Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 57



Khương Thời Niệm vẫn chưa sẵn sàng thì đã nghe thấy ba từ này, màng nhĩ của cô bị căng ra như có tiếng nói vang vọng trong đó. Cô nhắm mắt lại theo bản năng, kìm nén cơn sóng lòng đang tuôn trào dữ dội, cảm nghĩ về họ trong cô đang mang bỗng chốc biến thành từng bọt sóng nhỏ.

Thật ra họ này không phải họ thật của cô, tên của cô cũng chỉ do người ta tùy tiện đặt cho cô, nó như một biệt danh, không có cái nào thuộc về cô cả, huống chi là đặc biệt dành cho cô.

Nhưng khi chúng được kết hợp lại với nhau, chúng bất ngờ gợi nên một cảm giác hoàn toàn mới, nó tập hợp tất cả quỹ đạo cuộc đời của cô trong hai mươi năm qua, có thể đại diện cho cô là thứ mà chỉ mình cô có.

Thẩm Diên Phi là người duy nhất gọi cô như vậy.

Lúc trước nghe Lâm Kiều miêu tả, cô chỉ cảm thấy chuyện này thật xa vời hư ảo. Cô cho rằng Thẩm Diên Phi đã sớm quên có một đoạn thời gian như vậy.

Cho nên cô đành giữ trong lòng, biết được mình có một cái tên đặc biệt là tốt lắm rồi, không ngờ rằng cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ, còn bình thản gọi tên đó ra trước mặt cô.

"Đương nhiên nhớ rõ, học trưởng..." Khương Thời Niệm cảm thấy ánh mắt anh nóng bỏng lạ thường, cô cụp mi xuống: "Tất cả học sinh cùng khóa với anh hay trên khóa hoặc dưới khóa ở trường trung học Bắc Thành 1, có lẽ sẽ không ai quên được, mỗi khi anh tham gia kỳ thi lớn, tên anh đều được ghi ở phía trên bảng đỏ, thi đại học cũng đỗ thủ khoa, băng rôn treo trước cổng trường hơn một tháng, bây giờ hình của anh vẫn còn treo trên bức tường vinh danh ở trong trường."

Cô nghe Thẩm Diên Phi hỏi với giọng nói không chút cảm xúc: "Ấn tượng của em về anh chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"

Khương Thời Niệm mím môi, anh chỉ hỏi một cách đơn giản, như thể chạm vào thứ gì đó mà cô rất sợ hãi, xoáy sâu vào những chi tiết khác về thời còn học cấp ba, lắc đầu và nói thêm: "Anh có thể hỏi bất kỳ bạn học cũ nào hồi học cấp ba, còn hơn hơn thế nữa, còn nữa... rất đẹp trai."

Trên đỉnh đầu cô truyền đến tiếng cười nhẹ: "Em cũng nghĩ như vậy sao?"

Khương Thời Niệm trịnh trọng nói: "Em cũng chỉ là một người bình thường, mắt thẩm mỹ cũng giống như mọi người, không chỉ ở trường, mà bây giờ ở Bắc Thành có rất nhiều nhóm được lập ra để tìm hiểu về anh, cư dân mạng ở khắp nơi, đều cảm thấy anh rất đẹp."

"Người bình thường Khương Tuệ Tuệ." Anh chậm rãi chà xát răng và môi, với một sự nghiêm túc hiếm thấy, biết rằng cô đã bắt đầu thừa nhận mọi thứ, nhưng mỗi một câu đều có ý trốn tránh vấn đề anh hỏi, nhưng anh không thể kìm nén được và muốn ép cô nói ra hơn: "Vậy thì người mà cả trường đều thừa nhận là vừa đẹp trai vừa học giỏi, bây giờ là chồng của em, thì em có gì muốn nói nữa hay không?"

Khương Thời Niệm có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng tất cả đều mắc kẹt trong cổ họng cô, lại cảm thấy không có câu nào thích hợp trong trường hợp này.

Cô do dự vài giây, trong lòng có gì đó khẽ động, không kìm được nhẹ giọng hỏi: "Học trưởng, ngày mà anh trở về lấy giấy báo nhập học sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh đi ngang qua em, em gọi anh, sao anh lại… không trả lời em."

Hỏi xong, cô cảm thấy lời nói của mình vừa hẹp hòi vừa vượt quá thân phận của mình, có gì đáng để hỏi chứ, anh không muốn trả lời, anh thấy không cần thiết phải đáp, tâm tình của anh không được tốt, nên không có gì để nói, hai người lại không thân thiết mấy, cô lại rất sợ anh, thì dựa vào gì mà anh phải trả lời cô chứ.

Cô nuốt nước bọt, thay đổi câu hỏi ngay lập tức, đưa ra câu hỏi vẫn quanh quẩn trong đầu cô suốt thời gian qua: "Còn nữa… không phải anh đã trúng tuyển vào Đại học Thanh Đại hay sao, vậy tại sao anh lại quyết định đi Mỹ?"

Hương thơm ấm áp lan tỏa trong phòng khách ngưng tụ dần thành khung cảnh hiện thực trước mắt, giống như bông gòn lặng lẽ bịt kín lỗ tai và cổ họng của Khương Thời Niệm, tiếng mạch đập của cô mạnh lên, giống như chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, tích tắc tích tắc trôi qua.

Thẩm Diên Phi không hề lảng tránh, nói như đang trêu chọc: "Anh còn tưởng rằng em sẽ hỏi, Khương Tuệ Tuệ thời cấp ba, với Khương Tuệ Tuệ bây giờ khi đã trở thành vợ của anh thì có gì khác nhau hay không?"

Khương Thời Niệm sửng sốt, theo phản xạ hơi cao giọng "ừm" một tiếng.

Đáy mắt của Thẩm Diên Phi như có sương mù, cười đắc ý nói: "Khương Tuệ Tuệ thời cấp ba sợ anh như sợ thú dữ…"

Dáng điệu của Khương Tuệ Tuệ bây giờ, khi ngủ trưa anh vẫn hay mơ thấy, khi ôm cô vào lòng anh có thể biết rõ cơn mộng ảo của mình đang hiện diện trong tâm trí nhưng vì muốn được yêu anh đã lừa dối chính mình, anh sẵn sàng chìm đắm trong đó.

Thẩm Diên Phi còn chưa nói xong, chuông cửa của biệt thự đột nhiên vang lên, màn hình liên lạc ở cửa sáng lên, ở khu vực của người gác cổng, Thẩm Trác để lại lời nhắn với vẻ mặt khó xử: "Anh, ngày mai chúng ta sẽ trở về Bắc Thành, ông nội kêu em gọi anh đến chỗ ông, ông có chuyện phải nói trước mặt anh."

Lời nhắn kết thúc, lúc này Khương Thời Niệm tỉnh táo lại, biết bây giờ không phải lúc nói thêm chuyện gì nữa, cô lùi về sau một chút, hối Thẩm Diên Phi: "Anh đi nhanh đi, không cần biết như thế nào, nếu ông nội đã muốn gặp anh, anh vẫn nên đi gặp ông đi."

Thẩm Diên Phi liếc nhìn đồng hồ, chỉnh áo khoác lại cho cô: "Chỉ nói vài câu cũng không mất bao nhiêu thời gian, đợi lát nữa về anh ăn cơm cùng em, em muốn ăn trong phòng hay ăn ở nhà hàng phía trước."

Khương Thời Niệm quay đầu lại nhìn về phía bể bơi ở bên ngoài, luôn cảm thấy bầu không khí nơi đây quá ám muội, một mình cô ở lại chờ anh sẽ rất khó chịu, sẽ tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, vì thế cô nói: "Em ra phía trước đi dạo vậy, anh không cần vội, đợi tìm được chỗ ngồi thích hợp, em sẽ nhắn cho anh."

Thẩm Diên Phi choàng thêm một chiếc khăn choàng cashmere màu be cho cô trước khi cùng cô ra ngoài. Trước tiên, anh đưa cô đến khu vực công cộng ở phía trước, thấy cô vẫy tay và định bước tới, anh tiến thêm một bước và vòng tay ôm lấy cô và hôn lên khóe môi cô, chậm rãi nói tiếp chuyện vừa nãy mà anh chưa nói hết với giọng điệu nhẹ nhàng mà vững vàng, như thể đang nói với cô về một vấn đề rất khách quan và nghiêm túc.

"... Khương Tuệ Tuệ thời cấp ba sợ anh, nhưng rất đáng yêu."

Sau khi anh quay người rời đi, Khương Thời Niệm đứng đó một lúc lâu, khi cơn ngượng ngùng từ cổ dâng lên khắp cả khuôn mặt cô làm nó đỏ bừng, thì cô mới vội vàng làm cho mình tỉnh táo lại, đặt mu bàn tay lên trán, đi nhanh về phía trước như đang phát tiết.

Anh đây là…

Đây là phần thưởng của cấp trên! Đây là một câu lịch sự khi người ta đã trưởng thành! Cùng lắm đây là lời khẳng định tình cảm dành cho người vợ hợp pháp.

Thẩm Diên Phi thời cấp ba không thể nào thấy cô dễ thương.

Khương Thời Niệm đi ngang qua phòng bao lúc trước, người nhà họ Thẩm đều đã rời đi, ở đây cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô cũng không có ý sẽ đứng đây lâu, muốn tiếp tục vào khu nghỉ ngơi ở bên trong, đợi Thẩm Diên Phi trở lại sẽ quyết định sẽ ăn gì. 

Cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiếp tục đi dạo, không ngờ nhận lại được điện thoại của Tần Chi.

Vốn tưởng rằng cô ấy lo lắng vì cô đang ở suối nước nóng, nhưng giọng nói của Tần Chi lại rất phấn khích: "Niệm Niệm, cậu đang ở đâu? Ở trong phòng sao? Tớ cũng đang ở đây nè. Vốn dĩ sẽ trở về Bắc Thành có chuyện, ai biết được Từ Thanh Việt khốn nạn đó nhất định phải đến đây tắm suối nước nóng, không còn cách nào khác–"

Khương Thời Niệm nhớ cô ấy có nhắc đến người tình một đêm của cô ấy tên là Từ Thanh Việt, cô nghe ra được cô ấy đang khoe tình yêu của mình, cười nói: "Tớ đang đợi ông chủ Thẩm đưa đi ăn cơm, vậy mà cậu cũng có thời gian quan tâm đến mình sao?"

"Từ Thanh Việt nói một người bạn của anh ta sắp đến đây, cần anh ta dẫn đường, anh ta đã đi được hai mươi phút rồi, chắc sắp về rồi." Cô ấy uể oải nói: "Có quỷ mới biết được đó là bạn gì, không thể tìm nhân viên phục vụ được sao, lại làm phiền người khác ngay lúc này đúng là không hiểu phong tình gì cả."

Khương Thời Niệm an ủi cô ấy vài câu, rồi hẹn hai bữa nữa sẽ cùng nhau ăn cơm, vừa hay cô nhìn thấy ở bên cạnh tường có một giá đồ uống lớn, có nhiều loại mà trước đây cô chưa từng thấy, nên khi vừa kết thúc cuộc điện thoại với Tần Chi, cô liền cầm lấy giỏ tre bên cạnh, chọn vị yêu thích bỏ vào giỏ, đợi lúc ăn cơm sẽ dùng thử.

Cô đã chọn xong nên tiếp tục đi lên phía trước, bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm, thêm vào đó nơi này diện tích rất lớn, lại ít khách, cho nên bốn phía đều rất yên tĩnh, xa xa chỉ có mấy nhân viên phục vụ, và vài ba khách tụ tập ăn uống tán gẫu tại khu vực uống trà.

Khương Thời Niệm rũ mắt xuống, nghĩ về quá khứ của Thẩm Diên Phi, và cũng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong đêm nay, trong lòng cô như đang dậy sóng, cho nên nhất thời không lưu ý đến mọi thứ xung quanh.

Khi đi ngang qua một góc bày đầy đồ trang trí, cô bất ngờ bị một bàn tay vươn ra từ phía trong giữ chặt cánh tay cô, ngón tay người đó siết rất chặt, làm cho chiếc khăn choàng khoác trên người cô cũng bị giật tung, cô dứt khoát né tránh, chiếc khăn choàng bị giật rơi xuống mặt đất.

Khương Thời Niệm cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lập tức muốn gọi nhân viên trước mặt, nhưng khi nhìn rõ mặt người đối diện, trong vô thức cô liền sững người.

Thương Thuỵ đứng trong bóng tối của hành lang phía sau nhìn cô, khàn giọng nói: "Niệm Niệm, anh không có ý xấu, nếu bây giờ em kêu lên, thì chuyện bà Thẩm ở đây dây dưa với người yêu cũ sẽ bị truyền ra ngoài." 

Sợ bị Khương Thời Niệm đáp trả, anh ta buông tay cô ra, nhặt chiếc khăn choàng trả lại cho cô rồi nói, giọng nói rất khác trước đây, luôn gắt gỏng, như thể anh ta đã hút thuốc và uống rượu đã lâu: "Hôm nay anh đến không phải để gây phiền phức cho em, anh đã sớm biết em sẽ đến Vân Nam, cũng không có ý định làm phiền em, chỉ là mấy hôm trước nghe nói em vào núi đã xảy ra chuyện, anh…"

Anh ta bước ra khỏi bóng tối một chút, so với lúc trước anh ta đã gầy đi, gò má gầy gò cũng lộ hẳn ra, công tử tuấn tú phong nhã có vẻ u ám tiều tụy nhìn cô chằm chằm hỏi: "Anh muốn biết em có bị thương không, có nghiêm trọng hay không, nếu không đến để nhìn em, anh thật sự không an tâm."

"Anh đã đến thị trấn mà em quay chương trình từ trước, anh không thể lộ mặt ra, vì Thẩm Diên Phi luôn không để em rời khỏi tầm mắt! Anh ta nghiến răng trầm giọng nói: "Anh chỉ có thể đuổi tới đây, muốn gặp được em, xác định rõ tình trạng của em."

Khương Thời Niệm nắm lấy khăn choàng, cau mày và lùi ra hai bước, giữ khoảng cách nhất định với anh ta, cô không muốn gây ra sự khó xử không cần thiết, đặc biệt là khi người nhà họ Thẩm đều ở đây, không thể để Thẩm Diên Phi bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: "Bây giờ anh thấy rồi đó, tôi không sao cả, chồng tôi chăm sóc tôi rất tốt, anh không cần lo lắng, Thương tổng chúng ta đã vạch rõ ranh giới rồi, tôi hy vọng anh biết đủ mà dừng lại, bên cạnh Thương tổng cũng không thiếu người, tốt nhất anh nên dành tâm tư cho người yêu mới đi, đừng lãng phí thời gian vì tôi."

"Anh không có người yêu mới, thì người ở đâu ra mà dành thời gian chứ?!" Thương Thuỵ ngữ khí hơi dao động: "Mấy năm nay anh chỉ có mình em, chuyện này em không rõ sao? Được rồi… anh không muốn tranh cãi với em về vấn đề này, em đừng giận nữa."

Anh ta tham lam nhìn cô, chú ý từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, dáng vẻ cao ngạo của anh ta trong khoảng thời gian xa cách dần bị hạ thấp đi.

Khương Thời Niệm không còn gì để nói, và cũng không còn tâm tình để ăn cơm, cô cầm chiếc giỏ tre quay người và đi về phía biệt thự, nhưng anh ta cương quyết giữ cô lại.

Cô lập tức hất tay anh ta ra cương quyết đáp trả: "Thương Thụy, anh cho rằng tôi không làm gì được anh sao, nếu anh cứ quá đáng như vậy, tôi cũng không ngại làm lớn chuyện lên, đúng là tôi không muốn gây phiền phức cho chồng tôi, nhưng tôi nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh của anh ấy, giải quyết chút chuyện này chắc cũng không có vấn đề gì."

Thương Thuỵ bị một câu "chồng" hai câu "chồng" làm cho tim anh ta đau dữ dội, đột nhiên nói: "Niệm Niệm, cho dù anh có tội ác tày trời, thì bị em bỏ cũng là đáng tội, nhưng trước đây, thì tốt xấu gì anh cũng từng giúp em một chuyện lớn. Chuyện Tưởng Huân được giải quyết như thế nào, làm sao em chuyển nguy thành an, em đều không nhớ sao? Anh đã giúp em như vậy, cho dù em không còn yêu anh nữa, sao em có thể thờ ơ với anh như vậy chứ?"

Một sự im lặng chết chóc.

Vết thương trong lòng của Khương Thời Niệm lại bị khơi dậy.

Thương Thuỵ thấy bất an nên yết hầu cứ bị di chuyển lên xuống.

Đối với chuyện năm xưa, anh ta thực ra chỉ biết được một chút, anh ta biết rằng Tưởng Huân đã bắt nạt Khương Thời Niệm, nhưng với khả năng của anh ta, anh ta hoàn toàn không thể đấu lại nhà họ Tưởng, vì vậy anh ta chỉ có thể giả vờ như mình không có phát hiện ra.

Sau đó không biết Tưởng Huân đã xảy ra chuyện gì, mà lại tuyên bố với bên ngoài rằng hắn đột nhiên bị bệnh nặng và phải ra nước ngoài điều trị, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó, anh ta đã điều tra qua nhiều lần, nhưng không thể tìm ra ai đã giúp đỡ.

Anh ta cảm thấy đúng thực là trùng hợp, là do Khương Thời Niệm may mắn, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn không theo đuổi được cô, cho nên anh ta mới nhớ tới chuyện này, dù sao cũng không có ai nhận, vậy cớ gì lại không nhận là do mình làm.

Không ngờ Khương Thời Niệm lại quan tâm đến chuyện này như vậy, cũng dần thay đổi thái độ với anh ta, đồng ý tiếp nhận anh ta, vốn dĩ anh ta đã muốn quên chuyện này, nhưng bây giờ lại không còn cách nào khác, nên lại khơi ra chuyện này, muốn cô vì chuyện này mà cảm thấy áy náy.

Thương Thuỵ nói nhanh hơn: "Quả thật, anh đã hứa với em sau này sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, cũng sẽ không bao giờ dùng nó làm chiêu bài để làm khó em, nhưng bây giờ đã khác trước rồi, anh không phải là vị hôn phu của em, nhưng chí ít anh cũng là ân nhân của em, em có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ với anh sao? Niệm Niệm, vì chuyện này, em cho anh thêm một cơ hội nữa có được không, anh có thể đợi em với anh ta ly hôn, cho dù em đã từng ly hôn đi chăng nữa anh cũng sẽ không chê…"

Anh ta càng bước lại gần cô, nhìn thấy Khương Thời Niệm không cử động, hai mắt ngân ngấn nước, còn tưởng rằng cô đã buông lỏng, đang định chạm vào cô thì bị cô đẩy ra.

Khương Thời Niệm đi đến chỗ hành lang tối, nhìn chằm chằm vào Thương Thụy, lồng ngực cô phập phồng hơi thở nặng nề: "Thương Thụy, anh đang muốn tôi trả ơn cho anh sao, được, tôi của trước đây, đều là nợ người khác, nợ anh, nợ nhà họ Khương, ai cũng muốn tôi trả ơn, cho dù tôi có trả bao nhiêu cũng không thể nào trả hết, bây giờ tôi nhìn thấy mặt của các người, đều cảm thấy trước đây tôi sống quá uổng phí, cho nên sau này tôi thà nợ một người."

Tay cô hơi run, nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh nói: "Anh cho rằng tôi không có gì, ngoại trừ thân thể này ra, thì không có gì để báo đáp anh sao? Đáng tiếc là bây giờ tôi đã kết hôn rồi, chồng tôi đã nói rõ ràng, toàn bộ tài sản của chồng tôi sẽ do tôi và chồng tôi cùng đứng tên, anh cần tôi trả bao nhiêu ân nghĩa, thì làm phiền anh cứ quy ra tiền, rồi gọi điện nói với chồng tôi, anh ấy đều có thể trả hết cho anh."

Đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng của Thương Thuỵ, cô kiên quyết nói: “Cho dù có nợ, thì tôi cũng chỉ muốn nợ anh ấy, anh ấy muốn tiền tôi sẽ trả tiền, anh ấy muốn trả bằng người thì tôi trả người, còn đối với anh, trước đây tôi đã cảm ơn anh xong rồi, nhưng là do anh không quan tâm, là do bản thân anh đã buông tay trước."

Khương Thời Niệm kìm nén cảm xúc của mình, giống như Thẩm Diên Phi không hề để lộ cảm xúc gì trên mặt, nhặt một tấm kim loại trên món đồ trang trí bên cạnh, cô không kiểm soát cơn giận được mà ném nó vào người Thương Thuỵ.

Anh ta lắc đầu không tin cô lại làm như vậy, cô cũng không thèm nhìn anh ta nữa, nắm chặt cái giỏ trong tay, cầm khăn choàng trên tay bước nhanh ra khỏi hành lang.

Điện thoại hình như đang đổ chuông, nhưng Khương Thời Niệm không muốn bắt máy, sau đó mới nhớ ra rằng có lẽ là Thẩm Diên Phi đang gọi đến, nếu không liên lạc được với cô, anh sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Kể từ ngày đó, vậy mà cô lại có loại tự tin này.

Khi bị đe dọa, cô không ngừng ngại mà lấy Thẩm Diên Phi ra, ngắm ngầm xem đây là con át chủ bài của mình.

Cái gì mà tài sản cái gì mà tự tin, bình thường anh chỉ trêu chọc cô, với tình huống đó rất thích hợp để dỗ dành cô, những lo lắng đó không nhất thiết nhằm vào cá nhân cô mà chỉ nhắm vào bà Thẩm, nhưng cô lại không khống chế được sự thích ứng này, chỉ trơ mắt nhìn bản thân mình ngày một lún sâu vào vũng bùn.

Vẫn may là chỉ có cơ thể làm người động tình.

Chỉ có thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.