ngày hôm sau chương trình chính thức khai máy ghi hình, từ đầu đến cuối, Đổng Hàm đều không chịu hợp tác, chương trình vừa mới khai máy, không tránh khỏi lời nói có chút ý châm chọc mỉa mai từ mọi người.

Từ đầu đến giờ, Khương Thời Niệm chẳng muốn để ý đến cô ta cho đến tận khi chạng vạng tối, lúc chương trình triển khai tới một phân đoạn chơi Script Kill(2) rất quan trọng.

Một MC với sáu khách mời, bảy người cùng nhau hoàn thành trò chơi, nếu như hung thủ thành công trốn thoát thì hung thủ sẽ giành chiến thắng, ngược lại nếu như hung thủ bị bắt thì người chơi phát hiện ra nhiều chứng cứ nhất sẽ thắng, người thắng sẽ được làm đội trưởng cho tập ghi hình hoạt động ngoài trời này.

Tất cả thành viên đều đổi sang mặc quần áo của người dân tộc Thái, những cô gái cực kỳ diễm lệ, Khương Thời Niệm mặc chiếc váy màu xanh nước biển, khăn choàng trắng mỏng khoác trên vai, trên đầu đội theo trang sức bằng bạc tinh tế phối cùng với cách trang điểm dày của các cô gái Thái. Cô vừa xuất hiện đã khiến cho cả tổ chương trình phải thốt lên kinh ngạc.

Ban đầu Đổng Hàm còn cho rằng bản thân cô ta đã đẹp lắm rồi nên cố tình từ trong phòng thay đồ theo ra ngay sau khi Khương Thời Niệm bước ra nhưng mọi người đều chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Lúc chọn nhân vật cho trò Script Kill, Đổng Hàm rút được một tấm thẻ oán phụ khuê phòng, trên đó miêu tả là một người phụ nữ không được người chồng hào môn để ý, bề ngoài nhìn thì hào quang đấy nhưng thực tế thì không có chút địa vị nào, chỉ được xem như đồ trang trí thôi.

Cô ta giơ tấm thẻ lên, khuôn mặt trang điểm diễm lệ tươi cười: “Tấm thẻ này để cho cô Khương đi, cô Khương chính là người thích hợp với nó, tôi không cướp…”

Máy quay vẫn đang ghi hình, hôn lễ của Khương Thời Niệm được biết đến trên khắp các trang mạng xã hội, bản thân cô nhận tham gia chương trình này đã chịu nhiều nghị luận, lúc này không khí ở trường quay cực kỳ gượng gạo, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Khương Thời Niệm.

Sắc mặt Khương Thời Niệm cũng trầm xuống, cô cũng lật một tấm thẻ lên rồi nói một cách sảng khoái: “Ngại quá, tôi lại thích cái này hơn, thanh tra cảnh sát cấp một, thích quản lý những người nói mà không nghĩ, gây chuyện khắp nơi.”

Không khí lúc đó lại được làm nóng lên.

Câu chuyện cho trò Script Kill này không dài, tiết tấu rất nhanh, đợi đến khi trời đã tối hẳn Khương Thời Niệm vừa hay được tuyên bố là người chiến thắng, vài vị khách mời đều cười đùa, hô hào gọi cô là “A sir”, “trưởng quan”, sau đó mời cô dẫn đội.

Buổi tối mới là phần ghi hình trọng điểm, phải vào trong trấn làm nhiệm vụ du lịch ban đêm. Khương Thời Niệm là người đầu tiên dậy để chuẩn bị cho quay phim, những khách mời khác lúc đi ngang qua cô còn hào hứng gọi cô một tiếng “trưởng quan”.

Khương Thời Niệm cũng trả lời lại, có một khách mời nam là người trẻ tuổi, quan hệ với những người trong giới giải trí cũng rất tốt, cậu ta thích đùa, cố ý nhìn cô rồi hét: “Trưởng quan, cô đẹp lắm.” Sau đó cười lớn rồi chạy đi.

Sự chuyên nghiệp trong nghề của Khương Thời Niệm còn đó, cô thản nhiên tiếp nhận kiểu tương tác bình thường này, chỉ là từ sau khi trò Script Kill kia kết thúc cho đến khi bắt đầu khởi hành, cô đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng, cô luôn có cảm giác rằng có ánh mắt không nặng không nhẹ đè áp lên người mình, nhưng khi quay đầu lại nhìn, cô không phát hiện ra điều gì khác lạ cả.

Lúc bị cậu khách mời kia trêu chọc là khi cảm giác áp bức đó mạnh mẽ nhất.

Máy quay bắt đầu di chuyển, mọi người đều tất bật vội vã, đạo diễn tiến lại gần Khương Thời Niệm rồi dặn dò cô: “Thời Niệm, tình huống khẩn cấp, hình như nhà đầu tư cho chương trình của chúng ta đến xem hiện trường, cô chuẩn bị đi, có lẽ cần đến đón tiếp một chút, nghe nói là ông chủ cực kỳ lớn chứ không phải người trong giới, khó đối phó rồi đây.”

“Đến đây ạ?” Khương Thời Niệm kinh ngạc: “Sao lại đột ngột thế ạ?”

Đạo diễn lắc đầu: “Hình như là sau tân hôn ông chủ lớn đi hưởng tuần trăng mật, trùng hợp lại ở đúng khu này.”

Nghe đến hai chữ tân hôn, trong lòng Khương Thời Niệm thoáng qua chút rung động, nhưng cô lại lập tức phủ nhận, cô đoán chắc chỉ là trùng hợp thôi nên không suy nghĩ nhiều nữa, cô đồng ý một tiếng rồi lại đi đến điểm ghi hình tiếp theo. 

Con đường này không được tính là rộng, hai bên đường là nhà sàn, bóng cây trúc đung đưa theo gió, mặc dù nhiệt độ trong trấn cao hơn nhiều so với Bắc Thành nhưng đêm đến, chỉ mặc có chiếc váy của người dân tộc Thái, cô vẫn cảm thấy rất lạnh.

Khương Thời Niệm cúi đầu, kìm nén sự bất an cuộn trào trong lòng, cô chuẩn bị bước nhanh chân hơn để đến chỗ Đồng Lam lấy áo khoác ngoài mặc thêm vào, rồi lại… Tìm cơ hội gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Diên Phi, dù sao thì khoảng thời gian trước anh vẫn luôn bận rộn, đã ba bốn ngày rồi cô chưa thấy mặt anh.

Làm một người vợ, cho dù không lo được những chuyện khác thì chuyện này cô vẫn nên làm cho hết trách nhiệm.

Gió từ sau lưng thổi chiếc khăn choàng màu bạc nhẹ nhàng bay lên, Khương Thời Niệm ngẩng đầu trong bóng sáng hỗn loạn phía trước, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn, cô ngẩn ra đứng yên tại chỗ, mấy giây sau cô tỉnh táo lại rồi tự nhẩm chắc là mình nhìn lầm thôi.

Cô nín thở trong vô thức rồi lại tiếp tục đi về phía trước, trong cảnh nhân viên công tác của tổ chương trình đi tới đi lui, cái nhìn thoáng qua vừa rồi lại càng giống ảo giác hơn.

Nhưng nhịp tim của Khương Thời Niệm lại không thể nào ổn định lại được, lúc cô đi đoạn đường giữa hai căn nhà sàn, khoảng cách ở không lớn lại thêm bóng trúc um tùm nửa che nửa hở, giữa âm thanh gió thổi vi vu cùng với tiếng hỗn loạn của trường quay, cô nghe thấy một tiếng cười như có như không.

Một bàn tay trắng đến chói mắt trong bóng đêm, những ngón tay thon dài thản nhiên nghịch chiếc bật lửa bạc cũ kỹ, thỉnh thoảng châm lửa trong gió, ngọn lửa chợt lóe lên rồi lặng lẽ vụt tắt, ánh sáng vàng nhảy nhót trong chốc lát soi sáng đường nét người đàn ông rồi ẩn mình trong bóng tối sâu thẳm. 

Khoảnh khắc ánh mắt cô nhìn qua, anh vội vàng cất bật lửa, giơ tay nắm lấy cánh tay mảnh dẻ của cô cách đó vài bước chân, rồi kéo vào lòng.

Tất cả tiếng nói của Khương Thời Niệm đều tắc nghẹn trong cuống họng.

Cô lập tức lao vào chiếc áo gió dài đang mở của người đàn ông, và rồi nhiệt độ cơ thể nóng bỏng bao trùm lấy cô. 

Cô bị bao bọc chặt chẽ, khăn choàng mềm mại vướng vào tây trang thẳng thớm, giữa lúc trái tim rung động mãnh liệt, cô nghe thấy giọng nói như cười như không của Thẩm Diên Phi.

"Lâu rồi không gặp, trưởng quan của anh."
  1. Đài lý: một tổ chức truyền thông thuộc về đài phát thanh hoặc đài truyền hình.
  2. Script Kill: là một dạng trò chơi truy tìm lối thoát đang gây sốt ở Trung Quốc. Một nhóm từ người sẽ nhập vai trong một câu chuyện hư cấu, cố gắng giải quyết bí ẩn và tìm kiếm manh mối để thoát khỏi trò chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.