Bị nhốt trong núi sâu còn bị dính mưa lạnh mùa đông này suốt tám, chín tiếng, nhiệt độ trong cơ thể Khương Thời Niệm đã sớm tản đi hết, chỉ còn chút ý chí còn sót lại mạnh mẽ chống đỡ.
Trước khi tử vong tìm đến, cô sa vào một cái ôm rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, anh không còn sự thong dong và nhu hòa của ngày thường nữa mà không ngừng xoa ấn người cô. Cô không thể thở nổi, lại bị xoa đến mềm nhũn nép vào lồng ngực đối phương, nhiệt độ cơ thể nóng cháy như nham thạch kia kéo đến mãnh liệt, chảy khắp tứ chi đang đông cứng của cô, lôi cô từ trong hầm băng ra rồi đẩy vào bếp lò hừng hực.
Chút ý chí đang trên đà sụp đổ hệt như đã được tiếp đất an toàn, không cần phải kìm nén một cách mệt mỏi như thế nữa, có thể buông lỏng mặc cho bản thân bị anh thiêu rụi.
Khương Thời Niệm mất hết sức lực mà khép mắt lại, mí mắt không thể nâng lên nổi nữa, đầu rũ xuống tựa lên vai Thẩm Diên Phi, môi khẽ giật. Đến cuối cùng thì cô vẫn không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể mất đi ý thức trong vòng tay cứng rắn của anh.
Khương Thời Niệm hình như đã mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ quái, trong mơ cô vẫn luôn chạy, há miệng thở dốc, mờ mịt cúi đầu thì thấy trên người mình đang mặc một bộ đồng phục trung học mới tinh, cô đang nắm chặt một tờ giấy xin phép gia nhập xã đoàn bị mồ hôi làm cho có chút ẩm ướt, thấp thỏm gõ vang cửa của một phòng học u ám.
Trong phòng học, ánh hoàng hôn đặc sệt chiếu từng mảng lớn vào cửa sổ, chàng trai có khuôn mặt lạnh nghiêm nghị với một vết thương trên cổ, anh đứng nghiêng đầu trong tầng bụi mỏng, lần đầu tiên trong đời chạm mắt với cô.
Sau này cô mới biết tiếng tăm chàng trai ấy được truyền khắp trường học, cô xen lẫn trong vô số các nữ sinh cùng tuổi, ngẫu nhiên nhìn thấy bóng dáng thon dài rắn rỏi, vô cùng sáng chói kia đi qua bên ngoài cửa sổ phòng học, ở trong một thế giới hoàn toàn khác so với cô.
Cô tham gia một bữa tiệc tối hoan nghênh người mới của năm nhất, vào lúc tàn tiệc thì bị ngã trong một góc của hậu trường, ai ngờ được ngón tay lạnh băng nào đó kéo cổ áo nâng lên.
Lại là một buổi chạng vạng, cô chạy trong cơn mưa như trút nước, trong lồng ngực còn đang ôm bó hoa to còn dư lại sau lễ hội văn hóa của trường, theo nhiệm vụ thì cô phải chia cho từng người trong xã đoàn. Anh là đỉnh Kim Tự Tháp mà tất cả mọi người trong trường đều ngưỡng mộ cùng sợ hãi, không ai dám tùy tiện trêu chọc anh. Cô ngơ ngác bị phân cho loại trọng trách nóng phỏng tay này, ôm một bó linh lan lớn, đứng trước mặt anh thấp thỏm dán mắt vào mũi giày của anh.
Sau đó nữa anh tốt nghiệp cấp ba với thành tích đứng đầu, vào lần cuối cùng cô lướt qua vai anh ở trường, cô lấy hết dũng khí gọi anh một tiếng học trưởng, anh vẫn không dừng lại chút nào. Bóng dáng màu đen đó từng bước đi xa khỏi nơi tầm mắt cô có thể chạm đến, rồi dần trở nên ảm đạm, tan vỡ, sau đó hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Đến khi Khương Thời Niệm mở mắt một lần nữa, trong tầm mắt cô là một mảng đen trắng đan xen, trên người đau nhức, cảm giác nóng rát, đau đớn trên cổ chân cô cũng đã giảm đi rất nhiều, chỉ là lâu lâu nó lại nhói lên một chút mà thôi.
Cô ngơ ngác vài giây mới từ từ nhận rõ được mình đang nằm trên giường trong bệnh viện, đối diện cô là một cửa sổ, màn che chỉ được kéo ra một nửa, sắc trời bên ngoài tuy có chút âm u nhưng đúng thật là quang cảnh buổi chiều.
Khương Thời Niệm không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi, trong thoáng chốc cô cũng không nhấc lên được chút sức lực nào, thân thể như muốn vỡ ra từng mảnh vậy. Cô lại xoay người về, khẽ dời ánh mắt chạm đến người bên cạnh, lúc này cô mới ý thức được cô không chỉ đang nằm trên giường giường bệnh mà còn đang nằm trong lồng ngực Thẩm Diên Phi.
Không gian của giường bệnh nhỏ có hạn, trên mu bàn tay phải của cô còn đang cắm kim truyền dịch, bị cánh tay anh ôm hết sức chặt chẽ.
Hai mắt anh nhắm chặt, ấn đường nhíu lại tạo nên những vết hằn sâu, trên đôi môi đang mím lại của anh có một miệng vết thương rất nhỏ, lông mi đen nhánh thấp thấp đè nặng. Ở nơi huyệt thái dương bên phải của anh có một vết sẹo nhạt màu kéo dài đến tận tai, nó hiện ra đôi chút khi cô nhìn anh ở góc độ như vậy.
Lồng ngực Khương Thời Niệm bỏng cháy mà hơi nghẹn lại, ngơ ngác nhìn sườn mặt của anh, bóng dáng của người trong mơ cùng hiện thực chồng lên rồi lại tách rời. Chàng trai chỉ trong nháy mắt đã căng chặt cơ thể, hơi thở trầm trọng lại nghiêm nghị, cô không rõ bản thân có phải đã không còn tỉnh táo hay không, chỉ ngẩn ngơ gọi một tiếng rất nhẹ: “Học trưởng.”
Thẩm Diên Phi hệt như lúc đó, mi mắt vẫn rủ xuống như cũ, không đáp lại cô.
Lúc này Khương Thời Niệm mới chậm rãi bình tĩnh lại, xóa sạch những mảnh vỡ không quá rõ ràng trong mơ đi, ý thức chỉ vừa tỉnh táo đã bị những cảnh tượng trước khi hôn mê nhồi đầy.
Cô có thể vứt giấc mơ này qua một bên nhưng không thể vứt được hình ảnh trước khi hôn mê, Thẩm Diên Phi dẫm lên một nhánh cây gãy, đâm mũi dao xuyên qua rắn độc cắm vào trong thân cây bên gáy cô, rồi không chút kiềm chế mà ôm chầm lấy cô. Cô thở gấp mấy ngụm, khẽ động đậy, muốn nhìn miệng vết thương trên tay anh.
Cô mơ hồ nhớ được, khi ấy trên cổ tay anh có một mảng lớn vết máu đỏ tươi.
Nhưng cô chỉ vừa giơ tay, Thẩm Diên Phi nhìn như đang ngủ đã ngay lập tức mở bừng mắt ra, gấp gáp nhìn về phía cô.
Khương Thời Niệm có chút bất ngờ, lúc nãy cô gọi anh, anh không động đậy chút nào, cô tưởng anh đã ngủ say vì quá mệt mỏi, không nghĩ tới, vậy mà anh vẫn rất tỉnh táo.
Thẩm Diên Phi đối diện với đôi mắt ẩm ướt của cô, nghiêng người qua sờ lên trán cô, rồi xoa xoa nhiệt độ trên gáy cô, sau đó anh xốc chăn lên, khẽ nắm lấy chân trái bị thương của cô, giọng nghèn nghẹn hỏi: “Đau không?”
Ánh mắt Khương Thời Niệm theo bản năng nhìn theo động tác của anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không quá đau, cũng không phát sốt.”
Cô nói một câu dài mới nhận ra môi mình hình như có chút sưng, mang theo chút đau nhói không quá rõ. Cô không nghĩ ra được vì sao mình lại bị như vậy, cuối cùng chỉ có thể đoán là do chịu nhiệt độ thấp bên ngoài quá lâu nên thân thể cô mới xuất hiện rất nhiều phản ứng khác lạ như thế.
Thẩm Diên Phi chăm chú nhìn cô vài lần, tay sờ lên tóc cô, anh không tiếp tục ôm cô nữa mà xuống giường vén góc chăn cho cô, để cô ngủ thêm một chút nữa, còn anh đi tìm bác sĩ thảo luận về tình trạng của cô.
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm mặt anh một lát, cứ luôn cảm thấy anh như đang cố tình muốn che giấu cảm xúc gì đó. Ít nhất nhìn vào hiện tại thì một Thẩm Diên Phi không thể khống chế lộ ra sự hung ác mà cô thấy trước khi hôn mê, càng như chỉ là ảo giác, mà ông chủ Thẩm đã thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, lộ ra sự kiêu căng, tao nhã của bây giờ mới chân chính là anh.
Khương Thời Niệm chạm vào cánh tay phải Thẩm Diên Phi, xoay nó về phía cô, cô nhìn thấy được miệng vết thương đáng sợ bên trên, nơi sâu nhất đã nhìn thấy cả xương.
Đồng tử của cô không khỏi co lại, khớp hàm phát run.
Cảm xúc khi nhìn thấy anh xuất hiện trong sơn cốc lại một lần nữa quét qua, quấn chặt lấy cô.
Thẩm Diên Phi giãy nhẹ rút tay về, bụng ngón tay cọ lên hai má Khương Thời Niệm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh quên mất, bây giờ đi xử lý nó đây, không cần để ý làm gì.”
Sau đó nói đến chuyện của cô, giọng điệu của anh mới càng nghiêm trọng: “Em vừa bị hạ thân nhiệt lại vừa bị thương, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Anh không đi ngay mà đứng lại bên giường, mí mắt rũ thấp chăm chú nhìn cô, sự sụp đổ, rối ren trong anh vẫn không thể che giấu hoàn toàn được. Chỉ là chờ đến khi ánh mắt cô nhìn sang, anh lại làm như không có chuyện gì mà dời mắt đi, cúi người hôn nhẹ lên thái dương cô, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở cửa phòng bệnh luôn có người bảo vệ một tấc cũng không rời, hộ sĩ phụ trách khu vực này cũng luôn đảo quanh ở nơi cách đó không xa, đợi đến khi Thẩm Diên Phi đã đi xa rồi, cô ấy mới thở phào một hơi, đẩy cửa tiến vào.
Cô ấy bước nhanh đến bên giường, kiểm tra đơn giản cho Khương Thời Niệm, xác định nhiệt độ cơ thể đã trở lại như bình thường rồi mới dặn dò nói: “Cơ bản đã ổn định rồi, không có nguy hiểm, may mà trang bị trên người cậu tương đối đầy đủ, bằng không thật sự rất khó nói. Có một nữ sinh khác cũng giống cậu nhưng bị thương nghiêm trọng hơn cậu nhiều, cổ chân cậu chỉ bị bầm tím thôi, cùng thuốc đặc chế của chúng tớ thì hẳn sau vài ngày nữa là sẽ không sao.”
Những gì nên nói đều đã nói xong, hộ sĩ mới tháo khẩu trang xuống, thở sâu, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên, hỏi: “Tuệ Tuệ, cậu còn chưa nhận ra tớ sao?”
Khương Thời Niệm cách nhiều năm như thế mới lại nghe được cái tên này, bất ngờ trợn to mắt, cổ họng như chứa đầy cát: “Tiếu Tiếu?!”
Lâm Tiếu vừa thấy phản ứng của cô thì cũng bắt đầu kích động lên, bắt lấy tay cô: “Là tớ đây! Không ngờ tớ lại có thể gặp cậu ở chỗ này, tớ cứ tưởng đời này đều khó mà có cơ hội như thế.”
Khương Thời Niệm nâng người lên, lại bị Lâm Tiếu ấn nằm xuống.
Cảm xúc của cô ấy quá mãnh liệt khiến lời nói có chút lộn xộn: “Ngày hôm qua cấp cứu cho người bệnh lạc đường trong núi vừa được đưa tới, vừa thấy là cậu thì tớ đã suýt chút nữa bị hù chết rồi. Bây giờ cậu nổi tiếng lắm đó Tuệ Tuệ, tớ luôn có thể nhìn thấy cậu trên TV, hơn nữa cậu vậy mà lại kết hôn với Thẩm học trưởng, trước kia không phải cậu không có chút giao thoa nào với Thẩm học trưởng hay sao. Lúc tớ nhìn thấy tin tức thì đã hoảng sợ gần chết, còn có tối hôm qua –”
Khương Thời Niệm còn kinh ngạc hơn cô ấy nữa.
Trước kia Lâm Tiếu là người bạn duy nhất của cô ở cô nhi viện.
Hai cô bé bằng tuổi, lại có tính cách giống nhau, cùng nhau làm bạn, cùng nhau sinh hoạt. Tuệ Tuệ và Tiếu Tiếu đều là những cái tên viện trưởng cô nhi viện thuận miệng lấy cho, nhưng lại là cái tên đầu tiên của các cô.
Năm sáu tuổi cô bị Khương gia nhận nuôi, rồi bị đổi tên thành Khương Thời Niệm mang đi khỏi cô nhi viện, bị bắt phải cắt đứt mọi liên hệ với Lâm Tiếu. Sau khi lên trung học, hai người trùng hợp gặp lại và cũng đều trước tiên nhận ra nhau, lớp hai người lại cách nhau rất gần nên tự nhiên tình cảm cũng càng ngày càng sâu đậm.
Nhưng Lâm Tiếu biết thân phận của cô lúc đó vô cùng khó xử, tuyệt đối không thể tiết lộ thân thế lớn lên ở cô nhi viện ra ngoài, cho nên cố gắng bảo trì khoảng cách với cô, không dám quá thân thiết, càng không hề đề cập gì đến chuyện quá khứ, chỉ có chờ sau khi tan học ít người, chị em tốt bọn họ mới có thể gặp mặt trên sân thượng, kể bí mật của mình cho đối phương nghe.
Cái tên Tuệ Tuệ này, tất nhiên cũng là cấm kỵ không thể nói với người ngoài.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô thi đậu đại học Truyền thông, Lâm Tiếu thì thành tích bình thường nên học hộ lý, đại học cách xa nhau, cuộc sống lại càng trở nên khác biệt, Lâm Tiếu luôn biết chừng mực mà chủ động xa cách, lâu dần mỗi người đều tự có sinh hoạt ổn định khác nhau.
Không nghĩ tới họ lại gặp lại nhau trong bệnh viện ở biên giới Vân Nam.
Lâm Tiếu vừa nói chuyện vừa thăm dò bên ngoài, xác định Thẩm Diên Phi không trở về mới tiếp tục quan tâm hỏi: “Cuộc sống của cậu vẫn ổn chứ, tớ không lo lắng cái gì khác, chủ yếu là lo cái tên khốn họ Tưởng kia, sau chuyện đó hắn ta có còn quay lại bắt nạt cậu không?”
Ánh mắt Khương Thời Niệm trầm xuống.
Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi không ai đề cập đến tên họ Tưởng kia với cô cả.
Ký ức đã sớm chôn sâu mà cô không muốn hồi tưởng lại, hiện tại nó lại đột nhiên bị vén ra, tưởng như đã là chuyện của đời trước rồi vậy.
Trước kia Tưởng gia ở Bắc Thành hệt như mặt trời ban trưa vậy, nhị thiếu gia Tưởng Huân tính cách kiêu ngạo hung hăng, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu đi theo người cha mê tín của mình, kế thừa môt cô nhi viện dân lập nghe nói có thể tăng tài vận của gia đình.
Tưởng Huân vô cùng chán ngán, lại tình cờ nhìn thấy cô trong một cái camera nơi góc phòng, hắn nở nụ cười. Từ đó về sau, cứ vài ba ngày hắn lại ra vẻ mình là ông chủ lớn rồi khoe khoang mà lái những chiếc xe đắt tiền đến, chọc cô như chọc con chó, con mèo, nghĩ ra mọi biện pháp để làm khó dễ, bắt nạt cô.
Khi đó cô chẳng qua chỉ mới bốn, năm tuổi, mỗi ngày luôn sống nỗi thấp thỏm, lo sợ, ác mộng quấn thân. Sau đó nữa cô bị Khương Cửu Sơn nhận nuôi, cô mới hệt như đã chạy thoát khỏi địa ngục, lòng tràn ngập cảm giác biết ơn mà rời đi nhà giam này. Khương gia che giấu thân phận của cô, cũng chặt đứt con đường Tưởng Huân tìm được cô.
Không nghĩ tới vào học kỳ hai lớp 11, cô ngoài ý muốn phát hiện ra Tưởng Huân đang học ở trường học bên cạnh, bởi vì hắn đánh nhau đả thương người khác mà bị lưu ban nên chỉ học cao hơn cô một khối. Cô trốn tránh hắn để tự bảo vệ bản thân, nhưng rốt cuộc Tưởng Huân vẫn thấy được cô trong đại hội thể thao liên hợp giữa hai trường, một cái liếc mắt đã khóa chặt lấy cô. Từ đó về sau, cô không còn một ngày nào tốt đẹp nữa.
Tưởng Huân biết tình hình của cô, càng biết sự khắc nghiệt của Khương gia đối với cô, cấm cô tiết lộ thân phận con nuôi.
Hắn dùng thứ này để uy hiếp, bắt cô gái chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi như cô phải nhận hết mọi tra tấn tinh thần. Sau đó hắn không còn thỏa mãn nữa, cũng không còn là đứa trẻ ngày xưa chỉ biết bắt nạt và nhục nhã nữa, hắn có được vũ khí cùng quyền thế càng đáng sợ hơn nhiều, rồi lại dùng nó khiến cô suy sụp.
Cô đã từng thẳng thắn kể cho ba mẹ Khương gia, nhưng lúc đó Tưởng gia và Thẩm gia quá nổi tiếng ở Bắc Thành, căn bản họ không thể chọc nổi, thế là Diệp Uyển bắt đầu trách do chính cô quá huênh hoang, trước phải loại phiền toái khó xử lý thế này. Thậm chí dưới cơn tức giận bà ta còn tỏ vẻ, nếu cuối cùng ồn ào ra loại chuyện không có liêm sỉ gì thì cô cứ dứt khoát chết đi là tốt nhất, không cần làm bẩn thanh danh trong nhà.
Thẳng đến nghỉ hè năm lớp 11 thì cô không thể nhịn được nữa, trường học tổ chức trại hè cho học sinh vào núi chơi, cô có dự cảm Tưởng Huân sẽ đi theo nên đã làm tốt dự định sẽ cùng hắn cá chết lưới rách, thậm chí còn lén mang dao theo.
Những cái trại hè kia vậy mà lại chấm dứt trong sự bình yên, hệt như đang nằm mơ vậy.
Cứ như chưa hề phát sinh bất kỳ chuyện gì cả, lại giống như có rất nhiều sự thật cô căn bản không thể chạm đến, phát sinh trong bóng tối mà cô hoàn toàn không biết gì cả.
Chờ sau khi trở về trường học, các học trưởng lớp 12 cũng quay về trưởng lấy giấy thông báo trúng tuyển. Không lâu sau khi cô đứng trong đám đông nhìn thấy Thẩm Diên Phi một thân đồ đen thì nghe được các bạn học nói với nhau là nghe nói Tưởng Huân đột nhiên bị bệnh nặng, nguy hiểm đến tính mạng, cực kỳ thảm thiết, bị Tương gia khẩn cấp mang đi nước ngoài trị liệu. Từ đó về sau hắn không bao giờ xuất hiện nữa, cũng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Cô thấp thỏm, bất an một khoảng thời gian dài, khi đã học đại học được vài năm rồi mới hoàn toàn thoát khỏi được đoạn khói mù kia.
Cô vẫn luôn nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng sau đó Thương Thụy nói với cô, năm đó kỳ thật là nhờ anh ta, anh ta nhìn ra tình cảnh nguy hiểm của cô, ngầm xin trưởng bối trong gia tộc hỗ trợ, vận dụng rất nhiều lực lượng và trao đổi, mới lay chuyển được Tưởng gia để họ mang tên gây tai họa Tưởng Huân này đi, không được về nước, còn về phần bệnh nặng thì nó cũng chỉ là một lý do mà thôi.
Người biết chuyện này cực ít, trừ phi hiểu rõ nội tình, còn không rất khó làm giả.
Cũng chính bởi vì như vậy, cô mới thật sự có thể buông lỏng tâm phòng bị đối với Thương Thụy, quyết định chấp nhận anh ta.
Bây giờ nhắc lại những chuyện này, tất cả đều đã thoảng qua như mây khói, cách nhau vô cùng xa xôi, xa đến mức khiến ký ức cô mơ hồ, không còn chút gợn sóng nào.
Khương Thời Niệm nhẹ giọng nói với Lâm Tiếu: “Không cần nhắc đến người kia nữa, hắn ta đã biến mất đến rất hoàn toàn rồi, không còn chút ảnh hưởng gì đối với tớ nữa, cứ nghĩ tới cái tên Tuệ Tuệ này đã bị hắn ta kêu qua thì tớ đã rất khó chịu rồi.”
Thực ra “Khương Thời Niệm” không phải là cô, “Tuệ Tuệ” mới là cô.
Chỉ là cái tên này đã bị thời gian và bụi bặm bao phủ, ngoại trừ người bạn chơi cùng duy nhất ngày xưa thì với tuổi tác ngày một lớn dần, không còn một ai biết về nó nữa.
Lâm Tiếu đột nhiên nhớ tới cái gì, an ủi mà vỗ vỗ cô: “Cậu không nói tớ cũng quên mất, thật ra ngoại trừ tớ cùng tên khốn kia thì vẫn còn một người biết đến Tuệ Tuệ, chỉ là xa cách nhau lâu như thế, bây giờ chắc hơn phân nửa là cậu đã quên rồi.