Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 45



Thẩm Diên Phi nói xong liền xoa xoa gáy Khương Thời Niệm như đang an ủi cô, dùng ngón tay vuốt mái tóc dài của cô giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh xoay người vào phòng, lấy bộ quần áo thể thao chống lạnh trong túi giấy ra, lật cổ áo ra rồi giật mác treo xuống, sau đó quay trở lại cửa phòng tắm rồi nhìn vào gương.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong một hai phút như vậy, nhưng lỗ tai của Khương Thời Niệm đã đỏ như máu, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp bây giờ lại càng thêm hoạt sắc sinh hương, cô cắn chặt môi không dám nhúc nhích, giống như vừa gặp đả kích rất lớn, không dám mặt đối mặt với anh thêm một giây phút nào nữa.

Thẩm Diên Phi cong môi lên, kéo Khương Thời Niệm lại, để cô đối mặt với mình, chậm rãi mặc bộ đồ thể thao màu kem cho cô.

Quần áo dày nhưng khá mềm mại, hơi rộng một chút, tay áo cũng khá dài, cô đã duỗi tay ra nhưng vẫn chưa qua hết được, nửa thân trên cứ vậy mà nhúng lại, bớt đi vẻ quyến rũ, nhưng hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng, giống như hồi cô mới vào học cấp ba, mặc đồng phục màu xanh biển, là một cô gái nhỏ dè dặt gõ cửa phòng anh.

Thẩm Diên Phi nhìn cô thật sâu, vén mái tóc đen của cô ra khỏi cổ áo, sau đó lại mất kiểm soát mà vuốt ve gò má rồi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Lúc này Khương Thời Niệm mới lấy lại được giọng nói bình thường, "anh đào" hay là bất cứ thứ gì cô đều không thể nói rõ được, thậm chí cô còn không thể tưởng tượng được làm thế nào người đàn ông này lại có thể nói chuyện này một cách đường hoàng, chậm rãi, không hề tỏ ý trêu chọc như vậy.

Nhưng cô không thể trách anh được.

Móc áo phía sau là cô nhờ Thẩm Diên Phi cài giúp.

Còn cúc áo phía trước là do cô không cài cẩn thận nên mới bị bung ra.

Còn về chuyện chạm vào ngực…

Là do cô không chịu được kích động, vừa chạm một chút liền có phản ứng rồi.

Trong lòng Khương Thời Niệm hiện đang điên cuồng gào thét, thực sự cô không có lý do chính đáng nào để phản đối ông chủ Thẩm cả.

Cô cúi đầu xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng của mình, và chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, cũng giống như anh làm như không có chuyện gì xảy ra cả, nhanh chóng mặc áo vào, vòng qua anh đến bên giường tiếp tục tìm áo khoác, xác định ở góc độ này anh không thể nhìn thấy cô, lúc này cổ tay cô mới lộ sự run rẩy.

Cô không thể đối mặt với Thẩm Diên Phi, ngay cả tấm gương trong phòng tắm cô cũng không dám nhìn thẳng!

Khương Thời Niệm chỉ muốn thu xếp xong mọi thứ rồi rời khỏi hiện trường ngay, nhưng Thẩm Diên Phi lại không cho cô được như ý. Anh đợi cô mặc áo khoác, mang dép, tay cầm lấy chiếc ba lô mang lên vai, lúc cô định chào hỏi đơn giản xong rồi đi, thì anh ở phía sau liền giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy ba lô của cô, rồi kéo cô lại.

Thực lực chênh lệch quá lớn, ba lô của Khương Thời Niệm khá to, khiến cô không tự chủ được mà xoay hết nửa vòng, mắt đối mắt với Thẩm Diên Phi một lần nữa. 

Lông mày của Thẩm Diên Phi khẽ nhấc lên, mơ hồ ẩn chứa ý cười. Anh mở ngăn túi bên hông ba lô của cô ra, bỏ vào đó một thiết bị điện tử màu đen có kích thước bằng một hộp diêm, hơi nặng, phía trên còn có đèn đỏ nhấp nháy.

"Mặc dù tổ của em có thiết bị định vị, nhưng cái này càng chính xác hơn, em đem theo bên người đi." Ngữ khí anh chậm rãi, tuy rằng không có ý ép buộc, nhưng cũng không chấp nhận sự từ chối: "Chỉ vì sự an toàn của em, chứ không phải đang giám sát em."

Anh cười: "Nếu anh muốn giám sát em, sẽ không dùng cách này."

Đương nhiên Khương Thời Niệm biết điều đó, cho nên mới im lặng nhận lấy, Thẩm Diên Phi vì cô nên mới tốn công chuẩn bị, cô cũng không phải không biết điều mà đi làm phật ý anh, nhưng chuyện vừa xảy ra ở trong phòng tắm có chút ảnh hưởng đến cô, cô ngập ngừng một chút rồi nhẹ giọng nói: "Thật ra anh không cần phí thời gian mà chuẩn bị thứ này, tuyến đường đã được thăm dò rất kỹ rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa chỉ đi có một ngày là trở về rồi."

Thẩm Diên Phi không bày tỏ ý kiến, nói như đang trần thuật: "Anh không yên tâm."

"Có gì mà không yên"

Khương Thời Niệm vẫn chưa nói hết câu, Thẩm Diên Phi đã cúi người xuống, bóng của anh bị ánh đèn không mấy sáng sủa trong phòng khách sạn kéo dài ra, từ từ bao trùm lên cơ thể cô.

Mắt anh dần tối lại, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử trong veo của cô: "Thật ra, cũng không chỉ là lần này, mà là do em ở quá xa tầm mắt của anh, cho nên anh không thể yên tâm được."

Khương Thời Niệm sững sờ, và trái tim cô như bị một sợi dây vô hình quất mạnh, sau khi cơn co thắt trôi qua, cô không khỏi âm thầm cười khổ, ông chủ Thẩm đang ám chỉ chuyện cô đã tự ý bỏ nhà đi Vân Nam mà thôi, kết quả là chỉ vài lời nói, cũng không hề có ý nào khác.

Cô không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này là gì, cô chỉ muốn chứng minh hay nhấn mạnh, cô nghiêm túc trả lời: “Chúng ta vẫn chưa ly hôn, nên em sẽ không chạy mất đâu."

Thẩm Diên Phi đột nhiên im lặng.

Không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ anh, tâm trạng của Khương Thời Niệm như đang lơ lửng giữa không trung, lông mi rũ xuống, ánh mắt cô vô tình tập trung vào đôi môi đang khép chặt của anh.

Im lặng một lúc, vốn nghĩ rằng sự im lặng này sẽ mau chóng trôi qua, sẽ không bị người khác phát giác ra, trong phòng không khí như ngưng đọng lại, dường như Thẩm Diên Phi cố ý nói tiếp chủ đề vừa rồi: "Khương Thời Niệm, còn hai phút nữa là đến giờ em phải xuống lầu tập hợp nếu em còn có yêu cầu nào khác muốn anh làm, bây giờ nói vẫn không muộn."

Khương Thời Niệm biết anh đang ám chỉ điều gì.

Cô giống như bị một cây gai mềm đâm trúng, chỉ nói một câu "không có" rồi cầm lấy ba lô, không muốn nói gì thêm với Thẩm Diên Phi nữa, và cũng không quay đầu nhìn anh, bước nhanh ra mở cửa, vừa hay bắt gặp Đồng Lam đang đứng đợi cô ở ngoài cửa với vẻ mặt bối rối, không biết có nên gõ cửa hay không.

Thấy cô đi ra, Đồng Lam vội vàng giơ hộp bảo quản trong tay lên: "Chị Niệm Niệm, em có đem theo trái cây cho chị để trên đường ăn, đều rửa sạch hết rồi, chị xem trái anh đào này, sáng nay vừa mới mua, vừa đỏ vừa giòn, rất tươi ngon, hay chị ăn thử vài trái xem, chắc chắn sẽ rất ngon"

Khương Thời Niệm nhìn thấy Đồng Kiện từ trong hộp lấy ra hai trái anh đào đỏ tươi, phía trên nó còn đọng nước."

"Chỉ là anh đào vừa chín tới mà thôi."

Giọng nam trầm thấp, phảng phất vang vọng bên tai cô, khó khăn lắm cô mới quên được hình ảnh vừa rồi, bây giờ lại xuất hiện trước mắt cô.

Ngón tay của Khương Thời Niệm nắm chặt dây đeo ba lô, cánh tay vô thức chặn trước bộ ngực căng phồng của mình, môi và lưỡi bắt đầu mím chặt, cô nghiến răng nói: "Chị không ăn, cảm ơn em!" Rồi vội vàng rời khỏi phòng.

Phía sau cánh cửa đang mở, Thẩm Diên Phi cười nhạt, kỳ lạ thay, tiếng cười ấy lại chui thẳng vào sâu trong màng nhĩ của cô.

Khương Thời Niệm xoa xoa tai của mình, cô nghi ngờ quần áo mà ông chủ Thẩm chuẩn bị quá dày, chưa đi được bao xa mà cô đã nóng đến chảy mồ hôi rồi.

-

Phần lớn đội viên sau khi vào núi đều tập trung dưới lầu homestay, tổng cộng có hai chiếc xe, hai đoàn người đi đường bộ và đường thủy. Họ tách nhau từ đây, sau đó xe sẽ lái đến các lối khác nhau để vào núi.

Phần lớn đường thủy đều phải đi bằng thuyền, còn đi đường bộ thì phải đi bộ hoàn toàn, thung lũng biên giới và rừng rậm rậm rạp, may mắn là do có các cơ sở khai thác gỗ ở nội địa núi sâu nên đã mở ra một tuyến đường tương đối an toàn, chỉ cần đi theo, thì sẽ dễ dàng mà đi đến đích, cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian, buổi sáng xuất phát, thì đến trưa sẽ đến được đích.

Trước khi lên xe, Khương Thời Niệm mới nhận được danh sách của hai tuyến đường, tổ của cô đi đường bộ, đi cùng với cô ngoài hai vị khách mời nam ra, thì còn có Đổng Hàm.

Khương Thời Niệm có chút ngoài ý muốn, cô còn nghĩ rằng Đổng Hàm tránh cô còn không kịp nữa là. Đợi cô đến chỗ bên cạnh ngồi xuống xong xuôi hết, cô mới có thời gian nhìn Đổng Hàm ngồi ở hàng ghế sau một cái, nữ minh tinh quấn khăn lớn, chán nản khép người lại một góc.

Lúc này, đạo diễn đã gửi một tin nhắn WeChat: "Thời Niệm, hãy khoan dung một chút, lúc đầu, Đổng Hàm không biết con đường kia là đường thủy, liền hét lớn muốn vào tổ thứ hai để tránh cô, Nhưng tối hôm qua chúng tôi mới phát hiện ra rằng cô ấy thực sự sợ nước, nên chúng tôi chỉ có thể tạm thời thay đổi, để cô ấy ở trong tổ của cô."

Khương Thời Niệm cũng không quá để tâm, ngay khi cô định trả lời, một tin nhắn mới hiện lên trên thanh thông báo, và người gửi là Thẩm Diên Phi.

Cô không trả lời đạo diễn ngay, mà bấm vào màn hình để đọc tin nhắn, trên màn hình hiện lên một câu, nhưng nhìn không ra cảm xúc của anh: "Nếu như không thực sự có dự định đó thì đừng nhắc đến hai chữ đó nữa."

Khương Thời Niệm bối rối trong vài giây, sau đó đột nhiên nhận ra rằng hai chữ anh nói đến là "ly hôn" mà lúc đó cô đã tùy tiện nói ra chứ không có ý gì cả.

Cô mím môi, muốn nói cho Thẩm Diên Phi biết thật ra mình không nghĩ nhiều như vậy, vốn dĩ cô muốn nói cho anh biết, chỉ cần quan hệ hôn nhân còn tồn tại, cho dù cô có đi xa cách mấy cũng sẽ không trốn mất, anh không cần hao phí tinh thần để lo lắng chuyện này.

Nhưng suy cho cùng, những lời này thật sự không nên tùy tiện nói ra, cho dù chuyện cô ly hôn với anh chỉ là vấn đề thời gian, thì cũng không nên nói ra.

Khương Thời Niệm cầm điện thoại dùng hai tay đánh chữ để gửi tin nhắn cho Thẩm Diên Phi xong liền nhấn hai lần gửi đi, theo tiềm thức cô nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, nhìn lên căn phòng mình ở, bình tĩnh hít một hơi thật sâu.

Thẩm Diên Phi đang đứng bên cửa sổ, tấm kính có hoa văn mở toang ra, gió sớm thổi bay cổ áo hơi hở của anh, bầu trời như được thắp sáng bên trong ánh mắt của anh, thần sắc của anh bị ánh sáng làm mờ đi, chỉ có đôi môi dưới sống mũi cao là đặc biệt sinh động rõ ràng. 

Vào thời gian này, lẽ ra anh phải rất bận, 7:30 ê-kíp bắt đầu xuất phát, trước 8:00 video hội nghị sẽ bắt đầu, đáng lý anh nên chuyên tâm làm việc.

Nhưng Thẩm Diên Phi vẫn đứng ở nơi đó, không phát ra âm thanh, cũng không làm bất kỳ động tác không cần thiết nào, nhưng sau khi ánh mắt chạm nhau giao nhau, anh liền dùng khẩu hình để nói hai chữ với cô, sau đó môi anh khẽ nhếch lên thành hình vòng cung.

Sau khi tổ nhỏ tập kết xong, chiếc xe bắt đầu chạy về phía trước, tiếng động cơ lộn xộn xen lẫn tiếng cười nói rôm rả, trán của Khương Thời Niệm dựa vào cửa sổ lạnh lẽo, trước mắt cô chính là khẩu hình nhuốm ánh bình minh của anh. 

Anh đang nói với cô: "Chờ anh."

-

Hai chiếc xe chia tay nhau ở ngã tư, chưa đầy nửa giờ đồng hồ đội đi đường bộ đã đến lối vào núi, ngoại trừ Khương Thời Niệm ở trong đội nhóm khách mời thường trú ra, thì trong tổ vẫn còn có một phó đạo diễn đã quen thuộc lộ trình, và hai người quay phim, ba người giống như có trách nhiệm hỗ trợ thu dọn đồ đạc, xử lý công việc hiện trường cho mọi người.

Nhân viên đã đủ nhiều rồi, vốn dĩ ê-kíp thường xuyên đi đến những vùng núi xa xôi nên kinh nghiệm phong phú, thêm vào đó Đồng Lam vẫn im lặng, do không hợp với thủy thổ nên khi vừa đến Vân Nam cô ấy đã bị sốt nhẹ, Khương Thời Niệm sợ cô ấy không chịu nổi, nên không dẫn cô ấy vào núi.

Những khách mời khác thì theo tiêu chuẩn của bà Thẩm, cũng không ai dám biểu lộ ra quá ngang ngược, ai cũng hiểu rõ, với tình hình nhiều người như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc đi bộ, một khi có người xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của mọi người, vì thế mọi người đều để trợ lý của mình lại, dự định trong chuyến này sẽ tự lực cánh sinh.

Vào núi thì mọi người đều tự xách ba lô của mình, trong đó có đồ dùng cá nhân và thiết bị bảo hộ cần thiết, kể cả nước và thức ăn chưa hẳn sẽ dùng đến.

Trước khi chính thức khởi hành, Khương Thời Niệm đã kiểm tra đồ trong ba lô của mình, cô vô tình tìm thấy một hộp socola nhỏ ở túi trong, nó rất nhỏ gọn nên không chiếm nhiều diện tích, vậy nên trước đó cô cũng không phát hiện ra.

Cô mở nắp hộp ra, bên trong có một mảnh giấy với nét chữ cứng cáp của anh: "Đồ ăn vặt cho cô gái nhỏ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.